Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 420: Tình yêu sâu đậm




Thân hình mảnh khảnh của Mặc Trì Úy dựa vào trước đầu xe, giữa ngón tay thon dài châm điếu thuốc lá, không hề hút, mà cứ mặc cho khói lượn lờ bay lên làm mờ đi đường nét tuấn tú của anh.

Trên bầu trời trời rơi lất phất những hạt mưa phùn, và có những giọt nước trong suốt còn đọng lại trên mái tóc đen ngắn của anh.

Đường Tâm Nhan nghĩ đến cuộc điện thoại mà cô đã gọi với anh vào buổi chiều, một luồng cảm giác xấu hổ nhục nhã lại từ tận đáy lòng lan tỏa ra.

Bàn tay buông thõng xuống bên hông nắm chặt lấy dây túi xách, cô hít một hơi thật sâu, vừa định giả vờ không nhìn thấy gì mà đi qua anh,thì trên đỉnh đầu cô đột nhiên xuất hiện một chiếc ô.

Nhìn về hướng Phó Tư Thần đang đuổi theo tới, cô cau cau mày lại: “Sao anh lại tới đây?”

“Trời mưa rồi, anh tiễn em đến tận cổng.”

Đường Tâm Nhan nghĩ đến lời cam đoan với mẹ tối hôm qua, cô do dự một lát, rồi không từ chối Phó Tư Thần.

Khi Phó Tư Thần cầm chiếc ô đi đến bên cạnh cô, thì Mặc Trì Úy với ánh mắt sâu thẳm vẫn luôn nhìn về hướng cô đang ở đằng xa kia.

Mùa đông bầu trời từ sớm đã tối đen, dưới ánh đèn mờ mờ ảo ảo, thì nét mặt của anh càng lộ rõ sự thâm sâu, nhưng cũng bao phủ bởi vẻ lạnh lùng đến đáng sợ.

Cô biết anh không thích bất kỳ sự giao lưu qua lại nào giữa cô và Phó Tư Thần nữa.

Nhưng cũng như vậy, cô cũng không muốn giao lưu qua lại với anh nữa.

Càng không muốn, thì lại càng phải cắt đứt những ý nghĩ trong lòng.

Khi đi qua người anh, cô không hề có dũng khí liếc nhìn anh một cái nào.

Mặc dù vậy, cô vẫn có thể cảm thấy ánh mắt sáng rực của anh đang nhìn dính chặt vào người cô.

Tựa như một ngọn lửa rừng rực đang muốn thiêu đốt cô.

Rõ ràng đi lướt qua anh chỉ cần bước vài bước ngắn ngủi, nhưng mỗi bước đi, cô đều như đang đi trên lưỡi dao, vô cùng nặng nề và khó khăn.

Cuối cùng cũng đến cửa cổng khu dân cư, Đường Tâm Nhan nói với Phó Tư Thần: “Cảm ơn, tôi có thể tự đi lên được.”

Phó Tư Thần sao có thể không hiểu rằng, cô vừa rồi chẳng qua chỉ là lợi dụng anh ta để làm lá chắn thôi, trong lòng căn bản là không buông bỏ được anh ta, cũng không xem anh ta là bạn.

“Tâm Nhan, tôi nghĩ Mặc Trì Úy sẽ vẫn cứ làm phiền em không tha đâu, nếu như có thể, tôi sẵn sàng giúp em…”

Đường Tâm Nhan ngắt lời Phó Tư Thần với sắc mặt hơi khó chịu: “Không cần đâu, tôi nói lại lần nữa, bất kể giữa tôi với anh ấy như thế nào đi nữa, thì tôi và anh cũng sẽ không bao giờ quay trở lại như trước được nữa. Tôi là oán giận anh ấy, nhưng tôi cũng yêu anh ấy. Nhưng đối với anh, tôi đã không còn nhiều oán hận nữa rồi, chỉ là nhớ đến một vài tổn thương trong quá khứ, thì không thể thấy thoải mái mà thôi!”

Phó Tư Thần khi nghe cô nói ra rằng cô yêu Mặc Trì Úy, cả cơ thể lẫn tinh thần đều bị sốc nặng.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của anh ta, cô quay người đi lên lầu.

Anh ta vẫn đưa mắt nhìn theo cô bước vào cầu thang máy, rồi mới quay người lại một cách tuyệt vọng đến mất hồn.

Nhưng mà, mới vừa đi được vài bước, liền nhìn thấy Mặc Trì Úy đi về phía anh ta.

Anh cởi chiếc cúc áo duy nhất của bộ vest đen ra, cởi áo vest rồi ném vào trên xe.

Mặt mũi anh ta lặng ngắt, ngũ quan toát đầy vẻ anh tuấn, ánh sáng mờ mờ ảo ảo rơi chiếu trên khuôn mặt anh, đúng là dáng vẻ lạnh lùng quyến rũ.

Phó Tư Thần từ trước đến nay luôn tràn đầy tự tin vào bản thân, nếu tình địch của anh ta là một người đàn ông khác, thì anh ta vẫn còn nắm chắc đôi phần sẽ quay lại với Đường Tâm Nhan.

Nhưng mà đó lại là Mặc Trì Úy.

Từ sợi tóc đến ngón chân của anh, đều viết lên hai chữ đẹp đẽ.

Nhìn thấy Mặc Trì Úy vừa đi vừa kéo ống tay áo lên, Phó Tư Thần cau mày: “Anh làm cái gì vậy? Chẳng lẽ nào muốn đánh nhau hay sao?”

Đôi mắt sâu thẳm của Mộ Chỉ Nhược như một hố sâu lạnh lẽo, vừa nguy hiểm, lạnh lùng, đôi môi mỏng khiêu khích như cười nhưng không cười: “Hôm nay hoa hồng mà cô ấy nhận được là do anh tặng?”

Phó Tư Thần nhìn bộ dạng anh u ám tựa như đang muốn chém anh ta thành trăm mảnh, đồng tử của anh ta hơi co rút lại, trên mặt là cơn giận dữ vì bị khiêu khích và khinh thường: “Là do tôi tặng, cô ấy cũng sắp ly hôn với anh rồi, ngày nào cũng bám theo như vậy có tác dụng hả? Tôi biết rằng anh cưới cô ấy về là không hề có ý tốt. Cô ấy đã chịu đủ nhiều những tổn thương rồi. Nếu như anh còn chút lương tâm, thì đừng quấy rầy cuộc sống của cô ấy nữa.”

Phó Tư Thần còn chưa kịp dứt lời thì đã nhận ngay một cú đấm trời giáng vào mặt.