Có Vợ Là Cả Gia Tài

Chương 43: Nổi giận vô cớ




"Sao thế?" Rất khó ăn sao?

Nhìn vẻ mặt của anh, Hiểu Nhi theo bản năng đưa đũa ra gắp một miếng ăn thử, cô vẫn chưa nói xong đột nhiên “choang” một tiếng, dĩa thức ăn đã bị Phùng Dịch Phong hất xuống đất.

"Rốt cuộc em đang rắp tâm chuyện gì?"

Sủi cảo nhân hẹ trộn trứng gà và tôm noãn, lại còn kèm theo vị “tiêu đen” đặc biệt nữa. Phùng Dịch Phong cảm xúc bùng lên, anh dằn đũa xuống bàn, sắc mặt thay đổi: "Đừng giở trò với tôi. Mặc kệ làm sao cô biết được, cho dù tôi cưới cô rồi, cũng sẽ không thay được gì đâu!"

Anh nói xong đứng dậy đi ra cửa.

Nhìn sủi cảo bị vứt nát bét dưới đất, Hiểu Nhi tức giận đến muốn đánh người: "Phùng Dịch Phong, anh nổi điên gì chứ? Nếu anh không thích thì đừng ăn. Tại sao lại làm như vậy? Anh quả thật là vô lý mà!"

Phùng Dịch Phong vùng vằng bước nhanh ra khỏi cửa.

Hiểu Nhi ngồi xổm xuống vừa buồn vừa tủi thân, nước mắt tuôn như mưa: Cả một đĩa sủi cảo nhân tôm nõn, cô còn chưa nỡ ăn cái nào, đã bị anh làm hỏng thế này.

Đúng là quá lãng phí!

Cô nhặt lên, trong lòng giống như đang chảy máu, đây chính là tâm ý và là tâm huyết của cô. Vì đĩa sủi cảo tôm nõn này là làm cho anh ăn nên cô lựa những con ngon nhất, mất 150 nghìn đó, sắp bằng tiền ăn một tuần của cô rồi.

Sau khi quét dọn sạch sẽ sàn nhà, Hiểu Nhi mới đi đến bên cạnh thùng rác, đột nhiên tiếng đóng cửa rầm rầm truyền tới, cô cũng theo đó mà run lên bần bật.

Anh đi rồi?

Đúng là chẳng hiểu ra sao! Đang yên đang lành nổi nóng gì chứ?

Nhớ lại những lời của anh nói Hiểu Nhi nghĩ mãi cũng không ra, nhưng cô cũng không tránh khỏi cảm thấy vô cùng oan ức.

Rắp tâm? Anh cho rằng cô muốn thăng tiến, muốn tiền hay là lợi dụng gì anh? Cô chỉ là cảm kích món quà của anh nên muốn làm đồ ngon cho anh ăn mà thôi.

May mà cô cũng chưa từng mở lời xin anh điều gì. Thế mà anh đã nghĩ xấu về cô như vậy rồi.

Đi đổ rác mà Hiểu Nhi ấm ức khóc thút thít, cố nuốt nước mắt vào trong: "Không ăn thì không ăn! Sau này đỡ phải lãng phí!"

Hiểu Nhi trở lại bàn, ăn đĩa sủi cảo rau hẹ trộn trứng gà đã nguội ngắt, cổ họng cô nhịn không được đau xót.

Cô đúng là ăn no rửng mỡ không việc gì làm. Sớm biết thế cô ăn một mình cho rồi.

Đêm nay, Phùng Dịch Phong không trở về, Hiểu Nhi cũng tức giận cả đêm, căn bản không ngủ được.

*

Sáng hôm sau, cô ăn món sủi cảo hôm qua vẫn còn. Đồng nghiệp gọi điện đến, cô liền chạy vội đi làm. Cô vừa ra khỏi nhà thì Phùng Dịch Phong về.

Tâm trạng của anh cũng không tốt lắm, lúc thay đồ, sắc mặt của anh vẫn rất kém. Suốt đường đi anh vẫn luôn suy nghĩ có nên nói chuyện với cô không? Nói như thế nào? Nhưng vào nhà thì mới phát hiện, cô đã ra ngoài rồi.

Nhìn đồng hồ, anh nghĩ chắc cô đang ở nhà bếp, thế là vội vàng thay quần áo.

Xuống lầu, ma xui quỷ khiến thế nào anh vẫn đi vào phòng ăn trước, đứng chỗ cửa hồi lâu, anh hắng giọng: "Khụ khụ..."

Ngoài dự liệu của anh, bên trong không có tiếng đáp lại. Anh bước nhanh vào trong, phòng ăn căn bản không có ai, sau đó, anh đi về phía phòng bếp, nhìn một lượt, không có ai.

"Cô đi rồi?"

Hôm nay cô đi sớm thế sao?

Anh xoay người, đang định ra khỏi phòng bếp thì nhìn thấy bên trong bát đũa để trên kệ bên cạnh còn mấy viên sủi cảo, có một cái sủi cảo còn bị nở quá.

Xem ra cô đi rất gấp, ngay cả bát đũa cũng không kịp rửa.

Phùng Dịch Phong nhìn kỹ lại mới phát hiện, sủi cảo trong đĩa còn dập nát hơn mấy cái anh ăn tối qua. Hơn nữa cái sủi cảo bị hở ra kia chỉ thấy rau hẹ và trứng gà, căn bản không có tôm nõn.

Phùng Dịch Phong càng híp mắt sâu hơn, tâm trạng tệ hơn: Cô quả nhiên là giở trò mà.