Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 615: Bị bà xã đối xử lạnh nhạt




Lần này Phượng Cừ không có chủ động rời đi, ánh mắt quan tâm của anh ta không ngừng khóa chặt trên cửa phòng tắm.

“Phượng Cừ, anh muốn tôi đuổi anh ra ngoài sao?” Cố Nhiễm Nhiễm tỏ ra không mấy vui vẻ sau khi thấy phản ứng của Phượng Cừ.

Phượng Cừ hít một hơi thật sâu, anh ta biết rằng kể từ khi anh ấy tỏ ra quan tâm đến Đường Tâm Nhan, Cố Nhiễm Nhiễm đã như vô tình lại như cố ý mà ngăn cản anh ta đến gần Đường Tâm Nhan.

Phượng Cừ cũng có thể hiểu phản ứng của cô ấy, dù gì thì Đường Tâm Nhan cũng là một người phụ nữ đã có gia đình, hơn nữa theo những gì anh ấy biết, người đàn ông của Cố Nhiễm Nhiễm và Mặc Trì Úy là anh em với nhau.

“Vào lúc này, tôi chỉ muốn quan tâm cô ấy như một người bạn. Lẽ nào ngay cả quyền quan tâm cô ấy của tôi cô cũng muốn tước đoạt sao?” Phượng Cừ lạnh lùng hỏi, đôi mắt hoa đào của anh ta nhíu chặt trên người Cố Nhiễm Nhiễm.

“Tôi…” Cố Nhiễm Nhiễm thực sự không biết phải nói gì khi bị Phượng Cừ hỏi như vậy.

Nửa tiếng đồng hồ sau, Đường Tâm Nhan bước ra khỏi phòng tắm. Nhìn thấy Phượng Cừ vẫn ở đó, cô hơi ngạc nhiên.

“Sao rồi? Em có thực sự ổn không?”

Không quan tâm đến việc Cố Nhiễm Nhiễm đang ngăn cản, Phượng Cừ lập tức bước tới, giọng lo lắng hỏi.

Đường Tâm Nhan cười khẽ lắc đầu.

“Tôi đã khỏe hơn nhiều rồi, anh đừng lo lắng, hôm nay anh cũng mệt rồi, về nghỉ ngơi sớm đi.” Sự lo lắng của Phượng Cừ khiến đôi môi đỏ mọng của Đường Tâm Nhan khơi dậy nụ cười ngọt ngào.

Thấy Đường Tâm Nhan không sao, trái tim luôn thấp thỏm không yên của Phượng Cừ cuối cùng cũng yên tâm.

“Được rồi, tôi về trước đây. Em và Nhiễm Nhiễm cũng nghỉ ngơi sớm đi, sáng mai tôi sẽ đến đón hai người.” Nói xong, không cho Đường Tâm Nhan cơ hội từ chối, Phượng Cừ xoay người rời khỏi phòng.

Nhìn bóng lưng rời đi của anh ta, Đường Tâm Nhan bất lực thở dài, xem ra những lời cô nói với anh ta lúc ban ngày, anh ta hình như không nghe vào tai.

Vì lo lắng nên Cố Nhiễm Nhiễm không về phòng mà ngủ lại phòng của Đường Tâm Nhan.



Sau khi giải quyết xong công việc của công ty, Mặc Trì Úy lại đến bệnh viện.

“Giáo sư Triệu hôm nay thế nào?” Nhìn thấy Triệu Hân Hân đang ân cần bóp tay cho Giáo sư Triệu, Mặc Trì Úy bước đến gần cô ta, nhẹ giọng hỏi.

“Đã khá hơn nhiều rồi, nhưng bác sĩ nói rằng ông ấy sẽ phải ở bệnh viện để theo dõi thêm một thời gian nữa, Trì Úy, cảm ơn anh đã đưa ba em đến bệnh viện kịp thời, nếu không em thực sự không dám tưởng tượng ông ấy sẽ nguy hiểm như thế nào nữa.”

Sau khi đắp chăn bông lên người Giáo sư Triệu, Triệu Hân Hân đứng dậy, đôi mắt quyến rũ khóa chặt trên người Mặc Trì Úy.

“Đó là vinh hạnh của tôi.”

Ngay khi Mặc Trì Úy vừa nói xong thì Giản Thành bước vào phòng bệnh, trực tiếp đến bên cạnh anh.

“Tổng giám đốc, vé đã đặt xong, chuyến bay sẽ cất cánh sau một tiếng nữa.”

Vé máy bay? Máy bay sẽ cất cánh sau một giờ nữa? Câu nói này khiến Triệu Hân Hân khó hiểu.

“Anh… anh phải đi nước ngoài à?”

Triệu Hân Hân lo lắng hỏi, cô vốn dĩ muốn lợi dụng lần này bệnh của ba cô ta để tiếp xúc với Mặc Trì Úy nhiều hơn, để anh cảm nhận được tình cảm của cô ta dành cho anh, nhưng hiện tại lại…

“Tôi phải bay sang Mỹ để thăm Nhan Nhan. Đã mấy ngày không được gặp cô ấy, vậy nên… nhớ cô ấy rồi.”

Triệu Hân Hân trông vô cùng thất vọng khi thấy Mặc Trì Úy nhắc đến Đường Tâm Nhan với vẻ mặt dịu dàng thâm tình kia.

“Bây giờ anh, hoàn toàn không còn cái bá đạo trên thương trường nữa mà ngược lại, giống một anh chàng vừa mới yêu, Trì Úy, vì một người phụ nữ khiến bản thân trở thành như vậy, anh thấy có đáng không?”

Triệu Hân Hân hỏi.

Đôi môi mỏng gợi cảm của Mặc Trì Úy khẽ cong lên.

“Mặc dù tôi là trùm lớn trên thương trường nhưng tôi cũng là một người đàn ông bình thường. Tôi cũng có thất tình lục dục như bao người khác. Hoặc có lẽ Đường Tâm Nhan là khắc tinh cả đời này của tôi. Cả đời này chúng tôi sẽ không bao giờ xa cách. Cô hãy chăm sóc tốt Giáo sư Triệu nhé, tôi xin phép đi trước.”

Nhìn bóng lưng rời đi của Mặc Trì Úy, Triệu Hân Hân tức giận đến nỗi đánh rơi chiếc cốc trong tay.

Mặc Trì Úy vội vã đến sân bay để kịp chuyến bay đáp xuống Mỹ.

Nghĩ đến chuyện chỉ một lúc nữa thôi là anh có thể nhìn thấy Đường Tâm Nhan, Mặc Trì Úy từ trước đến giờ chưa từng biểu cảm nhiều trên gương mặt vậy mà bây giờ khóe mắt lại cong cong.

“Xin hỏi, anh muốn uống gì không ạ?” Nữ tiếp viên lại một lần nữa đẩy xe ăn đi tới, nhìn anh nở nụ cười ngọt ngào.

“Cho tôi một tách cà phê.”

Mặc Trì Úy không ngẩng đầu, vẫn nhìn tập tài liệu trong tay.

Cô tiếp viên lập tức rót một tách cà phê đặt bên cạnh Mặc Trì Úy.

“Thưa anh, anh còn cần gì nữa không?” Cô tiếp viên đặt cà phê xuống không có lập tức rời đi mà đứng ở bên cạnh Mặc Trì Úy.

Mặc Trì Úy khẽ nhướng mày, ánh mắt thâm sâu u ám rơi trên người cô nữ tiếp viên.

“Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc phản bội vợ mình.” Một câu nói nhàn nhạt khiến cô tiếp viên đỏ mặt xấu hổ, dẫu sao thì kể từ lúc Mặc Trì Úy lên máy bay đến giờ, cô ta đã đến bên cạnh anh không dưới năm lần.

“Nếu như… nếu như anh có nhu cầu gì, có thể gọi tôi, tôi có thể phục vụ anh bất cứ lúc nào.” Mặc dù đã bị từ chối rõ ràng, cô tiếp viên vẫn nói một câu trước khi rời đi.

“Cút…” Lời nói lạnh lùng dường như phát ra từ vực sâu địa ngục, nữ tiếp viên sợ hãi vội vàng đẩy xe ăn đi.

Mãi đến trưa ngày hôm sau, Mặc Trì Úy mới xuống máy bay, hơn mười giờ bay nhưng trên mặt cũng không lưu lại một chút mệt mỏi nào cả.

Tài xế đã chờ sẵn ở cổng sân bay, vừa nhìn thấy Mặc Trì Úy, anh ta liền cung kính cầm lấy vali trong tay anh.

“Tổng giám đóc, khách sạn đã giúp anh đặt xong xuôi. Là khách sạn của bà Mặc. Anh muốn về khách sạn trước hay là đến phim trường luôn ạ?”

Người tài xế hỏi anh.

“Tới phim trường trước đi.” Không chút do dự, Mặc Trì Úy trực tiếp mở miệng nói.

Nói xong, anh nhắm mắt lại, nhàn nhã dựa vào trên ghế.

Tài xế nhanh chóng đưa anh đến phim trường, Mặc Trì Úy không xuống xe mà yêu cầu tài xế đậu xe sang một bên.

Nhìn đồng hồ một chút, anh xác định thời gian này hẳn là lúc Đường Tâm Nhan đang ăn cơm, Mặc Trì Úy trực tiếp gọi vào số điện thoại của Đường Tâm Nhan.

Giống như lần trước, điện thoại reo rất lâu thì giọng nói của Đường Tâm Nhan mới vang lên bên tai Mặc Trì Úy.

“Alo, xin hỏi ai vậy?”

Ai vậy? Cô gái nhỏ này không nhìn thấy số điện thoại của anh sao?

Nghe được một câu hỏi xa lạ như vậy, lông mày Mặc Trì Úy cau lại.

“Là anh.” Tuy rằng chỉ có hai chữ ngắn ngủi, nhưng Đường Tâm Nhan liền xác nhận đó là Mặc Trì Úy.

Chết tiệt, sớm biết là anh thì cô đã nhìn xem số điện thoại rồi còn quyết định xem có nên bắt máy không rồi.

“Có chuyện gì không?” Đường Tâm Nhan theo bản năng muốn cúp điện thoại nhưng cô lại gạt đi ý định ​​đó.

Đây là cái thái độ kiểu gì vậy?

Sự thờ ơ, lạnh nhạt của Đường Tâm Nhan khiến hàng lông mày của Mặc Trì Úy cau lại. Nhất là khi anh nhìn thấy Phượng Cừ tay cầm túi gì đó đang đi về phía xe của Đường Tâm Nhan, một tia sáng lạnh lẽo lóe lên trong đôi mắt anh.