Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 659: Trì Chi Hành or Cố Nhiễm Nhiễm




Đường Tâm Nhan ngượng ngùng muốn tìm cái lỗ để chui vào.

“Đương nhiên… Đương nhiên không có rồi, người ta… Người ta sẽ không làm những chuyện như vậy đâu.” Đường tâm Nhan ngượng ngùng nói.

Nhìn thấy trên gương mặt người phụ nữ của mình ngập tràn vẻ ửng đỏ quyến rũ, Mặc Trì Úy nổi hứng thú muốn trêu đùa cô.

“Nhưng tại sao anh lại nhìn thấy vẻ quyến rũ của em trong đôi mắt của em nhỉ? Vợ à, chuyện em từng làm thì em phải thừa nhận chứ.” Giọng nói Mặc Trì Úy mang theo ý cười rõ ràng mà nói bên tai Đường Tâm Nhan.

“Anh… Anh không được nói nữa. Em muốn nghỉ ngơi.”

Đường Tâm Nhan giơ nắm đấm nhỏ khẽ đánh lên ngực Mặc Trì Úy, nhưng cô vừa mới đánh được hai cái đã bị bàn tay to lớn của Mặc Trì Úy bắt được đôi bàn tay trắng như phấn.

“Vợ à, em làm như vậy là đang mưu sát chồng sao?” Mặc Trì Úy cười hỏi.

Đường Tâm Nhan tinh nghịch lè lưỡi.

“Không có mà, em không có mà. Anh mau buông em ra, em muốn nghỉ ngơi.” Đường Tâm Nhan muốn rút tay lại, nhưng lại bị Mặc Trì Úy ôm vào trong lòng.

“Anh… Ở nơi này bất cứ lúc nào cũng sẽ có y tá vào. Anh… Anh mau buông em ra.” Đường Tâm Nhan sợ bị y tá nhìn thấy sự thân mật giữa mình và Mặc Trì Úy, vì vậy cô xấu hổ muốn đẩy anh ra.

Nhưng cô không ngờ rằng Mặc Trì Úy lại ôm mình chặt hơn. Điều khiến Đường Tâm Nhan cảm thấy xấu hổ nhất chính là anh lại… anh lại hôn lên đôi môi đỏ hồng của mình.

“Ưm…”

Đột nhiên bị hôn khiến Đường Tâm Nhan vô cùng sợ hãi.

“Khụ… Hình như chúng tôi đến không đúng lúc nhỉ?” Lục Tử Thâm trêu chọc, Trì Chi Hành luôn đứng cùng với anh ta ở cửa phòng bệnh cũng nở nụ cười.

Khó khăn lắm mình mới hôn được người phụ nữ nhỏ bé này, nhưng lại bị hai tên nhóc con thối tha này cắt ngang. Con mắt sắc bén của Mặc Trì Úy lập tức liếc về phía Lục Tử Thâm và Trì Chi Hành.

“Ôi mẹ ơi, con mắt của anh tư là đang chuẩn bị giết người sao?” Lục Tử Thâm không hề để ý gì trước đôi mắt lạnh lẽo của Mặc Trì Úy, ngược lại còn đi vào trong phòng bệnh cùng với Trì Chi Hành.

“Chị dâu à, chúng tôi mua một ít hoa quả.” Dường như Lục Tử Thâm không hề nhìn thấy “ánh nhìn giận giữ” của Mặc Trì Úy, anh ta lập tức đi đến trước mặt Đường Tâm Nhan, trên gương mặt nở nụ cười sáng lạn.

“Cảm ơn các anh.”

Đường Tâm Nhan xấu hổ vì bị người khác nhìn thấy mình và Mặc Trì Úy hôn nhau, cô thật sự rất muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.

“Nhan Nhan…” Giọng nói ngập tràn lo lắng của Cố Nhiễm Nhiễm vang lên bên tai tất cả mọi người.

Cố Nhiễm Nhiễm xông thẳng đến trước mặt Đường Tâm Nhan.

“Cậu không sao có đúng không?” Nhìn thấy ánh mắt ngập tràn lo lắng của Cố Nhiễm Nhiễm, Đường Tâm Nhan vội vàng nói với cô ấy mình không sao cả.

Nghe thấy Đường Tâm Nhan bình yên vô sự, cuối cùng Cố Nhiễm Nhiễm thở phào một hơi nhẹ nhõm. Mãi đến lúc này, cô ấy mới để ý Trì Chi Hành đang ở trong phòng bệnh.

Tại sao anh ta lại ở đây? Khi nhìn thấy Trì Chi Hành, Cố Nhiễm Nhiễm nhíu chặt hai hàng lông mày lại với nhau.

“Nhiễn Nhiễm, tớ không sao mà, cậu không cần lo lắng đâu.” Đường Tâm Nhan cười nói, sau đó mới liếc ánh mắt về phía Trì Chi Hành.

“Chi Hành, cậu có thể giúp tôi đưa Nhiễm Nhiễm về không? Bây giờ đã muộn lắm rồi, một mình cô ấy quay về tôi không yên tâm.”

Đường Tâm Nhan khẽ nói, cô luôn nhìn ra Trì Chi hành vẫn rất yêu Nhiễm Nhiễm. Cho nên cô không hy vọng người chị em tốt của mình sẽ bỏ lỡ cơ hội thuộc về hạnh phúc của mình.

“Không cần đâu, nếu như bản thân tớ có thể một mình đến đây thì cũng có thể tự về một mình được. Tớ không cần bất cứ ai đến đưa tớ về cả.”

Cố Nhiễm Nhiễm thẳng thừng từ chối sự sắp xếp của Đường Tâm Nhan.

“Cậu nghỉ ngơi sớm đi, tớ đi về trước đây. Ngày mai tớ lại đến thăm cậu.”

Cố Nhiễm Nhiễm nói xong lời nói này thì gật đầu với Mặc Trì Úy, sau đó quay người rời khỏi phòng bệnh.

“Cậu không đuổi theo cô ấy sao?” Nhìn thấy người chị em tốt của mình đã rời đi nhưng Trì Chi Hành vẫn thờ ơ không hề nhúc nhích, Đường Tâm Nhan không thể hiểu được.

Trì Chi Hành hít một hơi sâu, sau đó quay người đi ra khỏi phòng bệnh.

Nhìn thấy hành động của cậu ta, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Đường Tâm Nhan cuối cùng mới nở nụ cười vui vẻ.

Xem ra Nhiễm Nhiễm và Chi Hành vẫn có hi vọng.

Cố Nhiễm Nhiễm rời khỏi bệnh viện, cô ấy không gọi xe mà lựa chọn đi bộ đến khách sạn mình đang ở.

Trong lòng cô ấy ngập tràn đau khổ, trước mắt lại hiện lên dáng vẻ của Trì Chi Hành. Cô ấy luôn tưởng rằng mình đã quên Trì Chi Hành rồi, nhưng… nhưng mình không những không quên được người đàn ông này mà còn…

Cố Nhiễm Nhiễm luôn làm ra vẻ kiên cường cuối cùng vẫn không thể kìm nén được mà rơi nước mắt.

Cố Nhiễm Nhiễm ngồi ở chiếc ghế để người đi đường nghỉ ngơi, giọt nước mắt không ngừng chảy từng giọt xuống gò má của cô ấy giống như viên ngọc bị đứt dây vậy.

Trì Chi Hành luôn ở phía sau Cố Nhiễm Nhiễm, cậu ta nhìn thấy rất rõ những giọt nước mắt trên gương mặt của Cố Nhiễm Nhiễm.

Người phụ nữ này, em như vậy là thế nào?

Trì Chi Hành đi vài bước đến trước mặt Cố Nhiễm Nhiễm.

Nghe thấy tiếng bước chân, Cố Nhiễm Nhiễm ngẩng đầu lên theo bản năng. Khi nhìn thấy Trì Chi Hành, Cố Nhiễm Nhiễm lập tức lau giọt nước mắt trên gương mặt mình rồi đứng lên muốn rời đi.

“Anh… Anh tránh ra.” Điều khiến Cố Nhiễm Nhiễm không ngờ được chính là Trì Chi Hành lại chặn ngang trước mặt cô ấy. Hơn nữa mình bước ra bên trái, cậu ta cũng bước theo sang bên trái. Mình bước sang bên phải, cậu ta cũng đi sang bên phải.

“Trì Chi Hành, anh bị điên rồi sao? Anh không nghe thấy à, chó ngoan không cản đường sao?” Cố Nhiễm Nhiễm tức giận hỏi chất vấn, cô ấy vô cùng bất mãn trước việc Trì Chi hành ngăn cản mình.

“Tại sao lại khóc?” Giọt nước mắt trên gương mặt Cố Nhiễm Nhiễm giống như con dao đâm từng nhát vào trong lòng Trì Chi Hành. Cậu ta không hề do dự mà đau lòng lau giọt nước mắt trên gương mặt Cố Nhiễm Nhiễm.

“Cút đi, chúng ta đã chia tay rồi. Tôi không cần anh… làm như vậy.” Cố Nhiễm Nhiễm thẳng thừng đẩy Trì Chi Hành ra, sau đó bước nhanh lên phía trước.

Nếu như sớm biết rằng sẽ gặp cậu ta thì khi mình rời khỏi bệnh viện đã gọi xe rồi, chứ không như bây giờ đứng ở bên đường một lúc rồi cũng không nhìn thấy chiếc xe taxi nào.

Trì Chi Hành lái xe đến trước mặt Cố Nhiễm Nhiễm.

“Lên xe đi.” Mặc dù chỉ là ba từ ngắn ngủi nhưng cũng toát lên vẻ ngang ngược, luồng khí lạnh lẽo không cho người ta thay đổi.

Cố Nhiễm Nhiễm hừ lạnh một tiếng, quay mặt đi hướng khác, không hề để ý gì đến Trì Chi Hành.

“Cô gái à, cô hãy mau lên xe đi. Xe của anh này không thể dừng ở đây được, chúng tôi không thể nào gọi xe taxi được.” Một hành khách đang đợi xe nói với Cố Nhiễm Nhiễm.

“Trì Chi Hành, anh mau đi đi. Anh ở lại đây làm phiền đến chúng tôi rồi đó.” Cố Nhiễm Nhiễm rất ngại, bởi vì vì mình mà đã mang đến phiền phức cho những người khác. Cô vội vàng hét lên với Trì Chi Hành.

Trì Chi Hành nhún vai.

“Nếu như cô không lên xe thì tôi sẽ không rời đi. Hôm nay tôi không có chuyện gì cả nên có thời gian để dây dưa với cô.” Trì Chi Hành thẳng thừng từ chối yêu cầu của Cố Nhiễm Nhiễm.

“Anh… đồ vô lại.” Cố Nhiễm Nhiễm tức giận đến nỗi toàn thân run rẩy, cô ấy nhìn ánh mắt của mọi người xung quanh rồi siết chặt người lại. Cô ấy không tiện ở lại đây nữa, vì vậy chỉ đành đi về phía trước.

Trì Chi Hành nói được làm được, cậu lái xe đi phía sau cô ấy. Bởi vì tốc độ của xe rất chậm cho nên đã thu hút tiếng xì xào bất mãn phía sau xe.