Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo

Chương 72: Đơn triết hạo biến mất




"À đúng rồi. Dì Tần, vậy dì đi làm đi, đem tổ yến và những thức bổ dưỡng khác lấy ra hầm chung nhé."

Giản Nhụy Ái nghe được lời nói của hai người lớn, vội vã ngăn cản: "Bà nội, dì Tần, không cần phiền toái như thế. Không cần."

Cô xoay qua nhìn Đơn Triết Hạo, thấy anh thoải mái và nhàn nhã ngồi trên ghế salon xem ti vi. Một điểm cũng không quan tâm đến chuyện cô đang nhìn trộm anh.

"Làm sao lại không cần. Thuốc bổ là phải uống. Nó rất tốt cho cả phụ nữ mang thai và đứa bé, thật sự rất tốt. Ông trời bảo vệ hai mẹ con" Bà nội mặt mũi nhăn nheo nhưng cười rất tươi, lôi kéo Giản Nhụy Ái đến ngồi gần mình.

Ghế sa lon làm bằng da thật mềm mại, ngồi vô cùng thoải mái.

"Đứa bé ngoan, trong nhà của con còn những ai."

Bị hỏi đến vấn đề này thân thể Giản Nhụy Ái trở nên cứng ngắc. Ấp a ấp úng nói: "Con là cô nhi, con không có cha cũng không có mẹ. . . . . ."

Bà nội ngẩn người, trong mắt mang theo một tia đau lòng nhìn Giản Nhụy Ái. "Đứa bé tội nghiệp, về sau nhà họ Đơn chính là nhà của con. Hạo, con để cho Tiểu Nhụy ở đây đi, bà nội sẽ chăm sóc cho cô ấy như vậy bà nội mới yên tâm."

Giản Nhụy Ái vừa nghe được câu nói đó, vội vàng muốn cự tuyệt. Đơn Triết Hạo lập tức lôi kéo vạt áo cô. Thì thầm vào tai của cô: "Bà nội rất khó được vui vẻ như thế. Em đừng chọc cho bà mất vui."

Cô giương mắt nhìn Đơn Triết Hạo. Đôi mắt của anh rất thâm thúy, cũng không nhìn ra tâm tư trong đó, không biết nên nói gì mới tốt.

"Đúng vậy. Tiểu Nhụy. An tâm ở đây, con cứ coi đây là nhà mình, không cần gò bó, bà nội sẽ là bà nội của con." Bà nội mỉm cười nhìn Giản Nhụy Ái.

Giản Nhụy Ái nhìn Đơn Triết Hạo lại nhìn bà nội. Cũng biết rằng đây là chủ ý của hai người, không thể làm gì khác, chỉ có thể làm mặt dày… ở đây trước rồi tính sau.

Chuyện sau này, cũng chỉ có thể chờ sau này rồi nói.

Đơn Triết Hạo ngoài miệng lộ ra nụ cười gian tà. Có thể để cho Giản Nhụy Ái bình yên là điều khiến anh vui nhất.

"Con thật là một cô gái nhân hậu. Hạo nhà chúng ta có được một người bạn gái như thế, nhà họ Đơn cũng lấy làm cảm tạ trời đất." Bà nội có chút cảm động nói.

Giản Nhụy Ái cắn môi. Trên mặt lộ ra nụ cười rực rỡ: "Cảm ơn bà nội. Người thật là tốt."

Bà nội vui mừng nhìn Giản Nhụy Ái, giống như nhìn cháu gái ruột thịt của mình. "Xem ra nên chuẩn bị hôn lễ khẩn trương cho hai đứa rồi. Đứa bé sẽ lớn rất nhanh, khi nó to ra thì chẳng thể mặc vừa quần áo cưới nữa."

Giản Nhụy Ái nghe đến chuyện này thì mặt đỏ lên. ‘Hôn lễ’ cô còn chưa nghĩ đến vấn đề này. "Bà nội. Hôn lễ… còn sớm lắm."

Đơn Triết Hạo ôm chầm lấy Giản Nhụy Ái, trêu đùa: "Cái gì mà còn sớm nè. Chẳng lẽ em chuẩn bị gả cho người khác sao?."

"Em không có, làm sao em lại đi lấy người khác. Em chỉ muốn gả cho anh thôi." Giản Nhụy Ái ra sức giải thích, giọng nói ngượng ngùng mang theo kiên định.

"Ha ha ha. . . . . ." Bà nội cười to lên, không nghĩ đến Giản Nhụy Ái lại đơn thuần như vậy. Xem ra là một cô gái vừa lương thiện vừa trong sáng, thật giống ý của bà quá.

"Hả. Anh cũng giễu cợt em." Giản Nhụy Ái càng không để ý đến hình tượng thục nữ mà thét lên.

"Ai bảo em ngốc."

Nhà họ Đơn rơi vào trạng thái ấm áp, cái mà bao lâu nay chưa bao giờ có được. Bây giờ trên mặt mọi người đều lấp đầy nụ cười, những nụ cười này đều là do Giản Nhụy Ái mang đến.

**************

Mấy ngày sau, Giản Nhụy Ái đợi tại biệt thự nhà họ Đơn. Trở thành con heo danh xứng với thật, cơm đến thì há mồm, cứ bị người ta gọi là cô chủ.

Đơn Triết Hạo sợ cô đi ra ngoài lại thấy việc nghĩa mà hăng say đến quên mình. Tận lực hạn chế số lần ra ngoài của cô. Mỗi lần ra cửa đều phải có anh đi cùng. Hơn nữa ra cửa không thể đi đến những nơi nhiều người bon chen, không thể chơi những trò chơi mang đến kích thích và mạo hiểm.

Bị anh hạn chế, Giản Nhụy Ái thành công bị dưỡng thành một con heo đủ tạ.

Vẻ mặt Đơn Triết Hạo đại biến, ngồi ở vị trí ông chủ, nắm lấy hộp điều khiển ti-vi, tay càng nắm càng phát ra sức, nắm thật chặt. Lông mày anh tuấn nhíu chặt, giọng nói lạnh lẽo: "Các người giải thích thế nào."

Anh giống như con quỷ Tu-La. Ánh mắt quét nhìn người ngồi ở dưới. Xứng danh là những người quan trọng của Tập đoàn Đan Thị. Nhưng đều bị đẩy đàn ông ăn cơm bao (trai bao).

Đơn Triết Hạo thấy bọn họ sợ hãi thì thả tròng mắt xuống. Giận dữ ngút trời. Dùng sức vỗ vào cái bàn. "Bình thường nói chuyện không phải âm lượng rất lớn sao. Thời khắc mấu chốt sao biến thành câm hết vậy. Gọi các người đến tập đoàn Đan Thị là để làm việc. Không phải để cho các người đến ăn cơm bao (trai bao). Một việc nhỏ cũng không giải quyết được, còn náo loạn đến đài truyền hình. Các ngươi biết vì các người mà Tập đoàn Đan Thị đã tổn thất không ít không. Chẳng lẽ các người ngốc đến độ cái gì cũng không biết."

Vốn có người cố gắng mở miệng nói nhưng vừa nghe đến những câu nói lạnh lẽo của Đơn Triết Hạo. Tất cả mọi người đều rụt đầu sợ hãi. Ai dám ở trước mặt anh càn rỡ thì người đó quả thật không muốn sống.

Đơn Triết Hạo đưa đôi mắt thô bạo nhìn đám người kia. Nắm áo khoác lên đi ra ngoài.

Nhóm người kia ngồi tại chỗ chẳng có lệnh của Đơn Triết Hạo nên không dám đứng lên. Trao đổi ánh mắt lẫn nhau. Cùng nhau nhìn bóng lưng của anh. "Tổng giám đốc Đơn."

Y Thiếu Thiên đóng Laptop lại, đuổi theo. Cẩn thận hỏi "Tổng giám đốc Đơn, anh định đi đâu vậy ạ."

"Đi làng chài." Đơn Triết Hạo không chút tình cảm nào khạc ra ba chữ.

"Tổng giám đốc Đơn, ngàn vạn lần không được đi làng chài. Ngư dân làng chài đều là dân quê điêu ngoa. Tổng giám đốc đơn một mình một ngựa, chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm."

Đơn Triết Hạo dừng bước lại. Ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm kẻ đang nói chuyện. "Vậy anh có biện pháp gì dừng cuộc tranh luận này không?."

"Tôi. . . . . ." Mọi người không biết phải nói gì. Chỉ có thể đưa mắt nhìn bóng lưng Đơn Triết Hạo biến mất.

Nhóm giám đốc cấp cao không khỏi than thở. Năng lực lãnh đạo của Đơn Triết Hạo rất mạnh. Cũng vô cùng cứng rắn. Làng chài là nơi của những người dân không có học thức sinh sống. Nghe những tin đồn, xem ra Đơn Triết Hạo lành ít dữ nhiều.

Không ngoài dự đoán. Từ sau ngày đó, Đơn Triết Hạo biến mất chừng mấy ngày; cũng chẳng thấy anh bước nửa bước vào tập đoàn Đan Thị.

Tập đoàn Đan Thị như ong vỡ tổ. Mỗi người đều suy đoán có phải Đơn Triết Hạo đã bị người làng chài giết rồi hay ném ra biển rộng làm mồi cho cá; hoặc có thể ném xuống dưới đại dương sâu…. Đủ loại chuyện tình, làm nên truyền thuyết. Nhìn chung chỉ là không rõ Đơn Triết Hạo còn sống hay đã chết.

Ba ngày sau… Tức đã ba ngày rồi mà Đơn Triết Hạo chưa trở về. Tâm Giản Nhụy Ái không ngừng lo lắng cho anh. Suy nghĩ một chút có phải anh đi công tác đâu đó hay không. Trong lòng mơ hồ lo lắng, bởi nếu đi công tác anh cũng sẽ về nói một tiếng với cô.

Lần biến mất này không có chút tung tích nào. Cô chẳng dám nghĩ đến phương diện không may, lại chậm chậm xoay mình.

Giản Nhụy Ái ngồi trên giường, đọc báo, đột nhiên thấy bà nội gấp gáp chạy vào. Cô vội vã đỡ lấy bà nội, hỏi "Bà nội. Bà làm sao thế."

"Không xong. Hạo, không thấy Hạo."

"Không thấy. . . . . ." Thân thể Giản Nhụy Ái run rẫy kịch liệt. Thiếu chút nữa té xỉu trên sàn nhà. May nhờ cô nhanh tay vịn vách tường mới tránh khỏi cú ngã ấy.

Biến mất là có ý gì.

Cô sợ bà nội lo lắng khiến thân thể tổn thương, làm bộ trấn định nói: "Bà nội. Bà yên tâm. Con sẽ đến công ty xem xét một chút . . . . . ."

Nói xong, Giản Nhụy Ái phấn đấu quên mình chạy ra ngoài, trong đầu cô đều là hình ảnh của Đơn Triết Hạo. Hi vọng anh bình an vô sự, lại chẳng nhìn ra sắc mặt hài lòng của bà nội

"Tiểu Nhụy, đừng quá lo lắng."

Giản Nhụy Ái lên xe của nhà họ Đơn đi nhanh đến Đan Thị. Nhưng trong lòng lại có loại dự cảm chẳng lành. Đơn Triết Hạo biến mất mấy ngày. Đường đường là tổng giám đốc lại có thể biến mất như thế. Anh đi đến nơi nào? Chẳng lẽ bị tai nạn xe cộ hay có người bắt cóc.

Trí tưởng tượng của con gái vô cùng phong phú. Giản Nhụy Ái vừa nghĩ đến những nguyên nhân có thể khiến Đơn Triết Hạo biến mất. Ngồi ở ghế sau, tay cô khẽ run.

"Tài xế. Phiền toái lái nhanh lên một chút."

"Vâng"