Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 202: Trái tim bị thất lạc (5)




Phó Tư Thần nhìn thấy Đường Tâm Nhan, ngay tức khắc đứng dậy tiến lên phía trước, muốn nắm lấy tay của Đường Tâm Nhan lại bị cô đề phòng tránh đi.

Đồng tử màu nâu của Phó Tư Thần hơi co lại, ý thức được việc cô đã triệt để mang thái độ từ chối anh trở thành phản ứng vô điều kiện, trong lòng hung hăng đau đớn một phen.

Sau khi Phó Thành Nghiệp từ nước ngoài trở về tất nhiên là biết được chuyện hai người bọn họ đã ly hôn. Ông ta ở nhà hết sức mắng chửi Phó Tư Thần thậm tệ, muốn anh ta nhanh chóng nghĩ cách đưa Tâm Nhan trở về nhưng đợi đến mấy ngày trôi qua rồi cũng không thấy anh ta đưa cô về nhà mà ngược lại, lại thấy Hà Mỹ Quyên đón Đường Vũ Nhu vào nhà.

Đường Tâm Nhan làm như không nhìn thấy sự đau khổ trào ra trong ánh mắt của Phó Tư Thần, cô vượt qua người anh đi tới bên cạnh Phó Thành Nghiệp: “Bố… À không phải, bác trai, bác đến thăm mẹ con đó ạ?”

Đôi mắt sáng quắc, tinh thần minh mẫn của Phó Thành Nghiệp không thể giấu được sự tiếc nuối, ông ấy kéo lấy tay của Đường Tâm Nhan, vỗ nhè nhẹ vào mu bàn tay cô: “Quen nghe con gọi bố là bố rồi, hiện giờ một tiếng “bác trai” làm trong lòng bố thực sự cảm thấy rất khó chịu! Tâm Nhan, con ở nhà họ Phó chịu nhiều uất ức sao lại không nói với bố, cả đời này của bố chỉ nhận một mình con là con dâu của nhà họ Phó thôi!”

Hốc mắt của Đường Tâm Nhan ửng hồng, giọng nói như bị nghẹn lại trong cổ họng, nói: “Bác trai, kể cả con không còn là con dâu của bác nhưng trong trái tim con, bác mãi mãi là người thân của con.”

Năm đó bố của cô và bác Phó chính là anh em tốt, là người bạn đồng hành tri kỷ trong sự nghiệp. Hai người từ nhỏ đã đặt ra hôn ước cho cô và Phó Tư Thần. Nếu như không phải sau đó gia đình cô xảy ra biến cố, cô cũng sẽ không gia nhập vào giới giải trí, nói không chừng cô và Phó Tư Thần cũng sẽ không nảy sinh đổ vỡ.

Có điều hiện giờ có nói gì cũng muộn rồi, rời xa Phó Tư Thần cũng không đến nỗi đau khổ tột cùng như trong tưởng tượng của cô. Ngược lại, sau khi cô được gả cho Mặc Trì Úy cũng coi như vui vẻ hạnh phúc hơn nhiều so với đoạn nhân duyên trước đây của cô.

Phó Thành Nghiệp thở dài một hơi, vừa muốn nói gì đó thì cửa phòng bệnh liền bị ai đó đẩy ra. Người đi vào dáng người thon dài, thẳng tắp dưới ánh sáng của đèn điện, gương mặt tuấn tú lãnh đạm của anh liền rơi vào tầm nhìn của những người đang ngồi trong phòng bệnh.

Nhìn tướng mạo xuất sắc của Mặc Trì Úy, Phó Thành Nghiệp hơi nheo đôi mắt đã trải qua bao tháng năm thăng trầm, sao trông cậu thanh niên này có vẻ có chút quen mắt… Nhưng trong phút chốc ông ấy lại không thể nhớ ra đã từng nhìn thấy anh ở đâu.

Mặc Trì Úy mặc trên người một bộ quần áo màu đen, màu sắc âm trầm khiến cho anh hiện rõ vẻ lạnh lùng nghiêm khắc, so với những người cùng tuổi, anh càng trở nên điềm tĩnh và sành sỏi hơn nhiều.

Đường Tâm Nhan nhìn thấy Mặc Trì Úy thì cắn cắn môi đi đến bên cạnh anh. Cô biết anh rất để ý đến Phó Tư Thần, lo sợ hai người bọn họ sẽ nảy sinh xung đột trong phòng bệnh nên cô kéo Mặc Trì Úy ra ngoài, nhỏ giọng nói: “Anh ta và bố của anh ta đến thăm hỏi mẹ em, hôm nay anh có thể…”

Mặc Trì Úy đoán được Đường Tâm Nhan đang muốn nói gì, anh nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, khẽ vân vê: “Ngốc nghếch, sự lo lắng của em là thừa thãi rồi đó.”

Nghe thấy lời nói này của anh, Đường Tâm Nhan không kìm lòng được mà thở phào một hơi.

Trong lúc mẹ Đường làm phẫu thuật. Diệp Nhiễm và Quý Tịnh cũng đến đây. Nhìn thấy Mặc Trì Úy đang ôm Đường Tâm Nhan vào lòng, dùng hơi ấm của cơ thể anh để sưởi ấm cho cô thì Quý Tịnh ngẩn người một hồi lâu.

Trời ạ, Tâm Nhan thế mà lại cùng nhà đầu tư của “Mỹ nhân truyền kì” ở bên nhau. Chẳng trách ngày hôm qua đạo diễn Hầu còn gọi điện thoại cho cô ấy nói là muốn gọi Tâm Nhan về đoàn phim, nhận vai nữ phụ của Đường Vũ Nhu.

Quý Tịnh biết hôm nay mẹ của Tâm Nhan làm phẫu thuật nên cô ấy dự định sau khi ca phẫu thuật kết thúc sẽ nói với cô chuyện này. Hiện giờ xem ra, đạo diễn Hầu muốn gọi Tâm Nhan về đoàn phim chính là ý của nhà đầu tư này rồi.

Diệp Nhiễm ngoan ngoãn ngồi vào một bên, ánh mắt phức tạp xen chút đố kỵ nhìn Đường Tâm Nhan đang dựa vào trong lòng Mặc Trì Úy. Cô ta biết bản thân mình có suy nghĩ ham muốn chồng của bạn thân là sai trái nhưng cô ta không khống chế được cảm xúc của mình.

Tại sao Đường Tâm Nhan lại may mắn đến như vậy, một người phụ nữ tái giá như cô sao đều có thể tìm được bạch mã hoàng tử còn cô ta thì lại không thể?

Còn một người nữa cũng nhìn về hướng Đường Tâm Nhan, chính là con trai nhà họ Phó. Phó Tư Thần nhìn người phụ nữ anh ta yêu thương đang nằm dựa gọn trong lòng người đàn ông khác thì không nhịn được mà đố kỵ sắp phát điên. Mà Phó Thành Nghiệp vẫn luôn muốn nhớ lại mình đã từng gặp Mặc Trì Úy ở đâu đó nhưng nghĩ thế nào cũng không thể nhớ ra nổi.