Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 669: Đính hôn




Nhìn thấy Cố Nhiễm Nhiễm rõ ràng đang cố nén đau lòng, Đường Tâm Nhan lại càng lo lắng, nếu như… nếu như nói cho cậu ấy biết tin kia, liệu cậu ấy có suy sụp hay không?

Làm chị em với Đường Tâm Nhan đã lâu rồi, Cố Nhiễm Nhiễm tự cho rằng bản thân hiểu rất rõ cô ấy, nhìn thấy cô ấy nhíu mày, Cố Nhiễm Nhiễm có thể xác định chắc chắn cô ấy có chuyện muốn nói với mình.

Cố Nhiễm Nhiễm pha hai ly cà phê rồi ngồi đối diện Đường Tâm Nhan.

“Cậu nói đi, có chuyện gì?” Cố Nhiễm Nhiễm uống một ngụm cà phê, trực tiếp mở miệng hỏi.

Thấy Cố Nhiễm Nhiễm hỏi mình thẳng thừng như vậy, Đường Tâm Nhan cũng không bất ngờ gì, bởi vì cô biết, Cố Nhiễm Nhiễm hiểu mình rất rất rõ, hơn nữa ở trước mặt cô ấy, Đường tâm Nhan cũng không hề che giấu bất cứ chuyện gì.

“Trì Chi Hành muốn đính hôn.” Do dự một lúc lâu, Đường Tâm Nhan vẫn quyết định nói chuyện này cho Cố Nhiễm Nhiễm.

Anh ấy muốn đính hôn sao? Nghe tin này, Cố Nhiễm Nhiễm như bị sấm sét đánh giữa trời quang, cảm giác bị một sấm mạnh mẽ bổ xuống.

Đường Tâm Nhan nhìn thấy rất rõ, Cố Nhiễm Nhiễm đã ngẩn ngơ một lúc, tuy rằng cô ấy phản ứng rất nhanh, nhưng mà, trên mu đôi bàn tay đang cầm cái ly của cô ấy đã hiện hết gân xanh lên.

“Nhiễm Nhiễm, cậu… cậu không sao chứ?”

Đường Tâm Nhan vội hỏi.

“Làm sao đâu?” Cố Nhiễm Nhiễm mỉm cười.”Sao tớ lại bị gì được chứ? Tớ và anh ấy đã chia tay rồi, anh ấy có thể tìm được một người phụ nữ mới, tớ còn cảm thấy vui vẻ thay cho anh ấy nữa là. Nếu như anh ấy gửi hiệp mời cho tớ, tớ sẽ mang một món quà thật tốt đến tham dự.”

Cố Nhiễm Nhiễm vừa cười vừa nói, chỉ là giữa dáng vẻ tươi cười đó của cô ấy, có thể thấy dáng vẻ khổ sở, không biết phải làm sao nhiều hơn.

Cố Nhiễm Nhiễm ở lại đây khoảng một tiếng đồng hồ, do con trai đòi mẹ nên Đường Tâm Nhan không thể làm gì khác, buộc phải rời đi.

“Có chuyện gì thì gọi điện cho tớ đấy, biết chưa hả?” Đi tới cửa, Đường Tâm Nhan vẫn quay vào dặn Cố Nhiễm Nhiễm một câu.

Cố Nhiễm Nhiễm gật đầu.

“Cậu yên tâm đi.”

Sau khi tiễn Đường Tâm Nhan xuống dưới lầu, Cố Nhiễm Nhiễm mới trở về phòng.

“Anh…” Cố Nhiễm Nhiễm vừa đi vào cửa đã nhìn thấy Trì Chi Hành đang ngồi trên sô pha, chuyện này khiến Cố Nhiễm Nhiễm hoảng sợ vô cùng.

Trì Chi Hành nhếch đôi mày kiếm lên, gương mặt tuấn tú không thể nhìn ra chút cảm xúc nào.

“Tôi đi lên bằng một cái thang máy khác, vừa đúng lúc cửa phòng em không khóa nên mới vào được đây.” Trì Chi Hành nói, đôi mắt đen sâu hút như biển khơi vẫn luôn dán vào người Cố Nhiễm Nhiễm từ lúc Cố Nhiễm Nhiễm đi vào phòng.

“Đây là anh đang tự ý xông vào nhà người khác, tôi có thể báo cảnh sát bắt anh đấy.”

Cố Nhiễm Nhiễm ngồi xuống đối diện Trì Chi Hành, thản nhiên nói, vốn dĩ gương mặt cô vẫn luôn mỉm cười, nhưng mà… nhưng mà đến khi nhìn thấy tấm thiệp mời đỏ thẫm nằm trên bàn trà trước mặt Trì Chi Hành, nụ cười trên mặt cô lập tức biến mất.

Thấy ánh mắt Cố Nhiễm Nhiễm nhìn vào tấm thiệp mời, đáy mắt Trì Chi Hành xẹt qua những cảm xúc phức tạp.

“Người nhà sắp xếp.” Trì Chi Hành nói.

Cố Nhiễm Nhiễm hít sâu một hơi, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại.

“Chúc mừng anh, cũng ở đây chúc phúc cho anh, không lâu sau có thể… lên chức bố, gia đình hòa thuận, vui vẻ.” Cố Nhiễm Nhiễm nói ra lời chúc phúc trái với lòng mình.

Chúc phúc như vậy, không thể nghi ngờ thêm nữa, rõ ràng là đau lòng vì Trì Chi Hành. Cậu ta đứng lên, đi thẳng đến trước mặt Cố Nhiễm Nhiễm.

“Chỉ cần em rút lại lời chia tay, anh sẽ lập tức hủy thiệp mời.”

Vẻ mặt Trì Chi Hành thành khẩn nhìn Cố Nhiễm Nhiễm, cậu vẫn luôn một mực chờ đợi, chờ đợi cuộc sống hạnh phúc của mình và Cố Nhiễm Nhiễm được bắt đầu.

Rút lại sao? Cô có tư cách à? Cô có quyền chăng? Nhớ đến vài ngày trước, người nhà của Trì Chi Hành tìm đến cô để kiếm chuyện, Cố Nhiễm Nhiễm vô cùng đau lòng.

“Xin lỗi, tôi… tôi sẽ không rút lại.”

Cố Nhiễm Nhiễm nhẹ nhàng đẩy Trì Chi Hành ra.

“Tôi nhận thiệp mời này, còn tặng một món quà rất hậu hĩnh đấy, anh… về đi.”

Cố Nhiễm Nhiễm không biết phải đối mặt với Trì Chi Hành thế nào, lạnh lùng nói.

“Em…” Cố Nhiễm Nhiễm vẫn kiên trì như vậy khiến Trì Chi Hành cau chặt đầu mày: “Em à, rõ ràng em biết rất rõ, người anh yêu chính là em, anh cũng chỉ hi vọng chúng ta có thể bắt đầu một cuộc sống thật hạnh phúc, vì sao em lại phải khiến tình cảm của chúng ta lùi về một bước như vậy chứ? Cố Nhiễm Nhiễm, anh thật sự nghi ngờ em có yêu anh hay không đấy.”

Giọng nói của Trì Chi Hành khó mà che giấu được nổi thống khổ, đắng cay.

“Tôi…” Sao em có thể không yêu anh được đây? Nếu như em không yêu anh, vậy tại sao nhiều năm nay chưa từng có một người đàn ông nào đến gần em ngoài anh chứ?

Nhưng mà…

“Tôi… tôi không yêu anh, hết thảy tất cả mọi chuyện cũng chỉ là tôi muốn chơi đùa một chút mà thôi.”

Những lời này của Cố Nhiễm Nhiễm khiến sắc mặt Trì Chi Hành xanh mét một mảng, bàn tay to lớn của cậu cũng nắm chặt lại thành quyền, gân xanh trên mu bàn tay hiện lên rõ rệt.

Sắc mặt Cố Nhiễm Nhiễm kinh hoảng, cô thật sự cho rằng quyền này sẽ đánh vào mặt mình một cái thật mạnh.

“Anh không đánh em, mãi mãi cũng sẽ không.” Quyền này của Trì Chi Hành mạnh mẽ đánh xuống ghế sô pha bên cạnh, giọng nói khàn đặc vang lên bên tai Cố Nhiễm Nhiễm.

“Anh… anh bị bệnh à?” Mãi đến lúc này Cố Nhiễm Nhiễm mới cảm giác được Trì Chi Hành có hơi lạ, sắc mặt cậu quá đỏ, khác hẳn so với thường ngày.

Chẳng lẽ lên cơn sốt à? Gương mặt Cố Nhiễm Nhiễm căng thẳng lên, vừa định đưa tay ra đo nhiệt độ cơ thể Trì Chi Hành thì bị cậu đẩy ra.

“Nếu đã không yêu tôi, vậy thì đừng có quan tâm tôi làm gì, tôi… tôi không cần.”

Nói xong câu đó, Trì Chi Hành cũng không quay đầu lại, cậu đi thẳng ra khỏi phòng.

Nhìn bóng lưng Trì Chi Hành rời đi, sắc mặt Cố Nhiễm Nhiễm ủ rũ, cô ngồi sụp xuống đất, đau khổ mở thiệp mời ra.

Ba ngày sau, lễ đính hôn của Trì Chi Hành sẽ được diễn ra đúng hạn, thân là một người anh em tốt của Trì Chi Hành, Mặc Trì Úy đưa Đường Tâm Nhan đi đến sảnh đính hôn từ sớm.

Lục Tử Thâm và Mặc Phong Tiêu đến đầu tiên.

“Anh trai của em, anh có thể cười một cái không hả?” Thấy Trì Chi Hành không có cảm xúc gì, Lục Tử Thâm bất đắc dĩ nói.

“Cười à?” Trì Chi Hành câu đôi môi mỏng ra: “Có cái gì vui vẻ sao hả?”

Đối mặt với câu hỏi của Trì Chi Hành, Lục Tử Thâm không biết phải làm sao mới tốt, chỉ lắc đầu.

“Hôm nay anh là một chú rể tương lai, gương mặt đau khổ này của anh mà xuất hiện trước mặt mọi người, nhà gái sẽ ý kiến đấy.”

Có ý kiến?

Trì Chi Hành lạnh lùng hừ một tiếng, trong đôi mắt đen sâu hút kia hiện lên tâm trạng khổ sở.

“Nếu đã không yêu nhau vậy sao còn đồng ý với sự sắp xếp của người nhà mà đính hôn?” Mặc Trì Úy đi đến trước mặt Trì Chi Hành, nhíu mày hỏi.

Chính mình đã có được hạnh phúc, anh cũng muốn anh em tốt của mình cũng được hạnh phúc như mình.

“Người phụ nữ mà em yêu muốn buông tay em, vậy anh nói xem em có cần phải cân nhắc một lựa chọn khác không? Dù sao thì cả đời này, ở bên người phụ nữ nào thì có cái gì khác nhau đâu chứ?”

Trì Chi Hành tự giận mình, cậu nói.

“Thôi được rồi, đến nước này rồi thì không còn đường nào thay đổi nữa, đến giờ rồi, chúng ta chuẩn bị đi ra ngoài thôi, nghi lễ phải lập tức tiến hành rồi.”

Mặc Phong Tiêu vẫn luôn không nói gì, lúc này bỗng mở đôi môi quyến rũ nói một câu.

Ngay lúc bọn họ chuẩn bị đi ra khỏi phòng nghỉ thì thấy Đường Tâm Nhan hốt hoảng chạy vào.

“Sao vậy?” Mặc Trì Úy hỏi.

Đường Tâm Nhan đưa mắt liếc nhìn, tầm mắt rơi trên người Trì Chi Hành.

“Nhiễm Nhiễm… cậu ấy xảy ra chuyện rồi.”