Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài

Chương 52




Chương 52 Có người đã giúp chúng ta? Lê Việt Bách quẹt thẻ mở cửa, Ôn Thục Nhi cảnh giác liếc nhìn một lượt rồi bước vào trong.

“AI” Một giây sau, một tiếng hét vang lên trong phòng ký túc xá.

“Lê Việt Bách, tại sao cậu lại mang theo gái… à nhầm người anh em của cậu về mà không nói trước lời nào vậy!” Bách Mập đứng ở cửa phòng tắm dùng chậu rửa mặt che trước mặt, hai má ửng hồng: “Quần áo ông đây còn chưa mặc chỉnh tê nữa.” “Ừ đấy, đầu tóc ông đây còn rối tung lên đây này!” Đứng trước gương, Đầu Tổ Quạ cũng phụ họa theo, nhanh chóng chải lại đầu mình.

Nam sinh còn lại có biệt danh là Hám Tiền, đang mở màn của mình và chuẩn bị đi xuống giường, liền giật mình rụt người lại.

Trái tim Ôn Thục Nhi như muốn bắn ra khỏi lồng ngực, may mắn thay, vành mũ lưỡi trai đủ dài để che mặt cô.

Cô ấy nghiêng đầu nhìn Lê Việt Bách bằng vẻ hậm hực.

Ký túc xá nhiều người như vậy, cậu còn mang bà đây đến , chán sống rồi sao? Nếu ánh mắt có thể giết người, Lê Việt Bách cảm thấy cơ thể mình như đã bị chọc thủng tới mười mấy lỗ.

Khóe miệng anh ta ngượng ngùng cười khan: “Sự cố ngoài ý muốn, hoàn toàn là sự cố ngoài ý muốn mài” Anh ta nhanh chóng lấy quần áo trên giường nhét cho Bách Mập, tiện tay đẩy anh ta vào lại phòng tắm, mau chóng đưa keo xịt tóc cho Đầu Tổ Quạ, nhân tiện nói với tên đang trốn trên giường: “Hám Tiền, mau xuống đi, anh đây mời cậu đi ăn.” “Thật sao?” Vừa nghe nói có bữa ăn miễn phí, Hám Tiền lập tức xuống giường, cầm điện thoại di động bước nhanh ra ngoài.

Đi qua Ôn Thục Nhi rụt rè liếc mắt nhìn, sau đó nhanh chóng cúi đầu xuống.

Ôn Thục Nhi cúi đầu bước sang một bên, trong lòng âm thầm nguyền rủa Lê Việt Bách.

Đầu Tổ Chim và Bách Mập thì không dễ thương lượng như vậy, Lê Việt Bách phải năn nỉ dỗ dành đẩy họ ra khỏi cửa: “Người anh em của tôi hôm nay gặp vấn đề trong chuyện tình cảm. Cần người anh em như tôi an ủi, thông cảm cho tôi chút nhé! Các cậu biết rồi đấy, với tướng mạo của cô ấy, không dễ tìm được người yêu”.

Anh ta lấy thẻ ăn nhét vào tay Hám Tiền: “Mau, đưa hai người anh em đi ăn cơm, khi khác tôi sẽ mời anh em đi xem bom tấn hành động tình cảm để bồi thường. Bảo đảm là thể loại không tìm thấy trên mạng.” Gả ba nhìn nhau, rồi giận dữ bỏ đi.

“Phù.” Lê Việt Bách thở phào nhẹ nhõm, đang nghĩ cách dỗ dành Ôn Thục Nhi, vừa quay đầu lại liền thấy có người đã ngồi xuống bàn máy tính, lấy laptop ra.

Thậm chí cô ấy còn không quan tâm đến những chuyện đáng xấu hổ như vậy, điều này cho thấy rằng cô ấy thực sự lo lắng về những thứ trên mạng.

Lê Việt Bách cũng nhanh chóng đứng thẳng người, khóa cửa phòng ký túc, lấy máy tính xách tay ra, mở ra.

Không cần giao tiếp bằng ngôn ngữ, một trong hai người chịu trách nhiệm kết nối, còn người kia thì ẩn địa chỉ IP, sau khi hoàn thành bước đầu tiên, hai người gần như vào hệ điều hành cùng một lúc.

Vẻ mặt của Ôn Thục Nhi tập trung và nghiêm túc, ánh sáng từ màn hình chiếu vào mắt cô, lấp lánh như những vì sao.

Ngón tay trắng muốt gõ nhanh trên bàn phím, bay lượn như cánh bướm.

Sống lưng thẳng tắp, thể hiện sự điềm tĩnh và năng lực thành thạo.

Lê Việt Bách bĩu môi, chẳng trách người khác đều nói là đàn ông lúc làm việc chăm chỉ mới là lúc hấp dẫn nhất.

Người phụ nữ này, chỉ khi làm việc chăm chỉ thì mới như thể biến thành một con người khác! Anh ta quay đầu lại và bắt đầu thao tác nghiêm túc …

Một lúc sau, cả hai cùng lúc dừng lại.

Ôn Thục Nhi nhìn Lê Việt Bách nghi hoặc, Lê Việt Bách nhìn Ôn Thục Nhi với vẻ mặt kinh ngạc.

Sau một lúc im lặng, hai người đồng thời kinh ngạc: “Có người giúp chúng ta?” Ôn Thục Nhi hít một hơi và nói: “Quả nhiên lời của tôi đã đúng, lỗ hổng của cậu quá rõ ràng. Nếu không phải ai đó đã giúp chúng ta khóa thêm 3 lớp, thì Weibo hiện tại đã khôi phục lại rồi.” Lê Việt Bách ngơ ngác gãi gãi đầu, khó tin nói: “Thời buổi này còn có người tốt tới vậy sao?” Ôn Thục Nhi không trả lời.

Cô quay đầu nhìn Chương trình và mã code một cách nghiêm túc, kiểm tra vài lần rồi nheo mắt: “Đóng chặt, không có kế hở.

Người này so với tôi tốt hơn. Thứ hạng của anh ta trong danh sách hacker hẳn là đứng trước cả cậu và tôi. ” Lê Việt Bách kinh ngạc nuốt nước bọt: “Chúng ta đã kết bạn được với một bậc thầy như vậy từ bao giờ?” Ôn Thục Nhi trợn tròn mắt: “Chỉ dựa vào cậu? Kết bạn cái rắm ý!” “Vậy thì tại sao họ lại giúp chúng ta?” Lê Việt Bách tò mò hỏi.

“Cậu không biết những bậc thầy như vậy thích sự thách thức sao? Có lẽ người ta thấy thú vị, cho nên mới tới tham gia, chơi đùa cùng với nhóm Weibo!” Ôn Thục Nhi khoanh tay dựa vào lưng ghế, thở phào nhẹ nhõm: “Có điều cho dù thế nào, có thể ém lại chuyện này xuống, thì tốt rồi.

Lê Việt Bách cau mày lo lắng: “Người nào đã đăng bài, cậu không nghi ngờ ai sao?” “Nếu có, tôi có thể luống cuống như vậy sao?” Ôn Thục Nhi nhìn anh ta như một tên ngốc.

Cô dừng lại, trầm giọng nói thêm: “Tuy nhiên, chỉ có hai khả năng, hoặc là nhà họ Ôn hoặc nhà họ Hoắc. Có vẻ như tôi đã quá coi thường đối phương. Tốc độ hành động của họ rất nhanh chóng, và họ có nhiều thông tin hơn chúng ta tưởng tượng. Thậm chí, những bức ảnh cũ của Kiến Phong nhà tôi cũng có, điều này cho thấy họ đã bí mật lên kế hoạch trong nhiều năm. “