Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 306: Mặc Trì Úy lạnh lùng




Đường Tâm Nhan mua một bó hoa cúc trắng ở lối vào nghĩa trang, cô bước lên cầu thang từng bước. Mặc Trì Úy bình tĩnh đi theo cô. Bước tới trước mộ của ba mình, Đường Tâm Nhan đặt bó cúc và quỳ xuống. Nhìn tấm ảnh đen trắng trên bia mộ, cô nhẹ nhàng vuốt ve bằng những ngón tay mảnh khảnh của mình: “Ba, Tâm Nhan đến thăm ba đây. Đã lâu như vậy không đến thăm ba, ba có giận con gái không?”

Nhìn khuôn mặt điển trai và những đường nét trên khuôn mặt của ba cô khi còn trẻ, Đường Tâm Nhan nhớ lại những kỷ niệm vui vẻ thời thơ ấu, trên môi cô nở một nụ cười ngọt ngào: “Ba, mẹ đã phẫu thuật thành công, hiện tại tình trạng tinh thần đang chuyển biến tốt, sẽ không lâu nữa, mẹ sẽ bình phục giống trước đây!”

Đường Tâm Nhan lẩm bẩm một mình trước bia mộ hồi lâu, đột nhiên như là nghĩ tới điều gì, cô quay đầu nhìn người đàn ông đang đứng trên cầu thang đang hút thuốc. Anh quay lưng về phía cô, cô không thể nhìn rõ mặt anh, cô cũng không biết biểu cảm hiện tại trên mặt anh. Nhưng cô hơi tức giận.

Dù cô và anh có cãi vã như thế nào, dù không có tình yêu thì họ vẫn là vợ chồng. Anh theo cô đến mộ của ba cô, tại sao anh không thể đến lạy ba cô một cái?

Vẫn cứ quay lưng thờ ơ? Hít sâu một hơi, cô đè nén bất mãn bên trong, gọi anh một tiếng: “Mặc Trì Úy.”

Anh dường như không nghe thấy giọng nói của cô, đứng bất động như một bức tượng, nếu không phải vì khói thuốc bốc lên, cô sẽ nghi ngờ liệu anh có ngủ gật khi đứng không. Đợi gần một phút, Đường Tâm Nhan ngừng gọi khi thấy anh vẫn đứng thờ ơ, cô dập đầu với ba rồi đứng dậy rời đi. Lúc đi ngang qua Mặc Trì Úy, cô không nhìn anh, gương mặt nhỏ nhắn lạnh lùng, cứng nhắc.

Mãi cho dến khi cô sắp bước xuống bậc thang cuối cùng, tàn thuốc đỏ làm bỏng tay anh,  anh mới hoàn hồn thoát khỏi dòng suy nghĩ trong đầu. Nhìn bóng lưng Đường Tâm Nhan, anh lại bước tới mộ ba Đường, thấy bó hoa cúc trắng, anh cúi người nhặt lên. Bàn tay anh vò nát những cánh hoa cúc trắng, sau đó, thả tay, vô số cánh hoa bay lơ lửng trên không trung.

Ném cuống hoa xuống đất, anh quay người lại với vẻ lạnh lùng và sải bước rời đi. Khi Đường Tâm Nhan rời nghĩa trang, cô phát hiện ra rằng đã chín giờ rưỡi và chuyến xe buýt cuối cùng đã kết thúc từ sớm. Một làn gió lạnh lẽo thổi qua, cô chợt rùng mình. Cô gái chạy đến nghĩa trang, dù bạo dạn đến đâu, cô ấy cũng sẽ cảm thấy rợn tóc gáy.

Nghĩ đến người đàn ông đi theo cô suốt chặng đường nhưng lại làm cô khó chịu, cô không khỏi quay đầu nhìn vào trong nghĩa trang. Anh thậm chí còn không theo cô ra ngoài. Anh đang làm gì vậy? Ban đêm mà lề mà lề mề trong nghĩa trang, anh không hoảng sao? Cô giận anh trong lòng, nhưng bây giờ không còn xe buýt cũng chẳng có taxi, nếu gọi taxi, tài xế chắc chắn sẽ không bao giờ đến nơi này đón. Người duy nhất có thể đưa cô ra khỏi đây bây giờ dường như chỉ còn lại một người đàn ông kia.

Sau khi đợi gần mười phút, anh chậm rãi bước ra ngoài. Thân hình anh được màn đêm được bao phủ với một lớp sương mờ. Mặc Trì Úy vừa đi ra khỏi nghĩa trang liền nhìn thấy bóng dáng gầy gò đứng dưới trạm xe buýt, đêm cuối thu lạng lẽo vô cùng, cô đưa hay tay xoa xoa cánh tay, chốc chốc lại nhảy nhảy cho ấm người, cằm co lại trong áo len, đôi mắt hạnh long lanh, thu hút người nhìn. Mặc Trì Úy sải bước tới. Khi bước đến bên cô, anh cởi áo khoác đen choàng lên bờ vai mảnh mai của cô. Đường Tâm Nhan nghĩ đến sự thờ ơ của anh khi ở nghĩa trang, cô cởi áo khoác ném trả lại anh.