Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 210: Thương tâm (1)




Chỉ cần nhìn bóng lưng cô cũng có thể nhận ra đó chính là Mặc Trì Úy. Mà người phụ nữ ngồi đối diện anh lại chính là Kiều Phi Nhi mà Giang Na Nhi đã nói với cô.

Hai người bọn họ ngồi ở góc rẽ, vị trí khuất nhất trong nhà hàng, nếu như không phải cô ngồi xổm xuống xoa chân căn bản sẽ không thể phát hiện ra sự tồn tại của hai người bọn họ. Trong đầu không biết tại sao lại hiện ra câu nói của Giang Na Nhi.

“Còn có anh Mặc, haha, cô tưởng rằng anh ta sẽ thật lòng yêu thương cô sao? Cô nằm mơ đi, anh Mặc chi là nhất thời có hứng thú với cô mà thôi. Kiều Phi Nhi chắc cô cũng biết nhỉ, hôm kia tôi còn nhìn thấy anh Mặc nắm tay cô ta đi ra từ quán bar nữa cơ, hai người bọn họ còn rất thân mật nữa đó.”

Trước đó khi chưa tận mắt nhìn thấy anh và Kiều Phi Nhi ngồi chung một chỗ, cô vẫn luôn nghĩ rằng Mặc Trì Úy và Kiều Phi Nhi không thể có chút liên quan gì tới nhau. Những lời mà Giang Na Nhi nói hôm đó cũng chỉ là cô ta bịa chuyện vô căn cứ nhằm làm ly gián quan hệ giữa cô và Mặc Trì Úy. Không ngờ rằng hai người bọn họ không chỉ là quen biết mà còn đang cùng nhau ăn tối trong nhà hàng. Không phải anh đi công tác ngày mai mới về sao? Ha… Hóa ra đều là để lừa dối cô.

Đường Tâm Nhan cắn mạnh vào môi, cô không biết cô nên giả vờ như chưa nhìn thấy gì mà rời đi hay là xông tới chất vấn anh giống như một oán phụ nữa. Nhưng cô biết rõ rằng, quan hệ giữa cô và Mặc Trì Úy vẫn chưa thân thiết đến mức cô có tư cách để chất vấn anh.

Kiều Phi Nhi đúng thật là trẻ trung xinh đẹp, mặc một bộ trang phục năng động lại tràn trề sự nổi loạn và hoang dã của một thiếu nữ. Nghe nói trong giới giải trí có không ít những ông lớn muốn bao nuôi Kiều Phi Nhi nhưng tính cách cô ta kiêu căng ngạo mạn, lại cộng thêm việc cô ta có chỗ chống lưng nên không có ai dám động tới. Thậm chí còn có những cậu ấm nhà giàu chi trả tận hơn mười bảy tỷ chỉ để được cùng cô ta ăn một bữa cơm, vậy mà cô ta còn không thèm chớp mắt mà đã từ chối luôn. Cô ta cũng đã từng tung ra lời nói hùng hồn rằng chỉ cần là thứ cô ta thích thì nhất định sẽ nghĩ cách để có được nó. Vậy thì, Mặc Trì Úy là thứ mà cô ta muốn có được sao?

Đường Tâm Nhan không lập tức rời đi, cô vén tóc sang hai bên má, cúi đầu thật thấp, đi tới ngồi xuống vị trí không có ai ở đằng sau bàn Kiều Phi Nhi và Mặc Trì Úy.

Chưa được mấy giây thì giọng nói âm trầm lạnh nhạt của Mặc Trì Úy truyền tới: “Cô khẳng định muốn phá bỏ đứa bé trong bụng sao?”

Nghe thấy câu này, cơ thể của Đường Tâm Nhan bỗng chốc cứng lại. Đứa bé? Phá bỏ? Chẳng lẽ Kiều Phi Nhi đã mang thai đứa con của Mặc Trì Úy rồi sao?

Đôi tay đặt trên mặt bàn vô thức nắm chặt lại thành nắm đấm, đầu ngón tay cuộn tròn thật chặt khiến móng tay đâm vào lòng bàn tay, in hẳn sâu vào da thịt một vết hằn màu đỏ nhưng cô lại không hề cảm thấy đau chút nào.

Kiều Phi Nhi trầm mặc gần một phút, cô ta cười lạnh một tiếng rồi mới chầm chậm lên tiếng: “Đứa trẻ này vốn dĩ không nên xuất hiện ở thế giới này, căn bản sẽ không có ai yêu quý nó, không phá đi chẳng lẽ giữ lại cho anh nuôi sao?”

“Kiều Phi Nhi.” Mặc Trì Úy dường như có chút tức giận.

“Anh hung dữ với tôi sao? Ha, đàn ông thực sự không phải là thứ tốt đẹp gì, chơi đủ rồi liền muốn ruồng bỏ, anh Mặc, anh ngoài mặt nhìn có vẻ quân tử cao quý, nhưng thực chất cũng chỉ là một tên khốn nạn…”

Kiều Phi Nhi và Mặc Trì Úy còn nói những gì, Đường Tâm Nhan một chữ cũng không thể nghe tiếp được nữa. Cô không chút tiếng động, bình tĩnh bước từng bước rời khỏi nhà hàng. Ngồi lên xe, hai tay cô nắm chặt lấy vô lăng, sắc mặt trắng bệch. Trong hốc mắt đột nhiên có chút chua xót nhưng cô bướng bỉnh không cho phép bản thân mình rơi nước mắt. Có cái quái gì đáng để cô phải rơi nước mắt chứ?

Đàn ông có tiền có địa vị có mấy người chỉ giữ bên mình duy nhất một người phụ nữ đâu? Đúng như những gì Kiều Phi Nhi nói, đàn ông chẳng phải thứ tốt đẹp gì.

Nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nhìn người đi qua đi lại, thế giới phồn hoa ngựa xe như nước, trái tim khó khăn lắm mới được anh ủ ấm của cô dần dần trở nên hoang vu, lạnh lẽo.

Rõ ràng không nên nghĩ ngợi lung tung nhưng trong đầu cô lại tự động hiện ra mấy ngày này anh nói dối lừa gạt cô đi công tác, thực ra chỉ là để che giấu cho sự thân mật triền miên của anh và Kiều Phi Nhi khi hai người bọn họ ở bên nhau mà thôi.

Lúc trước nhìn thấy Quý Tịnh vì tình yêu mà đau buồn còn cô bây giờ lại chẳng phải như vậy sao? Khó khăn lắm mới có thể mở rộng trái tim đón nhận anh, thậm chí còn muốn cùng anh trở thành một đôi vợ chồng thực sự nhưng hiện giờ thì sao? Giống như có một chậu nước lạnh từ đỉnh đầu của cô dội thẳng xuống.