Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 430: Đến bệnh viện thăm anh ấy




Đường Tâm Nhan đi đến bãi đỗ xe, thấy Giản Thành vẫn còn đứng ở đấy, cô nghi hoặc đi tới.

Giản Thành quay lưng về phía cô, đang nghe điện thoại.

“Thím Vương nhà cậu Mặc xin nghỉ về quê rồi, cậu Mặc lại không chịu ăn đồ ăn mua bên ngoài, người trợ lý như tôi ở nhà trước giờ chưa từng động vào bếp, căn bản không biết nấu cháo như thế nào, cậu Mặc từ tối qua cho đến giờ, một hạt cơm cũng chưa ăn…..”

Giản Thành còn chưa nói xong, tựa hồ cảm nhận được đằng sau có người, anh vừa quay đầu, liền nhìn thấy Đường Tâm Nhan.

Thật ra là vì nhìn thấy Đường Tâm Nhan đang đi tới bãi đỗ xe, cậu mới giả vờ gọi điện thoại, trên thực tế là nói cho cô nghe.

Quả nhiên, hàng lông mày xinh đẹp của Đường Tâm Nhan cau lại: “Anh ấy muốn ăn cháo nhà tự nấu hả?”

Ngũ quan Giản Thành khổ sở nhíu chặt thở dài một cái: “Đúng vậy, cậu Mặc không phải đang làm khó tôi sao? Một người đàn ông như tôi, làm sao có thể xuống bếp chứ?”

Giản Thành cảm thấy mình đi theo cậu Mặc, không chỉ có kinh nghiệm làm việc phong phú, trên phương diện diễn kịch cũng tiến bộ không ít. Nếu như có một ngày cậu Mặc sa thải cậu, thì cậu cũng có thể tiến vào giới diễn nghệ.

Đường Tâm Nhan không nhìn ra điểm dị thường của Giản Thành, trong lòng cô vẫn luôn nghĩ đến bệnh tình của Mặc Trì Úy.

Hầu như không hề do dự, cô liền bật thốt lên: “Như này đi, tôi về nhà nấu cháo, sau khi nấu xong anh đem cho anh ấy ăn.”

“Làm phiền mợ chủ rồi.”

“Không sao.” Tuy rằng oán hận anh, nhưng cô cũng không muốn cơ thể anh xảy ra chuyện gì đó.

…..

Về đến nhà, Đường Tâm Nhan dùng gạo kê nấu cháo xong.

Bỏ vào trong hộp giữ ấm, cô cầm xuống dưới lầu. Lúc trước Giản Thành lái xe theo cô về tiểu khu, vẫn luôn đợi ở dưới.

Nhưng, cô xuống lầu tìm cả một vòng, cũng không thấy Giản Thành đâu cả.

Vào lúc này, điện thoại liền vang lên.

Nhìn thấy là số lạ gọi tới, trực giác của cô đoán là sô của Giản Thành, cô bắt máy ngay.

“Mợ chủ, công ty có một cuộc hội nghị khẩn cấp cần tôi tham dự, nếu như cháo nấu xong rồi, làm phiền cô đưa đến bệnh viện cho cậu Mặc giúp tôi.” Giản Thành sợ cô quên số phòng bệnh, lại báo lại với cô một lần nữa.

Nhận điện thoại xong, Đường Tâm Nhan cứ cảm thấy là lạ ở chỗ nào, nhưng lại không nói lên lời là lạ ở chỗ nào.

Cắn cắn môi, cô do dự, phải tự mình đem đến bệnh viện thật sao?

Tối hôm qua mới bảo anh đừng tới dây dưa với cô nữa, hôm nay cô lại tự mình đến cửa.

Cũng không biết là anh sẽ nhìn cô với ánh mắt thế nào nữa.

À đúng rồi, sau khi cô đem tới bệnh viện thì có thể để cho y tá cầm vào cho anh mà.

Lái xe, lại một lần nữa đi tới trước bệnh viện.

Đến tầng bệnh mà Mặc Trì Úy ở, bởi vì là khu vực VIP, y tá ở quầy lễ tân vô cùng nhiệt tình.

Nghe thấy cô muốn đưa cháo cho Mặc Trì Úy, y tá từ chối ngay lập tức: “Không phải chúng tôi không muốn giúp, mà do tính tình Mặc tiên sinh thật sự rất cổ quái, cô muốn đem đồ ăn cho anh ấy, vẫn là cô tự mình đưa đi!”

Sau khi Giản Thành gọi điện thoại cho Đường Tâm Nhan xong, liền cùng với các y tá trao đổi, nếu như có một người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp đem cháo đến, dù có thế nào cũng không được làm giúp, phải để cô ấy tự mình đem vào phòng bệnh.

Đường Tâm Nhan thấy các y tá đều không tình nguyện giúp đỡ, cô ở trong lòng lẩm bẩm một câu, tính tình người đàn ông kia thối đến mức nào, mà khiến cho y tá ngay cả giúp đỡ một chuyện nhỏ mà cũng không tình nguyện thế?

Hết cách rồi, cô chỉ có thế tự mình đi thôi.

…..

Mặc Trì Úy ở trong phòng bệnh ngây ngô đến hết sức sốt ruột, thấy Đường Tâm Nhan đã xuất phát từ tiểu khu rồi, mà sao cô vẫn còn chưa tới?

Anh đứng ở cửa phòng bệnh, mi tâm nhăn chặt liếc mấy cái ra bên ngoài.

Vào lần thứ mười mấy anh liếc ra xem, cuối cùng cũng nhìn thấy thân ảnh của Đường Tâm Nhan.

Anh vội vàng đóng cửa, nằm lên trên giường bệnh, nhắm hai mắt lại, giả vờ dáng vẻ bệnh tật.

….

Đường Tâm Nhan đi tới cửa phòng bệnh, cô không có gõ cửa, mà cách cánh cửa thủy tinh nhìn vào trong.

Nhìn thấy người đàn ông trên giường bệnh hai mắt nhắm nghiền, trong lòng cô đột nhiên căng thẳng.