Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 442: Anh Mặc hiếm có




“Mẹ, đợi chút nữa chúng ta đem quà đến cảm ơn một nhà thôn trưởng nha!”

Liễu Nguyệt gật đầu: “Được.”

Ăn cơm tối xong, Đường Tâm Nhan với Liễu Nguyệt mang theo quà tặng đem từ thành phố An về đi đến nhà trưởng thôn.

Vừa tới cửa nhà trưởng thôn, Đường Tâm Nhan liền thấy chiếc xe màu đen thể thao mà cô đã cho là rời đi kia.

Vốn dĩ trái tim đang an ổn, lập tức nhảy thình thịch không ngừng.

“A, nhà trưởng thôn có khách quý đến à?” Liễu Nguyệt từng là quý bà, đương nhiên nhìn biết chiếc xe sang trọng, loại xe quý giá thế này ở tại thành phố An cũng hiếm thấy chứ đừng nói chi đến vào làng.

Đường Tâm Nhan không biết Mặc Trì Úy đang giở trò quỷ gì, sợ mẹ vào nhà trưởng thôn sẽ nhìn thấy anh, cô vội vàng nói: “Mẹ, lúc nảy con còn ăn chưa no, mẹ theo giúp con về nhà đi, ngày mai chúng ta lại đến nha!”

Liễu Nguyệt vừa định nói chút gì thì trưởng thôn nghe động tĩnh phía bên ngoài bèn đi ra.

Nhìn thấy Liễu Nguyệt với Đường Tâm Nhan, nhiệt tình nghênh đón bọn cô vào nhà.

Đường Tâm Nhan cắn cắn môi, đành phải kiên trì đi theo vào.

“Trưởng thôn, nhà các ông có khách đến sao?”

“A, là một người tốt bụng, gần đây trong làng đánh bắt vụ đông bị lụt, có một chỗ trường tiểu học bị ngập, phòng học của bọn nhỏ cũng bị phá tan, vị kia là người tốt bụng đến quyên tiền ấy mà.”

Đường Tâm Nhan đi đằng sau hai người, nghe được lời nói của trưởng thôn, cô rõ ràng thoải mái thở ra.

Hóa ra là anh đến quyên tiền cho trường học trong thôn.

Đi vào nhà trưởng thôn, Đường Tâm Nhan không nhìn thấy Mặc Trì Úy ở phòng khách, thấy Liễu Nguyệt với trưởng thôn còn có bà trưởng thôn đang nói chuyện phiếm, cô lặng lẽ lui ra.

Tìm một vòng trong sân, đều không nhìn thấy bóng dáng của Mặc Trì Úy.

“Chị à, có phải là chị đang tìm chú không?” Đột nhiên, một cô nhóc ước chừng khoảng năm sáu tuổi cầm cái kẹo que chạy tới, cười hì hì hỏi Đường Tâm Nhan.

“Chú?”

“Đúng vậy đó, chú vô cùng đẹp trai đó, chú mua cho em que kẹo nè.”

Chắc là Mặc Trì Úy không sai rồi.

“Anh ấy ở đâu?”

“Ở chỗ quầy bán quà vặt trong thôn ấy. Hì hì, Chú ấy bảo em gọi chị qua đó á.”

Sau khi Đường Tâm Nhan nói một tiếng với Liễu Nguyệt thì đi theo sau lưng cô nhóc con nhún nhảy đi đến quầy bán quà vặt.

“Chú ơi, chị đến rồi.”

Nhìn thấy cơ thể người đàn ông lười biếng tựa trên quầy bán quà vặt bên ngoài thôn mà nhả khóc, Đường Tâm Nhan đỏ mặt đi tới.

Cô lấy đi điếu thuốc trên ngón tay thon dài của anh: “Em phát hiện anh càng ngày càng nghiện thuốc rồi đó.”

Anh không có phủ nhận, hạ giọng nói nhỏ ở bên tai cô một câu: “Nhu cầu tình dục không được thỏa mãn, chỉ có thể dựa vào thuốc mà áp chế thôi.”

Khuôn mặt của Đường Tâm Nhan đỏ lên.

Cô nhóc nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ vỗ vỗ tay cười: “Chú thân với chị nha!”

Đường Tâm Nhan đỏ mặt trừng cô nhóc một chút: “Anh ấy nào có chứ.”

“Ha ha, chị đỏ mặt rồi.”

Mặc Trì Úy nhìn cô nhóc con hồn nhiên rực rỡ, anh chững chạc đàng hoàng hỏi: “Vì sao cô ấy là chị mà tôi lại là chú chứ? Em hẳn phải nên gọi tôi là anh hoặc gọi cô ấy là dì.”

Con gái đều không muốn bị gọi là dì, như thế sẽ giống như có vẻ rất lớn tuổi, Đường Tâm Nhan cũng có tâm lý hệt như thế, cô vểnh môi lên: “Em không muốn đó, em gái nhỏ, em vẫn cứ gọi chị là chị đi.” Nói xong, mắt nhìn người đàn ông sắc mặt âm trầm: “Anh vốn già hơn em mà!”

Cô nhóc xua tay: “Không phải, là bởi vì trong nháy mắt em nhìn thấy chú, nghe nói người đàn ông dáng vẻ như chú đều thích loli, tương lai em lớn lên cũng thành loli, nói không chừng chú sẽ thích em đó!”

Khóe miệng Đường Tâm Nhan giật một cái, cô mặt mày hớn hở nhìn về phía Mặc Trì Úy: “Anh cũng thật là hàng bán chạy mà, cô nhóc nhỏ như vậy cũng bị anh mê hoặc rồi.”