Có Vợ Là Cả Gia Tài

Chương 59: Gian phu




Bước chân khựng lại, sắc mặt của Phùng Dịch Phong đen như đít nồi: Nói năng dịu dàng như vậy? Cô ấy đang nói chuyện với ai?

Trong bếp có tiếng dầu ăn sôi, thỉnh thoảng lại còn có tiếng cười khanh khách của cô vang lên, Phùng Dịch Phong siết chặt nắm đấm, ngực lại càng tức nghẹn hơn:

Thảo nào hôm nay lại khác thường như vậy, mới sáng sớm đã thức dậy rồi?

Lúc này, trong phòng lại vang lên tiếng nói khẩn trương của Hiểu Nhi: “Á, đừng tới đây! Như vậy không tiện cho lắm! Tối nay, chúng ta gặp nhau ở ngoài được không?"

"Ừ! Yên tâm đi! Được, được!"

***

"Ngoan ngoãn nào, đừng quậy nữa! Nghe lời đi mà, được không?"

Phùng Dịch Phong mang bộ mặt sa sầm đi vào bếp, chỉ thấy Hiểu Nhi đang mặc một bộ đồ thể thao ôm sát, một tay cầm xẻng đảo tới đảo lui, tai đang đeo tai phone, không biết là nói chuyện với ai mà lời nói lại nhỏ nhẹ và dịu dàng như vậy, còn nét mặt thì phơi phới như gió xuân.

Chiên xong mấy quả trứng gà, Hiểu Nhi liền xoay người lại, bất ngờ nhìn thấy Phùng Dịch Phong thì giật mình, thấy sắc mặt của anh nặng nề cô liền co rúm cả người lại, vội vã bỏ tai nghe ra, dáng vẻ như vừa làm sai chuyện gì đó:

"Ông xã? Anh… dậy sớm vậy?”

"Tự khai ra hay là để anh đi điều tra! Giang Hiểu Nhi, em giỏi lắm!" Dám bắt cá hai tay sau lưng anh! Cô chán sống rồi sao!

"Ơ? Khai, khai gì cơ?"

Thấy mặt anh cau có, hằm hằm, đột ngột như vậy cô làm sao hiểu được anh nói gì!

"Vẫn còn giả bộ sao?"

Liếc mắt nhìn cô, ánh mắt Phùng Dịch Phong lúc này như có thể giết được người: "Tối nay cô sẽ đi gặp gian phu!"

Trong nháy mắt Hiểu Nhi đã hiểu ra tất cả, cô thở phào nhẹ nhõm: "Ông xã, anh đang tức giận vì chuyện này sao!"

Đúng là hù chết cô rồi!

Hiểu Nhi vỗ ngực, ngồi xổm xuống, rồi lôi một con poodle màu xám tro ra, trên cổ còn đeo một cái bảng tên rất tinh xảo, động tác của cô vẫn còn hơi dè dặt nhưng khóe miệng thì đã cong lên:

"Ông xã, gian phu mà anh nói là nó sao? Em đã nhặt được nó khi chạy bộ sáng nay, không biết là của nhà ai để lạc mất, nó cứ đi theo em mãi! Em gọi điện thoại thì không ai bắt máy, lại phải vội vàng quay về làm thức ăn sáng, thấy nó đáng yêu như vậy nên mới mang nó về, em sợ để nó ở bên ngoài sẽ sủa ầm ĩ, làm anh thức giấc nên mới để ở đây!”

Vốn định trả nó lại trước khi anh thức dậy, ai ngờ đối phương mãi mới liên lạc lại cho cô, cô cũng không thể đi làm trễ được nên đành phải hẹn lát nữa tiện đường thì gặp nhau, vì vậy vừa rồi mới hơi căng thẳng.

"Papa của nó vừa mới liên lạc với em rồi, lát nữa sẽ qua đón nó! Sẽ không ở lại đây lâu đâu, nó rất nghe lời! Ông xã, anh đừng giận nữa mà, em bảo đảm sẽ nhanh chóng đưa nó đi, sẽ không để cho nhà mình dơ hay lộn xộn gì đâu!”

Đặt cún con xuống, Hiểu Nhi vẫn xoa đầu nó rồi vuốt ve người nó, rồi vỗ nhẹ mông nó ý bảo nó không được chạy lung tung.

Giờ mới hiểu thì ra đối tượng mà cô vừa nói nói cười cười chính là chú cún này, nó cứ quanh quẩn quấn quýt bên chân cô, những lời ám muội cũng không giống như những gì anh tưởng tượng, sắc mặt Phùng Dịch Phong lúc này lại càng khó coi hơn, anh làm ra vẻ kẻ cả ngồi xuống, cất giọng ồm ồm:

"Anh đói bụng rồi!"

"Dạ! Đợi em một chút…"

Vì người làm đã ra ngoài nên Hiểu Nhi mới đi chuẩn bị bữa sáng, dọn đồ ăn kèm và cháo lên bàn xong cô mới len lén quay sang nói chuyện với chú cún, cô lấy một ít bánh bao và thịt jăm-bông cho vào một cái khay nhỏ đặt góc nhà, rồi vỗ về xoa đầu nó:

"Ngoan ngoãn ăn đi nào, không được quậy đâu dấy, cũng không được làm dơ sàn nhà!"

Phùng Dịch Phong lén liếc nhìn cô rồi bưng cà phê lên nhấp một ngụm.

Thấy Hiểu Nhi chơi với chú chó xong lại tiếp tục di dọn dẹp xong nồi, chén bát cho vào bồn rửa, Phùng Dịch Phong liền gọi một tiếng: "Ăn cơm trước đã!"

Lẽ nào sợ anh đến mức bỏ cả cơm sao?

"Em không đói lắm, lát nữa uống cốc sữa là được!"

"Hiểu Nhi… "

Vừa gằn giọng vừa trợn mắt như vậy rõ ràng là đang khó chịu nên Hiểu Nhi chỉ có thể đi rửa tay, sau đó ngoan ngoãn ngồi vào bàn.

Cậu chủ này đúng là! Không ăn, mà vẫn bắt phải ngồi cạnh bên?

Rót cho mình một cốc sữa xong, Hiểu Nhi chậm rãi nhấp vài hớp, kỳ thực bụng cô đang đói nhưng cô lại muốn nhanh chóng giảm cân, vì vậy mới uống sữa, sợ anh bắt bẻ, lại bắt cô ăn nên cô đành lấy ngô gặm.

Hai người ăn được một lúc thì Phùng Dịch Phong đột nhiên lên tiếng:

"Anh không cần biết lúc trước em như thế nào nhưng nếu như sau này em còn có quan hệ mờ ám với bất kỳ người đàn ông nào nữa thì hậu quả em tự gánh lấy! Hiểu chưa?”

Anh nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng đồng thời đưa ra lời cảnh báo một cách thẳng thừng khiến Hiểu Nhi đột nhiên rùng mình: "Ừm…"

Có khi nào anh ấy rảnh rỗi nên mới nghĩ ngợi nhiều như vậy không, cô làm gì có thời gian mà làm những chuyện đó chứ?

Dọn dẹp xong xuôi, cuối cùng vẫn là Phùng Dịch Phong chở cô đến chỗ hẹn, cùng cô giao chú chó cho một thanh niên trẻ tuổi rồi lại chở cô đến gần công ty, sau đó mới lái xe đi làm.

***

Trong phòng làm việc của tổng giám đốc công ty quốc tế Trác Việt, sau khi làm xong hết những công việc hiện có, Phùng Dịch Phong vừa mới cầm điện thoại lên thì có tiếng gõ cửa:

"Vào đi!"

Người tới chính là Mạc Ngôn, Phùng Dịch Phong lại đặt điện thoại xuống: "Đang định tìm cậu!"

"Sao vậy, có việc gì sao?" Đưa tài liệu xong, Mạc Ngôn liền ngồi xuống.

"Giúp tôi đi đặt một chiếc xe! Phải là màu trắng! Tốt hơn hết là loại nhỏ gọn! Yêu cầu tính năng an toàn cao, dành cho phụ nữ!"

Anh ấy tặng xe cho phụ nữ sao? Nghe xong, Mạc Ngôn suýt chút nữa thì giật mình há hốc mồm: "Hả? Anh muốn nhãn hiệu xe xe nào? Giá tầm bao nhiêu?"

"Audi hoặc là Bentley đi! Giá cả không thành vấn đề! Tốt nhất là có thể nhận xe càng sớm càng tốt!"

Giá cũng không giới hạn? Hào phóng như vậy sao!

Đã bắt đầu hoài nghi lỗ tai của mình có vấn đề nên Mạc Ngôn nhìn anh chằm chằm một lúc: "Tôi có thể hỏi là ai dùng không? Ý của tôi là… ai đứng tên?"

Phùng Dịch Phong ngẩng đầu, ngẫm nghĩ một chút rồi mới nói: "Hiểu Nhi! Giang Hiểu Nhi!"

"Khụ khụ, anh Phong ơi là anh Phong, anh không sợ sẽ dọa cô ấy sợ chết khiếp sao? Hai thương hiệu xe hơi này chỉ cần là loại hơi cao cấp một chút thôi cũng phải hơn 3 tỷ! Anh muốn cô ấy lái một chiếc xe hơn ba tỷ mà lại đi làm công việc với mức lương có ba mươi triệu thôi sao?"

Cô ấy mua nổi sao?

"Tiền lương của cô ấy… thấp thế sao?" Anh rõ ràng là rất kinh ngạc.

Mạc Ngôn cúi đầu, không biết phải nói gì:

"Cậu chủ Phong của tôi ơi, dùng ánh mắt của anh để đánh giá thì mức lương của chúng tôi chẳng đáng là bao! Nhưng vợ của anh là nhân viên văn phòng hơn nữa còn là nhân viên văn phòng cấp cao! Nhân viên cấp cao của công ty chúng ta cũng chỉ ngang với trình độ của cô ấy! Với tuổi tác cùng thu nhập hiện tại thì cô ấy cũng đã được xếp vào hàng xuất sắc rồi! Chỉ cần đừng quá hoang phí thì một người như cô ấy hoàn toàn có thể sống một cuộc sống an nhàn."

"Ừ, vậy để tôi đứng tên nhưng cô ấy là người lái! Chọn một chiếc bình bình thôi, giá cả tầm trung, giấy tờ phải làm ổn thỏa đấy!”

"Được, tôi hiểu rồi, tôi sẽ đi làm ngay!"

Nhận lại tài liệu, Mạc Ngôn liền đứng dậy ra về, nhưng anh chưa đi ngay mà do dự một chút rồi mới nói: "Có chuyện này…"

Có tin tức của cô Doãn rồi, có nên nói không?

Lúc này, điện thoại nội bộ vang lên, Phùng Dịch Phong nhận điện thoại rồi mới nói: "Chuyện gì?"

"Cũng không phải chuyện quan trọng gì, để sau có thời gian rồi nói!" Thấy tâm trạng của anh đang tốt nên Mạc Ngôn ngẫm nghĩ một chút rồi nuốt những lời muốn nói vào.

Cửa văn phòng vừa đóng, Phùng Dịch Phong liền cầm điện thoại di động lên.