Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 181: Người phụ nữ mà Mặc Trì Úy từng yêu sâu đậm (2)




Đường Tâm Nhan nhắm mắt làm ngơ.

Trong đầu, vô cùng hỗn loạn. Giờ này khắc này, cô vốn dĩ không muốn đối mặt với anh.

Đêm nay, anh đã cho cô biết cảm giác từ thiên đường rơi xuống địa ngục là như nào. Hóa ra, tất cả những gì anh đối với cô, đều chỉ là vì cô và người phụ nữ trong ảnh kia giống hệt nhau, có khuôn mặt xinh đẹp, nụ cười tươi tắn. Tuy ngũ quan không giống lắm nhưng khi cười lên thì đôi mắt híp lại trông rất giống nhau.

Đường Tâm Nhan cô trước giờ luôn là một người có lòng tự tôn và kiêu ngạo, xem cô làm người thay thế, cô sẽ không bao giờ đồng ý. Ngay cả khi anh đẹp trai, có tiền, có quyền, có sức hấp dẫn phụ nữ đi chăng nữa, cô cũng sẽ không đày đọa tâm hồn mình.

Mặc Trì Úy nhìn khuôn mặt trầm lặng nhợt nhạt và cơ thể run rẩy của Đường Tâm Nhan, anh dùng bàn tay giữ vai cô, buộc cô phải quay người lại đối diện với anh.

Đôi mắt đen trắng rõ ràng của Đường Tâm Nhan lúc này giống như một cái hồ sâu đầy nước đọng, không một gợn sóng, bình tĩnh và lạnh lẽo, so với dáng vẻ ngại ngùng xấu hổ trước đó, đúng là khác nhau một trời một vực.

Anh giơ bàn tay đặt trên vai cô lên, định xoa đầu cô nhưng cô nghiêng đầu, tránh né tay anh. Bàn tay anh cứng đờ trên không trung, hồi lâu cũng không thu lại. Gương mặt anh tuấn, hơi trầm xuống.

“Sao bỗng nhiên lại không vui?” Anh nheo mắt, như muốn nhìn thấu tâm hồn cô.

Đường Tâm Nhan không muốn quan tâm đến anh, càng không muốn nhìn thấy anh, cô chống tay từ dưới đất đứng dậy, không nói tiếng nào chạy ra khỏi hang.

Không phải cô giận dỗi muốn bỏ đi, mà là muốn ra ngoài đón gió lạnh, sắp xếp lại mớ suy nghĩ hỗn độn của mình.

Mới quen biết Mặc Trì Úy một thời gian rất ngắn, anh đối với cô thực sự rất tốt, ngoài tình cảm ra, anh đã làm rất tròn bổn phận của một người chồng. Cô muốn chấp nhận anh nhưng lại sợ phải chấp nhận việc anh không hề yêu cô là sự thật.

Không yêu, thực ra cũng tốt, sau này hai bên đỡ phải vì tình cảm mà tổn thương nhau.

Hình như ngay khi Đường Tâm Nhan rời đi, Mặc Trì Úy đuổi theo cô. Anh kéo lấy cánh tay cô, ôm cô vào lòng.

Bị cánh tay cường tráng mạnh mẽ của anh khóa chặt, cô làm thế nào cũng không thể thoát ra được, chua xót khổ sở trong lòng dâng lên, biến thành uất ức và phẫn nộ, hai tay cô cuộn thành nắm đấm, đánh mạnh vào lồng ngực anh: “Mặc Trì Úy, anh là tên khốn nạn!” Đã không quên được mối tình đầu, sao lại còn giở trò trêu đùa với cô?

Nếu ban đầu không phải là anh đề nghị kết hôn thì vốn dĩ giữa cô và anh sẽ chẳng bao giờ xảy ra chuyện gì cả.

Mặc Trì Úy không hề nhúc nhích, đứng yên để cho cô đánh, rõ ràng cô rất mạnh tay để trút hết ra, nhưng sắc mặt anh vẫn không hề thay đổi, giống như chẳng có chút khó chịu hay đau đớn gì.

Bất kể gặp phải chuyện gì, anh vẫn luôn bình thản như vậy, không để ai nhìn thấu dáng vẻ.

Hai tay cô đều đấm đến mỏi nhừ, dần dần không còn sức nữa.

Anh ngồi trên một hòn đá ngoài hang, rồi ôm cô ngồi trên đùi anh, bàn tay to lớn đỡ cằm cô, buộc cô phải nhìn anh.

“Nói cho tôi biết, làm sao mà tự nhiên nổi giận, không vui hả?”

Đường Tâm Nhan đánh vào bàn tay to lớn đang đỡ cằm mình: “Nói chuyện thì nói chuyện, đừng có ôm ôm ấp ấp, anh thả tôi ra đi.”

“Trong rừng có thú dữ, em chắc chắn muốn đi?”

Con ngươi của Đường Tâm Nhan thu lại: “Tôi nói muốn đi bao giờ? Tôi đi ra ngoài hóng gió không được à?” Cô thử đứng dậy từ đùi anh nhưng anh ôm quá chặt, nhất quyết không bỏ ra.

Nhìn cách anh tùy ý để cô vật lộn, chính là anh vẫn không bỏ đi cái dáng vẻ lạnh lùng, cô tức đến sắp bốc cháy: “Mặc Trì Úy, anh phiền quá đấy! Tôi muốn đứng dậy nói chuyện với anh!”

Mặc Trì Úy hơi nhướng mày: “Ngồi đây không lẽ không thể nói chuyện?”

Đường Tâm Nhan: “…”

Bây giờ người vừa tức vừa khó chịu chính là cô, làm sao mà cô vẫn luôn bị anh áp bức đến chết thế này?