Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài

Chương 589




Chương 589

Anh Kiến Phong?

Ánh mắt Hoắc Kiến Phong trở nên lạnh lùng, không khí căng thẳng lập tức tràn ngập khắp không gian, anh nói: “Tôi mặc kệ hai người muốn bày trò vớ vẫn ghi nhưng nhà họ Hoắc không có con gái, cũng không cần con gái nuôi gì cả. Mẹ, xin mẹ hãy mau chóng cắt đứt hết những loại quan hệ nhằm nhí bên ngoài đi.”

Vũ Tuyết Như và Tống Phi Phi đơ người ra.

Tống Phi Phi bất giác ôm chặt cánh tay của Vũ Tuyết Như hơn, cô ta mím chặt môi, nước mắt trào ra liên tục như thể gặp phải chuyện vô cùng uất ức nhưng vẫn phải cố tự minh kiên cường.

Vũ Tuyết Như đau lòng, vỗ nhẹ lên tay cô ta và an ủi rồi buồn thảm kể lể với Hoắc Kiến Phong: “Bố của con suốt ngày chìm đắm trong chuyện ăn chơi, không quan tâm đến mẹ thì cũng thôi đi, nhưng con là con trai ruột của me, trong mắt con ngoài công ty ra thì chỉ có mỗi vợ của con, có lúc nào con quan tâm đến hệ không? Con và bố con có biết được sự cô đơn lẻ loi của mẹ không? Mẹ nhận một đứa con gái nuôi thì đã làm sao?”

Hoắc Kiến Phong không nói gì, chỉ liếc nhìn bà ta và Tổng Phi Phi với ảnh mắt lạnh lùng.

Vũ Tuyết Như thấy chột dạ nhưng vẫn nhưong cổ lên mạnh miệng nói: “Phi Nhi quan tâm đến mẹ hơn, thương mẹ hơn con và bố con!”

Ánh mắt Hoắc Kiến Phong sắc bén như dao, như muốn cắt toát ra từng lớp ngụy trang của người khác. Tổng Phi Phi theo bàn năng cảm thấy run sợ.

Cô ta vội vã kéo Vũ Tuyết Như sang một bên, dùng về mặt uất ức nói lời độ lượng: “Mẹ nuôi, Kiến… Cậu ba cũng là vì quan tâm đến bổ nuôi nên mới như thể. Trong lúc quan trọng thế này, con chiu uất ức một chút cũng không sao. Mẹ phải giữ gìn sức khỏe, đừng quá lo lắng. Bố nuôi là người tốt đương nhiên sẽ được trời phù hộ, nhất định ông ấy sẽ không sao.”

Vũ Tuyết Như đưa tay ra vuốt nhẹ khuôn mặt xinh đẹp đang đẫm nước mắt của cô ta rồi dịu dàng gật đầu và nói: “Ừm, mẹ nuôi nghe lời con, vẫn là con ngoan nhất”

Hành lang lại yên ắng trở lại, Hoắc Kiến Phong cũng không muốn để tâm đến bọn họ nữa. Không biết mất bao lâu, đột nhiên cửa phòng phẫu thuật được mở ra, hai nhân viên y tế bước vôi ra và nói: “Người nhà của Hoắc Phương Nam có ở đây không? Người nhà Hoắc Phương Nam?”

Hoắc Kiến Phong đứng dậy, hạ giọng nói: “Có tôi, tôi là con trai của ông ấy.”

Vũ Tuyết Như lập tức kéo Tổng Phi Phi chay qua và vội vã nói: “Có, có, tôi là vợ của ông ấy. Bác sĩ, bác sĩ, chồng tôi thế nào rồi? Ông ấy thế nào rồi hả?”

Nhân viên y tế chau mày và nói: “Người nhà đừng kích động, chúng tôi ra đây là để nói cho mọi người biết, người bệnh bị mất máu quá nhiều, mặc dù chúng tôi đã cố gắng tiếp máu để bảo vệ tính mạng cho bệnh nhân nhưng ông ấy thuộc nhóm máu A, hiện tại ngân hàng máu của chúng tôi không có đủ máu A và máu O, cần phải lập tức tim được nguồn cung máu mới cho người bệnh.”

Hoắc Kiến Phong kéo ống tay áo lên, đưa cánh tay trắng nõn thanh mành của mình ra và nói: “Lấy máu của tôi, tôi nhóm máu O, có thể truyền cho ông ấy.”

“Không được, máu của anh không được cửa phòng cấp cứu lại được mở ra, Tiêu Nhi vội vã bước ra. Cô biết nếu cô không ra thì nhất định Hoắc Kiến Phong sẽ xung phong đứng ra, cô nói: “Trước đây anh đã từng trúng độc, lại còn dùng rất nhiều thuốc, bây giờ nhất định vẫn còn lượng lớn thuốc và độc tố ton đọng trong cơ thể mà chưa được bài tiết hết nên không thể truyền máu cho bác trai được.

Cô chặn phía trước Hoắc Kiến Phong, xắn tay áo mình lên và nói: “Tôi thuộc nhóm máu O, có thể truyền cho bác trai, lúc nãy tôi đã nói chuyện với bác sĩ điều trị chính rồi, mọi người cứ trực tiếp lấy máu của tôi.”

“Không được. Trước đây em đã từng truyền máu cho anh một lần, cơ thể vẫn còn đang trong giai đoạn phục hồi.” Hoắc Kiến Phong nhất quyết chặn cánh tay của cô xuống rồi rút điện thoại ra gọi cho Ngô Đức Cường: “Lập tức tìm vài vệ sĩ có nhóm máu A hoặc nhóm máu O qua đây, nhất định phải là người trẻ tuổi, có sức khỏe tốt.”

Ở đầu dây bên kia, Ngô Đức Cường không cần hỏi cũng biết đã xảy ra chuyện gì, anh ta lập tức nói: “Vâng. Tôi sẽ điều bọn họ qua đến nơi trong vòng năm phút.”

Chuyện Hoắc Phương Nam bị thương nặng phải nhập viện lớn như thế nên anh ta đã chuẩn bị sẵn vệ sĩ và đang trên đường qua đó, giờ chỉ cần kiểm tra thông tin và sắp xếp là được. “Nếu như đã có người đang trên đường đến vậy thì em truyền cho bác trai một ít trưoc.” Tiêu Nhi khẽ thờ phào.

Hiệu quả làm việc của họ cao như thế đểu là nhờ công lao huấn luyện có bài bản của Hoắc Kiến Phong, nếu không thì với tình trạng mất máu như hiện nay của Hoắc Phương Nam thì một minh cô cũng khó lòng giúp nỗi.

Hoắc Kiến Phong chau mày, nắm chặt lấy cánh tay của cô không chịu buông.

Tiêu Nhi gỡ tay anh ra từng chút một rối dịu dàng nói: “Yên tâm đi! Em là bác sĩ, em tự có tính toán. Hai trăm cc hoặc bốn trăm cc máu thì không sao đâu, với tình hình bây giờ của bác trai, chậm trễ thêm một phút thì sẽ thêm một phút nguy hiểm.”

Hoắc Kiến Phong thấy cô kiên quyết như vậy thì chỉ có thể bất lực buông tay ra và nói: “Xin lỗi, đã để em phải vất vả rồi.”

“Ngoc.” Tiêu Nhi mim cười, liếc anh một cái rồi quay người cùng với nhân viên y tế đi lấy máu.

Tống Phi Phi nhìn thấy hai người họ tình tử, liếc mắt đưa tình với nhau thì đôi mắt đang đẫm lệ của cô ta chợt thoáng qua vè hắn hộc. Cô ta mím chặt môi, làm ra vẻ đáng tiếc, họ lên hai tiếng và nói: “Nếu không phải tại vì con bị cảm vẫn chưa khỏi thì con cũng muốn truyền máu cho bổ nuôi. Mẹ nuôi, mẹ thuộc nhóm máu gì, có thể truyền cho bố không? Hay là chúng ta mỗi người truyền cho bố nuôi hai trăm cc, đợi người do Hoắc… Cậu ba sắp xếp đến thì ổn rồi.”

Vũ Tuyết Như đo ngưoi ra, nét lo lắng thoáng qua trên khuôn mặt, bà ta nói: “Mẹ, mẹ thuộc nhóm máu A, nhưng, nhưng mẹ hơi sợ…”

Bóng Tiêu Nhi khuất xa, Hoắc Kiến Phong thu lại ánh nhìn, anh lạnh lùng nhìn lướt qua Vũ Tuyết Như và Tống Phỉ Phỉ rồi nhìn lại khuôn mặt trắng bệch như giấy của Vũ Tuyết Như và nói: “Đây là bệnh viện, không thiếu chút máu đỏ của hai người. Không khỏe thì hãy đến phòng nghỉ, không cần phải ở đây làm bộ.”

Vũ Tuyết Như mừng thẩm trong bụng, bà ta đang định kiếm cở đi khỏi chỗ thị phí đó nên đã lập tức chống trán và nói: “Có lẽ là do mẹ đã quá sốt ruột nên giờ thấy hơi chóng mặt. Phi Nhi, con đỡ mẹ ra ngoài hít thở một chút.”

Tổng Phi Phi thầm nghien răng, nghĩ bụng đúng là con quỷ giỏi diễn kịch nhưng ngoài mặt thì tò ra ngoan ngoãn nói: “Dạ, con đỡ mẹ, đi từ từ thôi.”

Nhưng chính vào lúc đó, cửa phòng cấp cứu lại được mở ra, một y tá xông ra với vẻ mặt đay lo lång và nói: “Người nhà của Hoắc Phương Nam, người nhà của Hoắc Phưong Nam có dây không?”