Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 666: Thương hại




Đối với sự chủ động giúp đỡ tận nơi của nhân viên như này, Mặc Trì Úy chỉ lạnh lùng lướt mắt qua một lượt, tất cả ánh nhìn chỉ đặt trên người Đường Tâm Nhan.

Nhân viên không muốn bỏ qua cục vàng lớn như Mặc Trì Úy, lập tức cầm lên một bộ quần áo nhỏ ở bên cạnh lên.

“Quý khách, bộ này thì thế nào ạ? Nếu như quý khách bộ này, tôi có thể giúp quý khách giới thiệu bộ khác ạ, tiệm của chúng tôi nhất định sẽ đáp ứng được nhu cầu mua sắm của quý khách.”

Sự phục vụ nhiệt tình quá mức của nhân viên khiến Mặc Trì Úy nhíu mày.

“Tất cả đều do bà xã tôi làm chủ.”

Mặc Trì Úy lạnh lùng đáp.

Bà xã? Nghe thấy thân phận của Đường Tâm Nhan, nhân viên bên cạnh khuôn mặt đầy ngại ngùng, nghĩ tới mình cứ đứng mãi trước mặt bà xã của người ta, liên tục dụ dỗ Trì Úy, cô vội vã quay người rời đi.

“Ông xã, sức hút không kém nhỉ?”

Cảnh tượng trêu ghẹo nhân viên vừa rồi hiện rõ trong mắt, sau khi nhân viên rời đi, giọng nói ngọt ngào của Đường Tâm Nhan chậm rãi vang lên bên tai Mặc Trì Úy.

Ngón tay trỏ mảnh mai và trắng nõn của Mặc Trì Úy nhẹ nhàng cầm lấy chiếc cằm thanh tú của Đường Tâm Nhan.

“Cô gái, vừa nãy em cứ cười mãi nhìn chồng em bị người phụ nữ dụ dỗ, em nói xem anh có phải nên… trừng phạt em hẳn hoi một chút không?”

Mặc Trì Úy hơi cúi xuống, hơi thở mơ hồ phun lên má Đường Tâm Nhan không chút lưu tình.

“Không muốn đâu, ở đây… ở đây là nơi công cộng đó, đừng…” chữ “mà” còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, nụ hôn của Mặc Trì Úy đã chặn lại đôi môi hồng căng mọng của Đường Tâm Nhan.

Mặc dù chỉ là một cái hôn nhẹ nhưng lại khiến cho Đường Tâm Nhan vô cùng xấu hổ, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên trong nháy mắt.

“Anh… rất quá đáng nhé.” Đường Tâm Nhan đẩy Mặc Trì Úy ra với vẻ mặt ngại ngùng, nếu lại tiếp xúc gần với người đàn ông xấu xa này, cô nhất định sẽ… sụp đổ.

Nhìn thấy người phụ nữ nhỏ bé của mình ngại ngùng, gương mặt ngốc nghếch của Mặc Trì Úy lại lộ ra một nụ cười vui vẻ.

Anh đột nhiên phát hiện, có những lúc trêu vợ của mình lại là chuyện tuyệt đối hạnh phút nhất trên đời này.

Hai vơ chồng mua rất nhiều đồ, đối với những đồ của trẻ con, Đường Tâm Nhan đều rất vui vẻ.

“Bà xã, anh đang suy nghĩ, có nên mở một tiệm bán đồ trẻ con chuyên dụng hay không.”

Nhìn thấy Đường Tâm Nhan đang nhìn trái nhìn phải, chỉ hận một điều không đem được tất cả mọi thứ về nhà, Mặc Trì Úy đùa nói.

“Thật vậy sao? Có thật là anh muốn mở một tiệm như này không vậy? Nếu như anh mở một tiệm không như này, em nhất định phải tới đó làm tiệm trưởng, ngày nào em cũng cùng với những bộ quần áo dễ thương này ở chung với nhau.”

Đường Tâm Nhan nắm chặt lấy tay Mặc Trì Úy, khuôn mặt kì vọng nhìn anh.

Vốn dĩ chỉ là nói đùa, nhưng nhìn thấy người phụ nữ của anh bỗng nhiên lại nghiêm tức như vậy, Mặc Trì Úy thay đổi luôn chủ ý.

“Được, anh sẽ quy hoạch đàng hoàng một chút, thưa phu nhân tiệm trưởng tương lai của anh.”

Mặc Trì Úy cười nói.

“Quá tốt rồi, mỗi ngày đều được sinh hoạt trong hoàn cảnh như vậy, em sẽ hạnh phúc chết mất, ông xã, anh thật tốt.” Đường Tâm Nhan vui sướng nép vào trong vòng tay của Mặc Trì Úy, trên mặt nở một nụ cười hạnh phúc.

Hai người chọn rất nhiều quần áo, Mặc Trì Úy lấy ra tấm thẻ vàng, đưa cho nhân viên bên cạnh.

“Đem thẳng tới nhà họ Mặc.”

Mặc Trì Úy nói, sức độc đoán bẩm sinh khiến nhân viên trước mặt không ngừng gật đầu.

“Còn muốn đi đâu nữa không?” Mặc Trì Úy nhẹ nhàng hỏi.

Đường Tâm Nhan nghĩ một chút.

“Chúng ta đi…” Vẫn còn chưa nói hết câu, Đường Tâm Nhan liền nhìn thấy Đường Vũ Nhu bước vào cửa hàng đồ cho bé.

Cũng đã một quãng thời gian không gặp Đường Vũ Nhu rồi, trong lòng Đường Tâm Nhan thật sự cũng không ngờ tới sẽ có thể gặp được cô ta ở đây.

Chỉ có nhiều, Đường Vũ Nhu sau khi sinh xong, khác biệt so với trước kia quá rõ ràng, hiện tại cô ta vô cùng nhỏ bé, hơn nữa sắc mặc cũng không được tốt cho lắm.

Khẽ thở một hơi thật dài, chắc là trong thời gian ở cữ không được nghỉ ngơi hẳn hoi rồi.

“Chúng ta đi tôi, gặp được người khiến bản thân cảm thấy đáng ghét.” Đường Tâm Nhan nắm lấy tay của Mặc Trì Úy, nhẹ nhàng nói.

Người đáng ghét?

Thuận theo ánh mắt của Đường Tâm Nhan, Mặc Trì Úy cũng nhìn thấy Đường Vũ Nhu không giống như trước đây.

“Quý khách, có gì cần chúng tôi giúp được gì không ạ?” Nhìn thấy Đường Vũ Như chọn trái chọn phải, nhưng lại không hề chọn một sản phẩm nào, nhân viên lập tức đi tới trước mặt cô ta.

Ánh mắt của Đường Vũ Nhu, từ đầu cho tới cuối đều dán chặt vào các sản phẩm cho bé, cho nên không hề để ý tới Đường Tâm Nhan và Mặc Trì Úy.

“Không có… quần áo giảm giá cho bé sao?” Đường Vũ Nhu có chút ngại ngùng hỏi.

Nhân viên sau khi nghe xong yêu cầu của cô ta, liền chọn mấy bộ quần áo cho bé, đem tới trước mặt bọn họ.

“Đây đều là những đồ giảm giá ạ.”

Đường Vũ Nhu nhìn giá cả ghi trên bộ quần áo một lượt.

“Giảm giá rồi mà vẫn còn tới hai nghìn sao? Tiệm của các cô cũng quá đắt rồi đó.”

Nhìn thấy giá cả trên nhãn, Đường Vũ Nhu hít một hơi, thốt ra những lời lẽ đầy sắc bén.

Giọng điệu bẽ bàng của cô khiến nhân viên trước mặt rất xấu hổ.

“Cô ơi, chúng tôi đều là chuỗi cửa hàng xuyên quốc gia, đều có giá rõ ràng, sao có thể là cửa hàng đen như cô nói chứ? Nếu không kham nổi, cô có thể đi đến con hẻm nhỏ phía trước, nơi có đồ trẻ em giá rẻ.”

“Cô…” Nghe thấy những lời của nhân viên nói, sắc mặt Đường Vũ Như biến đổi vô cùng khó coi, cho tới lúc này, cô mới chú ý tới, Đường Tâm Nhan và Mặc Trì Úy đang ở phía không xa.

Nhìn thấy nhân viên đi theo bọn họ, trên tay cầm một ít túi dường như có giá trị, cả người Đường Tâm Nhan đều là nạm ngọc, chói mắt, Đường Vũ Nhu như chết đi sống lại, nhất là Mặc Trì Úy dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Đường Tâm Nhan, Đường Vũ Nhu đến đây một mình, không nhịn được đợi vội vàng chạy đến ngay lập tức.

“Tôi nhớ ra rồi, không phải cô là vợ của Phó Tư Thần hay sao, chẳng trách lại đi mua đồ giảm giá, hóa ra là nhà hết tiền rồi à?”

Nhân viên bị Đường Vũ Nhu lăng mạ vừa rồi, sau khi nhận ra thân phận của Đường Vũ Nhu, lập tức chọn cách chống trả.

“Cô…” Lời mỉa mai của nhân viên khiến khuôn mặt giận dữ của Đường Vũ Nhu tái đi, không chút do dự, cô ta giơ tay phải lên và định tát cho nhân viên một cái.

Đường Vũ Nhu đã quyết định rồi, phải giết gà dọa khỉ, phải để cho cô nhân viên mỉa mai trước mặt cô ta được dạy một bài học, nhưng điều cô ta không ngờ là nhân viên đó đã nắm lấy cổ tay cô ta, còn mạnh hơn cả cô ta, trực tiếp đẩy cô ta ngã xuống đất.

Nhìn thấy sự thảm hại của Đường Vũ Nhu, Đường Tâm Nhan lắc đầu.

“Ông xã, chúng ta đi thôi.”

Mặc Trì Úy nói OK một tiếng, vòng tay ôm lấy thân liễu mảnh mai của người phụ nữ của mình, rồi trực tiếp bước thẳng ra cửa.

“Đường Tâm Nhan, cô đứng lại cho tôi.”

Sự thảm hại của bản thân cô ta, tất cả đều bị Đường Tâm Nhan nhìn tất, hơn nữa bản thân trong mắt cô, còn nhìn thấy sự thương hại, khiến cho Đường Vũ Nhu tức giận không nguôi.

Cô ta thật muốn giẫm nát Đường Tâm Nhan dưới chân mình, đuổi theo Đường Tâm Nhan hét lớn.