Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 230: Mặc Trì Úy, anh có thích tôi không?




Diệp Nhiễm nhếch nhác ngã xuống đất, xoa xoa khuỷu tay, nước mắt đau đớn không ngừng dâng lên trong đôi mắt. Cô ta ngước mắt nhìn người đàn ông tuấn tú từ đầu đến cuối chưa từng nhìn mình, ánh mắt lạnh lùng rơi trên người Đường Tâm Nhan, trong lòng đau nhói.

Đường Tâm Nhan nhìn thấy Mặc Trì Úy đẩy Diệp Nhiễm xuống, cô đã sững sờ mất vài giây. Sau khi phản ứng kịp, cô bước đến bên Diệp Nhiễm và đỡ cô ta dậy.

Diệp Nhiễm vốn tưởng rằng Đường Tâm Nhan sẽ an ủi mình, dù sao cũng vì ra mặt giúp cô nên cô ta mới bị đẩy ngã. Không ngờ, Đường Tân Nham cau mày nói: “Tớ biết cậu là vì tốt cho tớ, nhưng chuyện giữa tớ và anh ấy, vẫn nên để tớ tự giải quyết. Sau này cậu đừng kích động như vậy nữa!”

Nước mắt tích tụ trong hốc mắt của Diệp Nhiễm chợt trào ra. Cô ta không biết là vì sự tàn nhẫn của Mặc Trì Úy hay vì lời trách cứ của Đường Tâm Nhan nữa.

Giơ bàn tay lên lau nước mắt trên mặt, đôi môi Diệp Nhiễm run rẩy, không nói gì, vừa khóc vừa bỏ chạy.

Đường Tâm Nhan muốn đuổi theo cô ta, nhưng cô vẫn quyết định giải quyết vấn đề giữa cô và Mặc Trì Úy trước. Nếu anh đã đuổi theo đến trấn Quan này rồi, có một số chuyện hai người cũng cần phải nói rõ ràng.

Thấy Đường Tâm Nhan không đuổi theo Diệp Nhiễm, Mặc Trì Úy đại khái có thể đoán được suy nghĩ của cô, anh bước đến chỗ cô, hất cằm chỉ về hướng lối ra: “Xe của tôi đỗ ở đó. Em thu dọn đồ rồi chúng ta rời đi.”

Đường Tâm Nhan nhìn anh với ánh mắt phức tạp, nhưng cũng không từ chối.

Thu dọn đồ đạc xong, cô xách túi theo sau anh đi về phía lối ra. Mới đi được vài bước, anh đột ngột dừng lại. Cô luôn cúi đầu từ nãy đến giờ nên cô không biết anh sẽ dừng lại, cái đầu nhỏ của cô bất ngờ đập vào lưng anh. Chóp mũi xinh đẹp truyền đến một trận đau buốt.

Cô đang định đưa tay lên xoa mũi, anh đột nhiên quay người lại, giật lấy chiếc túi xách cô đang cầm rồi mặt không biến sắc khoác túi lên vai mình. Thấy hành động của anh, mũi cô chua xót.

Chẳng trách chỉ trong một thời gian ngắn, cô đã rung động rồi, anh tinh tế hơn Phó Tư Thần, lại rất chu đáo, quan tâm cô, mọi thứ nhỏ nhặt hàng ngày anh làm đã khiến trái tim chai sạn của cô rung động.

Làn gió nhẹ phả vào người, mùi thuốc lá nhàn nhạt xộc vào mũi, đầy nam tính khiến cô cảm thấy vừa quen vừa lạ. Cô khịt khịt chóp mũi vẫn còn hơi ê ẩm, theo sau anh tiếp tục đi về phía trước.

Đi mất gần mười phút, cả hai cuối cùng cũng đến lối ra. Chiếc Bentley màu đen của anh đỗ bên đường, anh mở cửa ghế phụ cho cô, cô do dự rồi đi về phía băng ghế phía sau. Vừa mở cửa, anh đóng sầm lại, siết chặt cổ tay cô rồi hùng hổ, mạnh mẽ ôm cô nhét vào ghế phụ.

Đường Tâm Nhan nghĩ đến cảnh anh rời khỏi bữa tiệc cùng với Kiều Phi Nhi tối hôm qua, trong lòng cô không khỏi có chút bực bội.

Mặc Trì Úy trở lại ghế lái, nhìn nghiêng sang người con gái với hàng mi dài rủ xuống, giống như một người phụ nữ yên tĩnh, anh cúi người thắt dây an toàn cho cô.

Động tác của anh quá đột ngột khiến Đường Tâm Nhan choáng váng, cơ thể bất giác căng thẳng, hàng lông mi dài run lên như cánh bướm, khuôn mặt tuấn tú của anh ở rất gần cô, gần đến nỗi hàng mi dài của cô lướt qua làn da anh. Nó ngứa ngáy khiến hơi thở của anh bỗng hỗn loạn.

Thắt dây an toàn cho cô, anh ngước mắt lên nhìn cô, ánh mắt trầm lặng và sâu thẳm, bí ẩn không thể thăm dò.

Đường Tâm Nhan nhìn thẳng vào khuôn mặt cách cô rất gần, căng thẳng mím môi: “Mặc Trì Úy, anh có thích tôi không?”