Cô Vợ Minh Tinh Của Đại Boss

Chương 105: Đại kết cục (1)




Đời trước, lúc làm nghệ sĩ, Tưởng Tịch rất ít khi vào bệnh viện.

Cái chết của bà Tưởng đã cho cô một bóng ma rất lớn. Bình thường cô có cảm mạo nóng sốt nhỏ nhặt thì cũng chỉ vào phòng khám nhỏ thông thường. Nếu không gặp phải chuyện lớn, cô không muốn bước vào bệnh viện một bước nào.

So sánh với kiếp này, số lần cô vào bệnh viện thật là hơi nhiều hơn.

Cô bị thương, người có quan hệ với cô bị thương, một số người không quan hệ bị thương, như là có vẻ bị lời nguyền.

Nhưng bởi vì lui tới nên bóng ma trong lòng cô ngược lại không còn nặng nữa.

Tưởng Tịch tìm vui trong nỗi khổ mà suy nghĩ, cuối cùng dừng lại trước một cánh cửa.

Cửa phòng nửa mở, cô đứng ở cửa, liếc mắt một cái thấy được ông lão ngồi đọc sách trên giường ở trong phòng bệnh.

“Tịch Tịch, đến chỗ ông ngoại, ông ngoại kể chuyện xưa cho con.”

“Tịch Tịch của nhà chúng ta vẽ tranh thật đẹp.”

“Đến đây, ông ngoại dẫn Tịch Tịch đi dạo mát.”

Cảnh tượng thân thiết cùng với ông ta vào thời thơ ấu từng cái từng cái hiện lên trong đầu. Tưởng Tịch nhắm chặt mắt lại, rồi mở mắt gõ cửa phòng.

“Vào đi.” Ông lão Phương gỡ kính mắt, để sách xuống, ngẩng đầu lên.

“Xin chào, ông Phương.” Tưởng Tịch đứng cách một thước trước giường bệnh, cảm xúc bình thường. “Nghe nói ông muốn gặp mặt tôi một lần.”

“Ông muốn nói chuyện với cháu một chút.” Ông lão Phương chỉ chỉ cái ghế. “Cháu ngồi xuống trước đi!”

“Không cần.” Tưởng Tịch đứng bất động. “Tôi nghe nói xong thì sẽ đi.”

“Vậy được rồi!” Lúc này đây, bệnh tật khiến cho ông lão Phương trở nên càng thêm già nua. Từng là một nhân vật phong vân trên thương trường, cho tới hôm nay không thừa nhận cũng không được thời đại của ông ta đã qua đi.

Xê dịch thân mình, ông lão Phương nói: “Ông nghe Phương Duệ nói phim mới của cháu sắp công chiếu.”

“Vâng, vào ba ngày sau.” Tưởng Tịch trả lời với vẻ mặt không chút thay đổi.

Giọng ông lão Phương trầm ngâm, nói: “Có rãnh thì ông sẽ đi xem. Những gì thời nay bọn trẻ các con thích, ông nên tìm thời gian nghiên cứu một chút, bằng không luôn bị nói lạc hậu.”

Tưởng Tịch cười nhưng không nói.

Ông lão Phương liếc nhìn cô một cái, tiếp tục nói: “Vi Vi cũng thích đóng phim, chỉ tiếc là không thể đi đến cùng. Ông nhớ rõ bọn cháu mới trước đây, Vi Vi thì thích dẫn cháu đến rạp chiếu phim xem phim. Khi ấy, mỗi lần về đến nhà là nó sẽ nói một hồi, thầm thầm thì thì, rất lộn xộn. Mẹ của nó thường vì thế mà mắng nó…”

“Ông lão Phương.” Tưởng Tịch cắt ngang lời ông ta, cười lạnh nhướng mắt lên. “Nếu ông muốn nói đến chuyện mợ hai Phương, như vậy tôi bây giờ chính thức nói với ông, tôi sẽ không nhả ra, bà ta đã làm sai chuyện thì sẽ bị trừng phạt!”

“Nhưng bà ấy là mợ hai của cháu.” Ông lão Phương cảm thấy đã già, không thích nhìn thấy nhất là người nhà bất hoà.

Nghe ông ta nói đến quan hệ của bọn họ, trong lòng Tưởng Tịch chợt đau xót. Lúc này mới nhớ đến bọn họ là thân thích? Năm đó, khi ba cô đi tìm bọn họ để nghĩ cách, lúc cô vì mẹ mà chạy tới nhà họ Phương vay tiền, bọn họ đã làm như thế nào?

Đã đóng kín cửa, hoàn toàn không màng đến cô là một chuyện. Cô ở trong mưa to đêm hôm khuya khoắc, thiếu chút nữa là bị viêm phổi, khi đó bọn họ sao không nói bọn họ là thân thích?

Trước khi đến, cậu út đã dặn cô vài lần đừng nói lung tung, nhưng Tưởng Tịch thật sự nhịn không được. Ông lão Phương xem cô là cái gì? Một con ngốc hay là một đứa ngu?

“Tôi đã sớm nói rất rõ ràng, tôi cùng với nhà họ Phương các người không có quan hệ.” Vẻ mặt Tưởng Tịch buồn bực. “Tôi nghĩ, mợ hai Phương cũng chưa bao giờ coi tôi như là cháu gái của bà ta. Làm sao có mợ nào lại lấy a xít tạt lên người cháu gái mình?”

Thấy ngữ khí của cô càng phát càng không tốt, ông lão Phương cũng lo lắng bức người nóng nảy, đành phải bỏ qua đề tài này, thay cái khác, nói: “Tin tức về Vi Vi ông đã xem tới rồi. Là nó không đúng, là ông dạy dỗ không tốt, nhưng Vi Vi nhiều năm qua như vậy chỉ phạm có một sai lầm này, nó còn trẻ, cháu hãy bỏ qua cho nó đi!”

Ông ta biết Phương Vi Vi đối phó cô, thế nhưng còn kêu cô buông tha cho Phương Vi Vi. Đây là coi cô như thánh mẫu sao? Thật tiếc nha, cô không phải.

Lắc đầu, Tưởng Tịch nói: “Hồi đó khi tôi vào giới giải trí đã nói qua, người không phạm tôi, tôi không phạm người. Phương Vi Vi dùng thủ đoạn ở sau lưng, tôi sẽ không bỏ qua cho chị ta.”

“Cháu…” Ông lão Phương dùng ánh mắt thương hại nhìn Tưởng Tịch. “Lúc cháu còn nhỏ mẹ cháu đã dạy cháu khoan dung độ lượng, cháu dều quên rồi sao?”

Ông ta còn dám lấy mẹ cô ra để nói.

Thật sự là mỉa mai. Tưởng Tịch cảm thấy vừa mắc cười vừa đáng buồn, người mà cô gọi là ông ngoại suốt mười sáu năm thế nhưng lại nhìn cô như thế.

Trên đường tới cô còn tưởng rằng bọn họ sẽ nói chuyện hoà bình, không nghĩ tới là kết cục này.

Tưởng Tịch cười cười, nói: “Ông thật xem mẹ tôi là con gái của ông sao?”

Ông lão Phương ngẩng đầu. “Cháu có ý gì? Mẹ cháu không phải là con gái của ông thì sao ông có thể giáo dưỡng mẹ cháu hơn hai mươi năm?”

Ngữ khí Tưởng Tịch gay gắt bác bỏ. “Nếu ông xem mẹ tôi là con gái mình thì tại sao mỗi một câu nói đều là bảo vệ hung thủ đã hại mẹ tôi?”

Những lời này của cô thông tin rất rõ ràng, ông lão Phương lập tức bắt được chữ, nói: “Cháu nói cho rõ ràng, hung thủ là ý gì?”

Tưởng Tịch theo dõi vẻ mặt của ông ta, che miệng cười. “Ông có thể không biết, khi nhà họ Tưởng mới xảy ra chuyện, cậu út đã gởi cho tôi một món tiền để chữa bệnh cho mẹ tôi, nhưng mà món tiền đó cuối cùng không tới tay tôi. Ông có biết không? Món tiền kia…bị đứa cháu gái tốt của ông, Phương Vi Vi, lén nuốt đi!”

Sắc mặt của ông lão Phương lập tức như bảng pha màu, trải qua biến đổi, rất khó coi.

Tưởng Tịch thu lại nụ cười, tiếp tục nói: “Ông cảm thấy rằng tôi sẽ buông tha một người gián tiếp hại mẹ tôi bệnh tình tăng thêm sao? Đúng rồi, còn nữa, tôi không biết ông có nhớ hay không, năm ấy tôi năm tuổi, bỗng nhiên mất tích một ngày, à, tôi nói cho ông biết, thật ra cũng là kiệt tác của Phương Vi Vi, đứa cháu gái tốt của ông. Chị ta lén bỏ lại tôi, chờ cho tôi bị bọn buôn người bắt cóc! Ông nói đi, một người hại mẹ tôi như vậy, lại hại tôi, tôi có thể buông tha hay không, có muốn bỏ qua hay không?”

Nói xong câu cuối cùng, Tưởng Tịch nện giày cao gót, ra khỏi phòng bệnh.

Lúc gần đến thang máy, cô thấy có bác sĩ chạy về phía phòng bệnh cô vừa mới đi ra. Hai phút sau, cô ở lầu một khu nằm viện thấy được Phương Duệ chạy như điên vào từ bên ngoài.

Tưởng Tịch gọi cậu dừng lại, nói: “Cậu út, thật xin lỗi, cháu đã không làm tốt chuyện đã đồng ý với cậu.”

“Không sao.” Phương Duệ nhìn cô một cái, nói: “Hai năm nay thân thể của ba cũng không tính là rất tốt, không quan hệ đến cháu. Cháu về trước đi, tôi sẽ không đưa cháu.”

“Vậy cháu đi trước.” Tưởng Tịch khoát khoát tay với cậu, không quay đầu lại, khoan thai đi ra khỏi toà nhà.

Hôm nay bỗng nhiên giảm nhiệt độ, bên ngoài mây đen dầy đặc, hơi lạnh, Tưởng Tịch ngồi vào trong xe, đóng cửa kính xe lại.

Trước khi đi, cô liếc nhìn về phía phòng bệnh của ông lão Phương một cái cuối cùng.

…..

Ba ngày sau, “2033” công chiếu.

Mà trong cùng một ngày, có một bộ phim lớn của nước ngoài đổ bộ vào trong nước.

Ở trong nước, mỗi lần xuất hiện tình huống phim của nước ngoài đụng đầu với phim trong nước, rất nhiều rạp chiếu phim đều áp dụng cách thức nhường đường cho phim nước ngoài.

Cho nên, dù là có danh tiếng của Dung An, lượng chiếu phim* hai ngày công chiếu đầu tiên của “2033” cũng không cao, chỉ có 20%. Số này quả thật không thể so với lượng chiếu 60% của phim nước ngoài. (*Giải thích của tác giả về lượng chiếu phim: là rạp chiếu phim sắp xếp thời gian chiếu của phim, thể loại phim và buổi chiếu.)

Ngay từ đầu Tưởng Tịch có chút lo lắng, nhưng thấy người trên mạng đã xem qua “2033” đều bày tỏ bộ phim rất hay, thời điểm không sai nên thả lỏng lòng.

Có danh tiếng, người muốn xem “2033” tự nhiên sẽ tăng nhiều. Nếu một khi tăng nhiều, rạp chiếu phim sẽ không thể không đề cập tới nâng cao lượng phim.

Quả nhiên, đến ngày thứ ba thì sự tình đã xảy ra biến hoá. Lượng chiếu phim của “2033” đã nâng cao từ 20% đột nhiên lên tới 48%. Hơn nữa, hai tuần từ đó về sau, mỗi ngày đều tăng với tốc độ 1,5%.

Tất nhiên, doanh thu phòng bán vé của “2033” liên tiếp tăng cao.

Sau một tháng công chiếu, tổng doanh thu của “2033” đạt tới 1.295 tỉ.

Mà lúc này, cách ngày bộ phim được ngưng chiếu còn một tháng nữa, tuy rằng lượng xem của bộ phim có phần đi xuống, nhưng phòng bán vé thu hơn một trăm triệu là không thành vấn đề.

Tóm lại, bất luận tính như thế nào, phòng bán vé của “2033” cuối cùng thu được 1.4 tỉ là hoàn toàn không thành vấn đề.

Có thể nói, Dung An lại một lần nữa chứng minh được câu nói kia: “Dung đạo xuất phẩm, tất chúc tinh phẩm”. (Sản phẩm của đạo diễn Dung nhất định là sản phẩm tốt nhất)

Mà tất cả các diễn viên chủ yếu của bộ phim vốn không nổi tiếng thì được nổi tiếng, vốn đã nổi tiếng thì bây giờ càng nổi tiếng hơn.

Nếu nói có người trước kia có thái độ, lời nói mang nghi ngờ đối với diễn xuất của Tưởng Tịch, thì một bộ phim này hoàn toàn khiến cho bọn họ không còn tiếng nghi ngờ chất vấn gì nữa.

Hợp đồng phim, hợp đồng quảng cáo bay tới như giấy viết thư. Vài ngày ngắn ngủi, trên bàn của Lục Mạnh Nhiên chồng một đống, không biết khiến bao nhiêu người thèm muốn.

Nhưng bởi vì “Mê hương phong vân” đi vào phần quay phim quan trọng nhất, Tưởng Tịch kêu anh ta nhận mấy cái được được, còn phim thì không nhận nữa.

Bất quá, cứ như thế Tưởng Tịch cũng bận vô cùng.

Mãi đến khi bước vào tháng bảy, “Mê hương phong vân” quay xong, qua tiệc đóng máy của đoàn phim, Tưởng Tịch mới chân chính có thời gian nghỉ ngơi thật tốt.

Về đến nhà, Tưởng Tịch cái gì cũng chưa làm, không nói hai lời nằm trên giường ngủ một ngày một đêm. Sau khi tỉnh lại, cô theo thường lệ chú ý tới tin tức hôm nay.

Chuyện của nhà họ Phương ồn ào náo loạn mấy tháng nay, cho tới bây giờ đã bị không ít dân chúng chú ý tới. Tuy rằng bên trong có mấy fan cuồng của Phương Vi Vi ý đồ chứng minh Phương Vi Vi là vô tội, nhưng Tần Thành lấy ra chứng cứ chứng tỏ hành vi của Phương Vi Vi và mợ hai nhà họ Phương là phạm pháp. Dần dần, người nói cho Phương Vi Vi ở trên mạng biến mất.

Tưởng Tịch bây giờ đang chờ đợi chính là phán quyết cuối cùng của toà án.

Về phần ông lão Phương, qua lần nói chuyện đó, bệnh tim của ông ta tái phát, cấp cứu hồi lâu mới cứu về được một mạng. Nhưng sau đó ông ta lại bệnh nặng một trận, sau khi hết bệnh, người cũng rất ít nói, mỗi ngày chỉ ngồi ở trên giường, cầm ảnh của mẹ cô nhìn.

Những chuyện này là Phương Duệ nói cho cô biết. Đối với những chuyện đó, Tưởng Tịch chỉ cười.

Cô biết mình ngày đó nói chuyện với một người bệnh như vậy là hơi quá đáng, nhưng ông ta muốn cô làm sao bây giờ? Cô không phải là người thần trí mơ hồ, lòng cô có thiện ác, có thể phân biệt được đúng sai. Người khác xấu xa đối với cô, không thể chờ mong cô dùng lòng tốt để đáp lại. Truyền thống nho học là lấy ơn báo oán, là làm thánh nhân, cô không làm được.

Buổi chiều, Tưởng Tịch dọn dẹp nhà cửa, sắp đến giờ tan tầm thì lái xe đi siêu thị.

Dưới lầu khu nhà ở có phóng viên nằm vùng, Tưởng Tịch không để ý. Dù sao cô không có làm chuyện gì đuối lý, mặc cho bọn họ quay chụp.

Bất quá, khi cô mua đồ trở về thì có một phóng viên quang minh chính đại xông tới trước mặt cô.

Phóng viên nói: “Tưởng Tịch, nghe nói Phương Vi Vi đang ở trung tâm tạm giam, mãnh liệt yêu cầu gặp cô một lần, xin hỏi cô sẽ đi gặp cô ấy không?”