Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 445: Đừng bỏ cuộc




Bên ngoài bầu trời có cơn mưa nhỏ tích tách rơi, thôn trại không thể so với thành thị mà bốn phía đều có đèn đường, bên ngoài tối như mực, một mình cô rời đi quả thật không an toàn chút nào.

Huống chi, cô từng theo mẹ đến lúc còn rất nhỏ nữa, đối với đường xá nơi này cũng chưa quen thuộc lắm, lỡ như lạc đường thì đều không tốt cho cả cô và con.

Không có từ chối ý tốt của Mặc Trì Úy, Đường Tâm nhan gật gật đầu: “Được, anh nhanh mặc quần áo vào đi.”

Anh không mặc gì đứng ở đó, lại tuyệt đối không cảm thấy xấu hổ, cô thì ngược lại xấu hổ quẫn bách muốn chết.

Sau một loạt tiếng sột soạt, anh đi đến bên cạnh người phụ nữ vẫn luôn quay lưng về phía mình, bàn tay ôm eo cô: “Đi thôi!”

Đường Tâm Nhan đẩy ra bàn tay của anh ra, mi nhỏ khẽ run: “Chờ mấy tháng nữa, eo của em sẽ càng ngày càng thô, anh có ghét bỏ em không?”

Bên cạnh anh chưa từng thiếu người phụ nữ có dáng người gợi cảm nóng bỏng, đến lúc đó cô biến thành một quả cầu, tương phản lớn như vậy, thật sự sợ anh sẽ không thích cô.

Sao Mặc Trì Úy lại nhìn không ra tâm tư của cô chứ, phụ nữ đều thích chưng diện, đương nhiên anh hiểu rõ.

Cô mới hai mươi mốt tuổi, lại ở giai đoạn sự nghiệp đang lên cao, chịu sinh hạ đứa bé này thì anh đã rất cảm kích với yêu thương cô rồi, sao lại chê dáng người cô không tốt chứ?

Huống chi, tay chân cô mảnh mai, cũng không có bởi vì mang thai mà mập ra.

Bụng dần dần lồi lên, cũng có một vẻ đẹp khác.

Anh nhéo nhéo mũi ngọc xinh đẹp của cô, môi mỏng dán vào bên tai cô, khàn khàn nói: “Mấy lần gần đây, so với lần đầu tiên chúng ta làm thì càng có cảm giác hơn.”

Đường Tâm Nhan đỏ mặt hơi giận anh: “… Không biết xấu hổ.” Anh gián tiếp nói là làm với phụ nữ mang thai có cảm giác mạnh hơn à?

Mặc Trì Úy nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kiều diễm của cô có ý thẹn đỏ mặt, hầu kết giật giật, nếu không phải tình huống không cho phép, thật đúng là anh muốn đè cô thêm mấy lần nữa.

Đường Tâm Nhan nhìn thấy ngọn lửa sáng rực ở sâu trong mắt anh, cô vội vàng chuyển dời ánh mắt, không còn dám liếc anh một cái nào nữa.

Trước kia cô còn cảm thấy anh rất thanh tâm quả dục đây này, sau khi kết hôn với cô một đoạn thời gian tương đối dài cũng có thể nhịn dục vọng mà không động vào cô.

Nhưng từ sau khi để anh đạt được, cô phát hiện anh chính là một con sói ăn không biết no!

…….

Một tay anh che dù, một tay nắm lấy tay cô.

Trong đêm tĩnh mịch, cho dù hai người không nói lời nào thì không khí bốn phía cũng tràn ngập ý nghĩ ngọt ngào nhàn nhạt.

Mãi đến cửa nhà ông ngoại, Mặc Trì Úy mới ngừng lại, ánh mắt u tĩnh thâm thúy nhìn cô: “Anh dẫn em đến đây thôi, đợi chút nữa mẹ em thấy được sẽ không vui.”

Anh trông không hề giống một người tủi thân cầu toàn, thế nhưng là vì cô anh lại làm như vậy.

Quả thật cô làm sao không hiểu, nếu không phải cô với mẹ về thôn trại, một tổng giám đốc của tập đoàn lớn như anh làm sao có thể tự mình chạy tới quyên tiền chứ?

Cũng là vì cô.

Cô cắn cắn môi, hốc mắt ê ẩm sưng đến kịch liệt: “Oan ức cho anh rồi… Vậy em, đi vào trước nha.”

Mặc Trì Úy gật đầu: “Đi đi!”

Anh đưa dù cho cô, cô lắc đầu: “Không xa đâu, không sao mà.”

Gương mặt anh tuấn của anh trầm xuống, ánh mắt mạnh mẽ, cấm nói chen vào: “Em là người có thai, sao có thể gặp mưa chứ?”

“Nhưng mà anh…”

“Anh là một người đàn ông, hứng chút mưa cũng không sao.”

Đường Tâm Nhan không muốn làm anh lo lắng nên tiếp nhận dù, cô dịu dàng nói: “Vậy em đi vào đây!”

Mặc Trì Úy trầm thấp ừ một tiếng.

Cô đi về phía trước hai bước, cuối cùng là nhịn không được quay đầu nhìn anh một cái.

Bên trong mắt hạnh sáng trong veo hiện lên một tia không nỡ.

Anh nhìn cô, đường nét góc cạnh mềm mại, sải bước đi đến gót chân cô: “Đừng bỏ cuộc, về thành phố An rồi anh sẽ đón mẹ con em về chỗ của anh.”