Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 333: Đến hiệu thuốc mua que thử thai




“Tâm Nhan, chẳng lẽ ngoại trừ chồng cô ra cô còn có người đàn ông khác ở bên ngoài…”

Đường Tâm Nhan không giấu giếm Cố Nhiễm Nhiễm, khẽ gật đầu: “Trước khi kết hôn tôi đã ngủ cùng người đàn ông khác một lần.”

Cố Nhiễm Nhiễm không ngờ tới, nhưng mọi người đều là người trưởng thành, cô ấy cũng không hỏi nhiều, sợ làm Tâm Nhan khó xử.

“Như vậy đi, chúng ta cứ ra hiệu thuốc mua que thử thai trước rồi mới đến bệnh viện kiểm tra sau.”

Đường Tâm Nhan đang vô cùng hoảng hốt, trong lòng vừa hoang mang vừa lo sợ, run rẩy nói: “Được.”

Tầng 1 trung tâm thương mại có hiệu thuốc, cho dù Đường Tâm Nhan không quá nổi nhưng dẫu sao cũng là người trong giới giải trí, nếu để cánh săn tin chụp được hình ảnh cô vào hiệu thuốc mua que thử thai thì hình tượng của cô coi như sụp đổ.

Cố Nhiễm Nhiễm bảo cô ở tầng 5 đợi, còn mình thì xuống tầng 1 mua giúp cô.

Đường Tâm Nhân nằm bò lên bàn, đầu óc lúc này rối như tơ vò.

Ngày hôm đó sau khi cô biết được trinh tiết của mình đã bị cướp mất, cảm thấy ăn không ngon liền bắt xe đến bệnh viện, vốn định mua thuốc trị chán ăn rồi mua luôn thuốc tránh thai uống, nào ngờ lại gặp phải Phó Tư Thần và Đường Vũ Nhu.

Thấy bọn họ đi cùng nhau cô vô cùng sốc, ngây ngốc đến độ quên luôn cả việc uống thuốc.

Sau này nhớ lại cô cũng đã buông xuống được bóng ma tâm lý, cảm thấy chỉ có một đêm chắc chắn không thể mang thai được.

Nhưng mà hiện nay…

Đôi tay cô đang cấu chặt lấy chiếc bàn, ngón tay như thể muốn đâm thủng nó.

Nếu như cô thật sự có thai vậy thì cuộc hôn nhân giữa cô và Mặc Trì Uý xem như tới đây kết thúc.

Cô chưa từng nghĩ đến chuyện có thai, như thể chuyện này vẫn còn cách cô xa lắm, làm gì có thể xảy ra.

Cô cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra sơ sót ở đâu, cảm giác hoang mang bất lực như này giống như cơn bão lụt lạnh giá vô tình nhấn chìm cô vào trong đó.

Cô và Mặc Trì Uý không dễ dàng gì mới đi được đến ngày hôm nay, tuy rằng anh vẫn chưa yêu cô nhưng nhìn dáng vẻ ngày hôm nay của anh ấy chính là căng thẳng và quan tâm đến cô.

Làm gì có người đàn ông nào chấp nhận được việc vợ của mình mang thai với tên đàn ông khác. Đừng nói đến anh ấy không chấp nhận được, ngay chính bản thân cô cũng không cách nào chấp nhận nổi chuyện này.

Khóe mắt Đường Tâm Nhan đỏ ửng, cơ thể không ngừng run rẩy như thể rơi vào vực sâu không đáy.



Hiệu thuốc dưới tầng.

Cố Nhiễm Nhiễm nhìn trái nhìn phải, thấy không có người quen liền nhanh chóng đi vào bên trong.

Tuy rằng ở trong nước cô cũng quen rất nhiều bạn trai, nhưng trước giờ chưa từng phát sinh quan hệ, trừ việc mấy lần Trì Chi Hành cho cô uống thuốc ra thì cô thật sự không cần phải mua thuốc tránh thai hay que thử thai ở hiệu thuốc bao giờ.

Người bán hàng thấy cô đứng lấp ló ở kệ thuốc tìm kiếm mới nhiệt tình hỏi: “Chào cô, xin hỏi cô cần mua thuốc gì?”

Cố Nhiễm Nhiễm sờ mũi, khẽ đáp: “Xin hỏi que thử thai ở đâu?”

Người bán hàng nhìn cô: “Cô chắc hẳn còn là học sinh cấp 3 đúng không?”

Cố Nhiễm Nhiễm tằng hắng, miệng cười nhưng lòng không hề vui: “Tuy ngoại hình tôi nhìn giống học sinh nhưng đã hai mươi mấy tuổi rồi.”

“Ồ, do trông cô trẻ quá!”

Khóe miệng Cố Nhiễm Nhiễm giật giật: “Có thể lấy que thử thai giúp tôi được không?”

“Được chứ, được chứ.”

Sau khi lấy được que thử thai, cô tiến đến quầy thu ngân.

Chỉ là còn chưa đi tới thì ngoài cửa có một bóng dáng một người đàn ông cao lớn mang khí chất tà mị, bên cạnh là một cô gái trẻ kiêu kỳ quyến rũ.

Cố Nhiễm Nhiễm nhanh chóng lấy chiếc hộp giấu về sau, giả vờ như không nhìn thấy Trì Chi Hành, rũ mắt bước đến quầy thu ngân.

Tầm mắt thấy Trì Chi Hành cũng đến gần quầy thu ngân, Cố Nhiễm Nhiễm cau mày.

Tên công tử trăng hoa này rảnh quá không có chuyện để làm hay sao?

Nếu như muốn mua thuốc sao không đi lấy thuốc trước mà lại đến chỗ tính tiền chứ?

Trì Chi Hành phủi tay người phụ nữ đang đi cạnh ra khỏi tay mình, đôi mắt tà ác nhìn gương mặt đầy phòng bị của Cố Nhiễm Nhiễm, mỉm cười gian xảo nhấn từng chữ một: “Cô nhóc xấu xí, mua gì thế?”