Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 655: Nguy hiểm




Nhìn thấy đôi mắt đen vừa hung ác vừa tàn nhẫn của Mặc Trì Úy, trong lòng Triệu Hân Hân ngập tràn sự sợ hãi. Nhưng cô ta không cam lòng, cô ta không cam lòng tung tích của Đường Tâm Nhan như vậy, vì vậy nói với anh.

“Em… Em không biết cô ấy đang ở đâu? Em không biết.” Triệu Hân Hân đã hạ quyết tâm, cho dù là chết trong tay Mặc Trì Úy thì cô ta cũng sẽ không nói tung tích của Đường Tâm Nhan cho anh biết, hơn nữa theo dòng trôi của thời gian, cho dù Đường Tâm Nhan có được anh tìm thấy thì anh cũng sẽ khôg cần cô nữa.

“Cô…”

Mặc Trì Úy không ngời Triệu Hân Hân lại cố chấp như vậy, điều này khiến gương mặt của anh càng trở nên xanh mét hơn, bàn tay to lớn cũng dùng sức mạnh hơn.

Dường như Triệu Hân Hân cảm thấy cái chết đang dần dần đến với mình.

“Anh… Anh thật sự muốn… Muốn giết chết em sao?” Triệu Hân Hân đau đớn hỏi, trong đôi mắt ngập tràn giọt nước mắt, toát lên vẻ đau thương.

“Nếu như cô không nói ra tung tích của Tâm Nhan, tôi không những sẽ giết cô mà còn sẽ khiến cho cô… Chết không toàn thây. Triệu Hân Hân, tôi nói được thì làm được.”

Mặc Trì Úy giận dữ nói, giọng nói ngập tràn vẻ hung ác tàn nhẫn giống như làn hơi lạnh lẽo lao ra.

“Anh…”

Triệu Hân Hân sợ hãi đến nỗi toàn thân run rẩy.

“Trì Úy, mau… mau buông Hân Hân ra!” Giáo sư Triệu đợi con gái mãi không về thì không yên lòng cho lắm, ông ta dùng hết sức để đi xuống giường bệnh.

Khi ông ta nhìn thấy bàn tay to lớn của Mặc Trì Úy đang bóp lên cổ của con gái mình, ông ta sợ hãi đến mức ngã nhào xuống.

Nếu như giáo sư Triệu không xuất hiện thì có thể Mặc Trì úy sẽ bóp chết Triệu Hân Hân rồi.

“Trì Úy, tôi cầu xin cậu đấy. Cậu mau buông Hân Hân ra đi, con bé sắp… Sắp không thở nổi nữa rồi.” Nhìn thấy gương mặt đứa con gái yêu quý của mình đã tái mét, giáo sư Triệu cố gắng hết sức đi đến bên cạnh Mặc Trì Úy, sau đó quỳ gối xuống trước mặt anh mà đau khổ cầu xin.

Cái quỳ gối xuống của giáo sư Triệu khiến hàng lông mày của Mặc Trì Úy nhíu chặt lại.

“Triệu Hân Hân, tôi hỏi lại lần nữa. Rốt cuộc Tâm Nhan đang ở đâu?” Mặc Trì Úy lại nhếch đôi môi mỏng lên một lần nữa, lần này giọng nói của anh càng thêm lạnh lùng hơn giống như thời tiết vào tháng chạp vậy.

“Em… Không biết.”

Triệu Hân Hân cố gắng hết sức để nói, cô ta đã hạ quyết tâm rồi. Cho dù Mặc Trì Úy có bóp chết mình thì cô ta cũng sẽ không nói cho anh biết tung tích của Đường Tâm Nhan.

Nhìn thấy sự kiên quyết của Triệu Hân Hân, Mặc Trì Úy cũng không còn cách nào khác nữa. Giáo sư Triệu không ngừng quỳ xuống dập đầu, khiến cho anh chỉ đành buông bàn tay to lớn ra.

Triệu Hân Hân hít thở được thì thờ hổn hển từng ngụm khí lớn, nếu như bố không xuất hiện thì có lẽ bây giờ bản thân cô ta đã chết trong tay Mặc Trì Úy rồi.

“Hân Hân, con sao rồi? Có sao không?”

Sau khi nhìn thấy đứa con gái của mình được trả tự do, giáo sư Triệu lập tức đi đến trước mặt cô ta mà vội vàng hỏi, trong đôi mắt ngập tràn vẻ lo lắng.

Triệu Hân Hân tham lam hít thở, cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng hóa ra cảm giác hồi sinh từ cõi chết lại tốt như vậy.

“Nếu như người phụ nữ của tôi có chuyện gì bất chắc, Triệu Hân Hân, tôi sẽ khiến cho cô… nợ máu phải trả bằng máu.”

Nói xong câu nói này, Mặc Trì Úy quay người rời đi.

“Hân Hân, con… con có liên quan đến người phụ nữ của Trì Úy?” Câu nói trước khi đi của Mặc Trì úy khiến cho giáo sư Triệu vô cùng kinh ngạc, ông ta không dám tin vào tai mình.

Triệu Hân Hân đỡ bố mình từ dưới lên, không hề trả lời câu hỏi của bố mình.

“Con dìu bố về phòng bệnh.”

Triệu Hân Hân đỡ giáo sư Triệu nằm trên giường bệnh, sau đó đi đến bên giường bệnh.

“Triệu Hân Hân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Trì Úy lại đối xử với con như vậy?” Giáo sư Triệu vẫn chưa nghe thấy bất kỳ câu trả lời nào của Triệu Hân Hân, vẻ mặt vô cùng nôn nóng, trong lòng đã hiện lên một dự cảm không lành.

“Con làm gì không quan trọng, điều quan trọng là nhất định con có thể có được kết quả mà con mong muốn.”

Triệu Hân Hân đứng bên cửa sổ, nụ cười tàn nhẫn hiện lên trên gương mặt.

Đường Tâm Nhan cũng không biết rốt cuộc mình đã ngủ được bao lâu, cô chỉ biết khi mình mở mắt ra, thứ cô nhìn thấy là một hoàn cảnh xa lạ.

Đây là đâu? Tại sao? Tạo sao mình lại ở đây?

Đường Tâm Nhan đau đầu như muốn nổ tung, cô cố gắng nhớ lại. Những hình ảnh trước khi cô hôn mê giống như những hình ảnh phim đang chiếu trước mắt cô.

Bắt cóc? Mình mà lại bị bắt cóc? Rốt cuộc người bắt cóc mình là ai?

Đường Tâm Nhan muốn cử động cơ thể một chút, nhưng rất nhanh đã nhận ra có điều gì đó không đúng lắm.

Cổ tay của cô… lại bị trói lại lên trên ghế.

Đường Tâm Nhan không thể nhúc nhích được, điều đó khiến cô khóc không ra nước mắt.

“Có ai không? Có ai ở đây không?” Đường Tâm Nhan không thể nào thoát ra được nên lớn tiếng hét, nhưng cô đã gào thét một lúc lâu rồi mà bên ngoài vẫn không hề có bất kỳ lời đáp lại nào cả.

Cổ họng cô gào lên, nhưng bên ngoài vẫn không hề có động tĩnh gì. Điều này khiến Đường Tâm Nhan đành từ bỏ việc gào thét, cô chỉ có thể dùng đôi mắt xinh đẹp ngập tràn vẻ hoảng sợ mà liếc nhìn bốn phía.

Trong căn phòng ngoại trừ bản thân mình đang ngồi ở trên ghế ra thì không hề có bất kỳ dụng cụ nào khác, nơi này cũng chỉ có duy nhất một chiếc giường lớn, bên trên giường cũng toàn là bụi bẩn.

Mùi ẩm mốc lan tràn trong không khí khiến cho Đường Tâm Nhan thật sự cảm thấy rất buồn nôn.

Không biết Đường Tâm Nhan đã ở trong căn phòng này được bao lâu, khi cô đang mơ mơ màng màng thì nghe thấy tiếng có người đang đi về hướng này.

Lẽ nào là Trì Úy đến cứu mình?

Đường Tâm Nhan lập tức ngồi thẳng người dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa.

Không lâu sau, cánh cửa được mở ra. Nhưng người đi vào trong căn phòng không phải là Mặc Trì Úy mà mình luôn mong đợi, mà lại là hai người to lớn đầy mồ hôi với vẻ mặt vô cùng dữ tợn.

“Các anh… Rốt cuộc các anh là ai? Các anh muốn làm gì?”

Khi Đường Tâm Nhan nhìn thấy hai người đàn ông đến gần hướng mình, cô lập tức hét lớn về phía bọn họ với vẻ mặt sợ hãi.

Rõ ràng hai người đàn ông này nghe thấy câu hỏi của Đường Tâm Nhan, nhưng bọn họ lại không hề mở miệng trả lời.

“Tôi cầu xin các anh đừng làm hại tôi, đừng làm hại tôi.” Thấy hai người đàn ông càng ngày càng đến gần mình, trong lòng Đường Tâm Như đã hoảng sợ nay lại càng hoảng sợ hơn.

Làm sao đây? Trì Uy, bao giờ anh mới nhận ra sự mất tích của em?

Đường Tâm Nhan khóc không ra nước mắt khi hai người đàn ông này đang đến gần mình.

Một người đàn ông trong số đó đeo một chiếc ba lô, anh ta lấy ra một cái chai rồi nhìn vào chất lỏng bên trong. Vẻ lo lắng trong lòng Đường Tâm Nhan càng ngày càng dữ dội.

“Trút xuống cho cô ta.” Người đàn ông dẫn đầu lạnh lùng quát lên với người dưới quyền bên cạnh mình.

“Vâng.”

Bàn tay to lớn của người đàn ông dùng sức nâng cái cằm xinh xắn của Đường Tâm Nhan lên, sau đó… Đổ tất cả chất lỏng bên trong cái chai đó vào trong miệng của Đường Tâm Nhan.

Cảm giác chua chua ngọt ngọt khiến Đường Tâm Nhan đột nhiên có linh cảm chẳng lành.

“Các anh… Các anh cho tôi uống cái gì vậy?”

Đường Tâm Nhan lo lắng hét lên, nhưng hai người đàn ông đó chỉ nhìn nhau cười mà không hề có bất kỳ lời giải thích nào.

Bọn họ càng không có câu trả lời thì linh cảm chẳng lành trong lòng Đường Tâm Nhan càng mạnh mẽ hơn. Nhất là khi cô cảm thấy dường như cơ thể của mình có một luồng nhiệt đang chảy khắp nơi, cô dường như lập tức hiểu ra được tất cả.

Đường Tâm Nhan cố gắng giãy dụa, nhưng… nhưng cảm giác mê man hỗn loạn lại càng ngày càng nặng nề hơn.