Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 418: Nếu như em thích, thì ngày nào anh cũng sẽ tặng em




Đặt những bông hoa lên trên bàn, cô cầm lấy tấm thiệp và đi đến một góc không có ai hết.

Phượng Cừ nhìn thấy cô nhận được hoa nhưng lại không có chút ngạc nhiên hay mỉm cười nào cả, nên cậu ta đã nhìn Cố Nhiễm Nhiễm một cách đầy nghi hoặc, đôi mắt phượng hơi nhếch rồi hỏi: “Cô ấy bị sao vậy?”

Cố Nhiễm Nhiễm nhún vai, đối với chuyện tình cảm cá nhân riêng tư của Tâm Nhan, cô ấy tất nhiên là sẽ không tiết lộ ra bên ngoài: “Xin lỗi, không thể trả lời anh được.”

Phượng Cừ nhìn bó hoa bị Đường Tâm Nhan ném ở trên bàn, sau đó lại nhìn bóng dáng cô đơn mảnh khảnh của cô đứng trong góc, đôi mày thon dài liền cau lại.

Chẳng lẽ là cô sống không hề hạnh phúc sao?

Như vậy, liệu có phải anh ta còn có cơ hội không?



Đường Tâm Nhan lấy điện thoại di động ra, chủ động bấm số điện thoại của Mặc Trì Úy.

Mặc dù mấy ngày trước cô đã xóa số điện thoại của anh rồi, nhưng trong đầu cô đã hình thành nên một ấn tượng rất sâu đậm, cho dù không có lưu thì cô cũng có thể quen tay dễ dàng bấm ra dãy số điện thoại đó.

Lúc đó Mặc Trì Úy đang uống trà và nói chuyện phiếm với Trì Chi Hành trong phòng làm việc, anh nhìn thấy ba chữ “Bà xã Mặc” đột nhiên xuất hiện trên màn hình điện thoại di động, một tia vui mừng xẹt qua đôi mắt đen sâu thẳm của anh.

Trì Chi Hành dập dập điếu thuốc trên đầu ngón tay vào cái gạt tàn, từ khóe mắt chăm chú liếc nhìn thấy màn hình người gọi trong điện thoại của Mặc Trì Úy, anh đập đập miệng ngưỡng mộ: “Anh Tư, xem ra anh không nói dối em, Đường Tâm Nhan thực sự đã vô cùng yêu anh, đã thế lại còn trong tình huống này nữa, còn chủ động gọi điện tới cho anh, quả thật khiến người khác phải ghen tị ngưỡng mộ quá nha!”

Mặc dù trên khuôn mặt khôi ngô tuấn tú và lãnh đạm của Mặc Trì Úy không có thay đổi cảm xúc gì nhiều, nhưng sâu trong đôi mắt đen vẫn điểm xuyến nhiều chấm nhỏ ánh sáng dịu dàng, anh cầm điện thoại lên rồi đi tới trước cửa sổ kính sát đất, vì sợ Trì Chi Hành nghe lén được nội dung của cuộc gọi.

Trì Chi Hành ngậm khói giữa đôi môi mỏng gợi cảm của anh ta, dáng vẻ lười nhác tùy ý dựa vào trên lưng ghế sofa, nheo đôi mắt đào hoa lại nhìn vào bóng lưng cao lớn thẳng tắp của Mặc Trì Úy.

Từ phía góc của anh ta, chỉ có thể nhìn thấy góc nghiêng góc cạnh rõ ràng sắc sảo của Mặc Trì Úy, những tia nắng vụn vặt từ bên ngoài cửa sổ sát đất chiếu vào bên trong, rơi vào trên khóe môi hơi nhếch lên của anh, quyến rũ mê người một cách khó hiểu.

Trì Chi Hành đã nhiều năm không thấy vẻ mặt của anh giống như một cậu nhóc vừa mới tập tành yêu đương.

Đường Tâm Nhan cũng khá là có bản lĩnh đấy!

Chỉ là đường cong khóe miệng của anh còn chưa kéo dài được mười giây, trước khi nó hoàn toàn bị kéo căng ra trở thành một đường thẳng.

Sự ôn nhu dịu dàng vừa rồi liền biến mất không thấy đâu nữa, thay vào đó là vẻ nghiêm nghị lạnh lùng.

Rõ ràng là đầu bên kia cúp điện thoại, lòng bàn tay to lớn của Ngụy Mộ Chi đang cầm điện thoại đều nổi hết gân xanh lên.

Trì Chi Hành cũng phải hoài nghi rằng liệu anh có thể bóp nát chiếc điện thoại trong cơn tức giận hay không.

“Anh Tư, Đường Tâm Nhan đã nói cái gì với anh vậy?” Trì Chi Hành có thể đoán được, chắc chắn không phải là những lời lẽ tốt đẹp gì, cậu ta kìm không nổi mà nói đểu: “Không phải ở trước mặt cô ấy sức quyến rũ của anh rất lớn sao? Cô ấy sao lại vẫn có thể gọi điện thoại nổi cáu với anh vậy?”

Mặc Trì Úy nghĩ đến hai câu mà Đường Tâm Nhan vừa nói với anh trong cuộc điện thoại, toàn thân anh toát ra một cảm giác rùng mình lạnh sống lưng.

Hoa hồng là do anh tặng đúng không? Lần sau đừng làm những chuyện như thế này nữa, dù anh có gửi nhiều hơn nữa, thì em cũng không thể tha thứ cho anh được.

Sau này, chúng ta cũng đừng liên lạc với nhau nữa.

Anh còn chưa kịp nói lời nào thì cô đã cúp máy mất rồi.

Ai lại có dũng khí đến như vậy, dám tặng hoa hồng cho cô trước khi cô còn chưa ly hôn?

Cho dù là anh không hiểu lãng mạn là gì đi chăng nữa, thì cũng biết rằng ý nghĩa của việc tặng hoa hồng là gì.

Không thèm để ý đến Trì Chi Hành, Mặc Trì Úy mặt đầy u ám, gọi điện thoại lại cho cô.

Sau vài hồi chuông vang lên, anh đã kết nối được, cô chưa kịp nói thì giọng anh liền hạ xuống lạnh lùng, còn mang thêm chút tức giận nói rằng: “Hoa không phải là do anh gửi đến.”

Đường Tâm Nhan sững sờ một hồi, phản ứng trở lại thì cô mới lắp bắp nói: “Không, không phải anh gửi tặng hả?” Cô cảm thấy xấu hổ và ngượng ngùng vì bản thân lúc trước tự mình đa tình và coi đó là chuyện đương nhiên.

“Em hiểu lầm anh rồi, xin lỗi.”

“Nếu như em thích, thì từ nay ngày nào anh cũng sẽ tặng hoa cho em.” Anh trầm giọng nói.

Đường Tâm Nhan mặt đỏ tai hồng từ chối: “Không cần đâu, giờ em phải làm việc rồi, không nói chuyện với anh nữa, tạm biệt.”