Cô Vợ Ngọt Ngào Của Tổng Giám Đốc

Chương 60: Ngoại truyện 2: Công khai




Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn

“Dạ Tử Đồng, tôi cưới em vốn không nghĩ tới sẽ li hôn!” Ngón tay ép cô nhìn khuôn mặt đang nổi giận của mình, “Em còn nợ tôi một đứa bé, muốn dứt khoát ra đi, nghĩ cũng đừng nghĩ!”

“Em còn nợ tôi một đứa bé!”

“Em còn nợ tôi một đứa bé!”

“Em còn nợ tôi một đứa bé!”

Trong đầu một lần lại một lần quanh quẩn những lời này, Dạ Tử Đồng đau khổ nhếch môi, vì cô không thể cho anh một đứa bé, cho nên yêu cầu li hôn, “Đứa bé… Quan trọng với anh như vậy sao?

“Đúng! Nối dõi tông đường, còn phải thừa kế sản nghiệp của tôi!”

Nối dõi tông đường!

Thừa kế sản nghiệp!

Đứa bé, đối với một gia tộc lớn mà nói, quả thực quan trọng! Đáng tiếc, cô không thể nào!

“Có thể em không li hôn, đứa bé… Anh có thể tìm người phụ nữ khác sinh, em….. Không ngại!” Lúc nói những lời này đã lấy hết dũng khí của Dạ Tử Đồng, nói không ngại đó là gạt người, có người phụ nữ nào rộng lượng đến mức để chồng mình tìm những người phụ nữ khác sinh con? Chỉ có Dạ Tử Đồng cô, vô tâm vô tình, nhiều lần đẩy chồng mình ra ngoài, cô rộng lượng đến mức không ai khen ngợi thương cảm cô, chỉ nói cô ngu xuẩn!

“Em biết mình đang nói gì không?” Lửa giận Vân Diệu Thiên bị đè nén dường như tới điểm giới hạn, nếu như Dạ Tử Đồng lại nói mấy lời trái lương tâm nữa, đêm nay cô đừng mong ngủ yên ổn.

“Em biết rõ!”

“Đi chết đi cái biết rõ ấy!” Lửa giận cuối cùng bộc phát, thời gian qua Vân Diệu Thiên ít thô bạo mất đi giới hạn nhẫn nại, bàn tay tăng thêm lực đẩy Dạ Tử Đồng ngã nhào xuống giường, không kịp xoay người hai chân cô đã bị tách rộng ra. Gậy sắt nam tính cứng rắn cắm vào, không có bất kỳ chút dịu dàng, sau đó điên cuồng đâm vào rút ra, tốc độ kia khiến Dạ Tử Đồng gần như không chịu đựng được, trong miệng đứt quãng cầu xin tha thứ, nếu không vỗ về người đàn ông đang nổi giận, tử cung Dạ Tử Đồng nhất định sẽ bị thương nghiêm trọng, đến lúc đó cô càng không thể nghĩ tới có đứa bé.

“Thiên, em sai, sai rồi…. Dừng dừng lại… A a…”

Người đàn ồng mất đi lý trí nào có đơn giản nói dừng thì dừng, trừ phi anh không phải là đàn ông! Đêm này, kết quả Dạ Tử Đồng nói sai là khiến mình thê thảm, cô không nhớ khi nào thì người đàn ông buông tha cho mình, cũng không biết lúc nào người đàn ông rời đi, giữa tỉnh giữa mê cô nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ, còn chưa kịp nhìn rõ cô rơi vào trong u tối.

Ba giờ chiều, một hồi chuông điện thoại vang lên đầu giường, Dạ Tử Đồng khó khăn cầm máy, uể oải a lô một tiếng, một hồi im lặng, sau đó mới có tiếng thở dài, “Tắm rửa đi, nửa tiếng sau tôi chờ em dưới lầu.”

“Vâng!”

Thả điện thoại về chỗ cũ, Dạ Tử Đồng đau nhức toàn thân từ trên giường xoay người xuống đất, sau đó lê thân thể như bị xé nứt đi vào phòng tắm tắm rửa, dưới làn nước ấm áp chảy xuống, thân thể đau nhức dần được giảm bớt, đứng trước gương là thân thể đầy vết cắn sâu cạn khác nhau, khiến Dạ Tử Đồng cười khổ một lúc. Tối hôm qua cô nhất định là điên rồi, nói mấy lời vô trách nhiệm Vân Diệu Thiên không tức giận mới là lạ, nếu đổi lại là người đàn ông khác, sớm treo ngược cô đánh đòn rồi, sao có chuyện đơn giảm chỉ muốn cô vài lần, làm thân thể cô đau nhức như vậy?

Dạ Tử Đồng ra khỏi phòng tắm, thay xong quần áo, đúng nửa giờ sau rời khỏi tòa nhà, xe BMW màu xám của Vân Diệu Thiên đang đứng trước cửa ra vào, Dạ Tử Đồng mở cửa xe ngồi vào, hỏi, “Đi đâu vậy?”

“Quên hôm nay là ngày gì rồi à?”

“À!”

Dạ Tử Đồng kinh ngạc kêu lên một tiếng, đau khổ rũ đầu xuống, Vân Diệu Thiên xách một chiếc túi từ ghế sau đưa cho cô, nói: “Tôi chuẩn bị quà tặng giúp em!” 

Núi Vân Phong, khu biệt thự.

Vân Diệu Thiên lái xe BMW vào vãi đỗ xe của biệt thự, sau đó nắm tay Dạ Tử Đồng, hai người cùng đi bộ tới số 58 nhà họ Vân, đi bộ vài phút, Dạ Tử Đồng muốn kiềm chế tâm tình căng thẳng, mặc dù tham dự với thân phận là bạn gái Vân Diệu Thiên, nhưng nhà họ Vân là một gia tộc thượng lưu, có tham gia chính trị, thương nhân, quan chức, bọn họ đều là quan lớn, không thể đắc tội. Ba năm trước đây cô vừa ra khỏi sân bay thì bị cướp hết tiền, chính thức trở thành kẻ nghèo không nhà để về, hôm đó Vân Diệu Thiên từ nước Mỹ về, đúng lúc gặp cô bị cướp, cứ như vậy cô bị anh ta xách về nhà, đêm đó anh ta nói: Tôi cần một người vợ xấu xí! Hôm sau anh giúp cô bổ sung giấy chứng nhận, sau đó tới cục dân chính đăng ký kết hôn, cô trở thành vợ danh chính ngôn thuận của Vân Diệu Thiên, nhưng hôn nhân của bọn họ không công khai, trong mắt người ngoài, anh vẫn là người đàn ông hoàn kim độc thân ong bướm vây quanh.

Ba năm này Dạ Tử Đồng sống trong lo sợ, không biết khi nào sẽ bị đá ra khỏi cuộc chơi, dựa vào cô không có thân phận, không có bối cảnh, trên mặt lại có một vết sẹo, nhìn vào Vân Diệu Thiên có tài có thế lại có quyền, vốn sẽ không để ý đến cô. Nhưng cô đã gả cho anh, lại còn chiếm được danh hiệu bà Vân, có đôi khi cô đi vào chỗ bế tắc nghĩ: Cô bám vào người ta, đoạn hôn nhân này không có tình yêu, bình thường cũng được, tóm lại có một cảng tránh gió che mưa cho cô, nếu như có khoảnh khắc muốn cô chết ở đây, cô cũng cam tâm tình nguyện!

“Trong lòng khá hơn chút nào không?” Lúc sắp tới nhà họ Vân, Vân Diệu Thiên mở miệng kéo Dạ Tử Đồng đang phân tâm suy nghĩ về, bàn tay xoa lấy lòng bàn tay có hơi lạnh kia.

Dạ Tử Đồng thở dài một hơi, có phần cứng nhắc cười, nói: “Tốt hơn nhiều rồi.”

“Ừ!” Vân Diệu Thiên bình tĩnh, cầm tay Dạ Tử Đồng đi vào nhà họ Vân. Hôm nay cũng không phải là ngày quốc gia đại sự gì, nhưng lại là ngày sinh nhật của công chúa nhỏ nhà họ Vân, tất cả mọi người trong gia tộc đều phải tham dự, không thể thiếu một ai! Dạ Tử Đồng kéo tay chồng mình, nhìn qua căn phòng chứa được mấy trăm người, sinh nhật công chúa nhỏ nhà họ Vân, ngoại trừ người trong dòng họ, còn mời một số quan chức trong giới chính trị và thương nhân cùng tham dự.

Con cháu nhà họ Vân đã kết hôn không có bao nhiêu người, phần đông là mang theo bạn gái hoặc bạn trai; về phần cháu trai, Vân Diệu Thiên xếp thứ nhất, năm nay vừa tròn 30 tuổi, khi vợ chồng nhà họ Vân ở tuổi này, ba Vân đã để vợ đẻ mấy đứa con rồi, còn con trưởng mình còn chưa có kế hoạch lập gia đình, oanh oanh yến yến bên người một đống, nhưng không có một người phụ nữ nào khiến anh động lòng, duy nhất làm ba anh cảm thấy vui mừng chính là ba năm nay có một người phụ nữ luôn ở bên cạnh con trai mình, rất có hi vọng năm nay thấy họ kết hôn.

Dạ Tử Đồng tặng quà cho công chúa nhỏ nhà họ Vân, sau đó được chồng dẫn đi vào trong đại sảnh, đi qua chỗ nào cũng đều chạm mặt một số người trong giới kinh doanh, bọn họ không thể không khách sáo một chút, Dạ Tử Đồng cảm thấy nụ cười trên mặt cực kỳ giả dối, chẳng lẽ bọn họ đều không nhận ra Vân Diệu Thiên miễn cưỡng sao?

Thật vất vả đuổi những ông trùm buôn bán như ruồi bọ kia đi, Dạ Tử Đồng cho rằng có thể tìm một ít thức ăn lấp đầy bụng rỗng, kết quả bị vợ chồng nhà họ Vân kêu tới bên kia nói chuyện, ném ánh mắt cầu cứu đến Vân Diệu Thiên, Vân Diệu lại ra vẻ lực bất tòng tâm. 

“A Đồng à, chúng ta quen thuộc như vậy cũng không muốn quanh co lòng vòng nữa, ba năm nay con đều tham dự ngày lễ lớn nhỏ của nhà ta, trong gia tộc cũng có ấn tượng tốt với con, khi nào thì con và A Thiên kết hôn? Con cũng biết A Thiên được xếp vào hàng ngũ lớn tuổi của hàng con cháu, nay đã 30 tuổi, nó chưa kết hôn thì mấy em trai em gái cũng không thể nào kết hôn, đêm nay trở về con giúp dì khuyên nhủ nó một chút, con cũng biết ở tuổi này dì mong ôm cháu.”

Nói một lúc, đương nhiên Dạ Tử Đồng hiểu ý mẹ Vân, cô có thể khuyên sao? Sự thật cô và Vân Diệu Thiên bí mật kết hôn, sớm muộn gì cũng phải có em bé, Dạ Tử Đồng có vẻ khó khăn, lúc muốn mở miệng nói gì đó, âm nhạc tự nhiên dừng lại, trên sân khấu một giọng nói trầm thấp có từ tính vang lên, Vân Diệu Thiên mở màn, tặng lời chúc phúc, còn hát mừng sinh nhật, cuối cùng là nội dung chính, Dạ Tử Đồng bụm miệng, nước mắt rơi đầy mặt…

“Hôm nay nhờ buổi tiệc sinh nhật của em gái nhỏ, tôi muốn công bố một chuyện với mọi người: Tôi và Tử Đồng đã kết hôn, cô ấy là người phụ nữ mà không phải cô ấy Vân Diệu Thiên không lấy, mặc dù cô ấy không đẹp nhưng là một người vợ tốt hiền lành có đức có tài, bà xã, ba năm nay em vất vả rồi.”

Lúc Vân Diệu Thiên nói những lời này, Dạ Tử Đồng nói không cảm động đó là gạt người, mặc dù từ đầu đến cuối không hề nhắc tới một chữ yêu, nhưng như vậy cũng đủ rồi!

“Anh cố ý chọc em khóc sao?”

Nhìn bóng dáng cao lớn dần đi tới, Dạ Tử Đồng vừa khóc vừa cười phàn nàn.

“Anh muốn cho em một kỷ niệm khó quên.”

Kỷ niệm khó quên… Khó quên nhất chính là cô không thể nào sinh con, cô không cách nào đền đáp một kỷ niệm khác cho anh, nước mắt đột nhiên tuôn ra như dòng suối, Dạ Tử Đồng nghẹn ngào nói, “Ba năm trước đây anh không công bố, ngay lúc tối hôm qua em muốn li hôn anh lại mượn buổi tiệc sinh nhật này công bố sự thật chuyện chúng ta đã kết hôn, em không phải là người có đức có tài như anh nói, ngày nào em cũng phải bay, ba năm nay vốn không chăm sóc anh, anh nói không phải em thì không cưới, vì em không thể ra mặt, không giúp anh nở này nở mặt, lúc anh lấy em, em không quên là anh chỉ cần một người vợ xấu xí.”

Li hôn không thành, phá hư một đoạn hôn nhân không có tình cảm làm cơ sở, thì ra lại đơn giản như vậy!

Vân Diệu Thiên nhanh chóng cuộn thành nắm đấm, vẻ mặt hớn hở sớm bị lạnh lùng thay thế, khách mời bốn phía, người nhà họ Vân không ai dám thở ra một cái, ngay cả bàn luận xôn xao cũng trở nên lặng ngắt như tờ; vợ chồng nhà họ Vân nghe con trai công bố tin tức từ khiếp sợ sang vui mừng, lại từ vui mừng đến khó coi, nhiều hơn là tức giận!

“Hôn nhân không phải trò đùa, các người vụng trộm kết hôn, mẹ không quản được, nhưng muốn li hôn, nhà họ Vân chúng ta đâu thể ném mặt mũi đi được, A Đồng, thời gian qua bọn ta đối với con không tệ, ba năm nay con dùng thân phận bạn gái A Thiên tham dự yến tiệc lớn nhỏ của gia tộc, bọn ta đều đối xử với con như con dâu, con yêu cầu li hôn, dù thế nào dì cũng không đồng ý.”     

Cho dù Dạ Tử Đồng không có thân phận, không có địa vị không có bối cảnh, những thứ này đều không quan trọng, với nhà họ Vân bọn họ, là có tiền tài, có quyền thế, hoàn toàn không cần gia thế bên nhà gái, Dạ Tử Đồng có thể tìm được nhà chồng không quan tâm tới bối cảnh gia đình mình, cô thật sự trèo cao rồi.

Thật ra tại thành phố Đài Châu, nhà họ Dạ cô được xem như danh gia vọng tộc, đáng tiếc ba năm trước đây cô bị từ hôn, ông nội tức giận đến bệnh tim tái phát, ba mất hết thể diện, đăng báo cắt đứt quan hệ cha con với cô. Thế giới rộng lớn, không tìm được người nào, chỗ nào có thể chứa được cô, không muốn chạy trốn xa xôi, cô quyết định đến Hongkong, kết quả ra sân bay tiền bị cướp hết, không nhà để về, cô bị Vân Diệu Thiên đi ngang qua nhặt mang về nhà.

Ba năm nay, Dạ Tử Đồng rất cảm kích Vân Diệu Thiên cho cô mái nhà, cho cô danh phận, nhưng nghĩ đến không thể báo đáp, lòng cô đau nhói, vì không muốn nhà họ Vân tương lai không có con nối dõi, cho nên cô cứng rắn yêu cầu li hôn, khát vọng ôm cháu của mẹ Vân càng kích thích quyết định của Dạ Tử Đồng.

Vân Diệu Thiên đè nén lửa giận trong lồng ngực, kiên quyết kéo Dạ Tử Đồng đi lên lầu, sắc mặt mẹ Vân lo lắng, ba Vân vỗ vai vợ, nói với khách khứa, “Thật có lỗi, để mọi người chê cười, tiệc sinh nhật tiếp tục!” Không còn người trong cuộc, từng trận xì xào bàn tàn quanh quẩn trong sảnh đường rộng lớn, vẻ mặt của tộc trưởng gia tộc họ Vân lạnh lùng, chống gậy ngồi trên ghế sofa, bị trận náo loạn này làm mất hết tâm tình.

Anh chị em nhà họ Vân cũng thấy xấu hổ, một người trong đó đề nghị lên lầu xem tình hình, để tránh anh cả bị lửa giận chiếm lấn mất hết lý trí, gây ra tai nạn chết người.

Dạ Tử Đồng bị kiên quyết lôi lên lầu không nói một tiếng, mãi đến khi bị Vân Diệu Thiên đẩy vào một căn phòng, Dạ Tử Đồng không dám nhìn khuôn mặt lạnh lùng kiềm chế lửa giận, chỉ có thể từ từ nhắm hai mắt lại thân thể co rúm, “Dạ Tử Đồng, cô đừng mơ tưởng cùng ăn cùng bay với hắn ta!”

Hết NT 2