Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 676: Cô ấy, tôi nhất định phải có được




Bản thân nói xong được một lúc rồi, nhưng Mặc Trì Úy lại không có chút phản ứng gì cả, khiến cho Đường Tâm Nhan đứng ngồi không yên, không biết phải làm sao.

Liệu anh sẽ ngăn cản không? Nếu như anh ngăn cản, bản thân phải nói như nào để thuyết phục anh? Dẫu sao mình có thể đáp ứng được Nhiễm Nhiễm, nhất định sẽ không có bất cứ vấn đề gì.

Cứ một câu hỏi lại một câu hỏi nảy ra trong đầu Đường Tâm Nhan.

Tuy là Mặc Trì Úy không nói lời nào, nhưng lại rút điện thoại ra gọi điện thoại cho Giản Thành.

“Nghe này một tuần tới, tôi sẽ không đến công ty, nếu có chuyện gì quan trọng, thì gọi điện thoại cho tôi.” Mặc Trì Úy chỉ nói một câu này, rồi tắt máy.

“Anh… anh đi đâu?”

Đường Tâm Nhan có chút bất an hỏi, anh sẽ không vì tức giận mà định bỏ đi khỏi thành phố này đấy chứ?

Ngón tay Mặc Trì Úy thon dài, nâng chiếc cằm nhỏ xinh của Đường Tâm Nhan.

“Đồ ngốc, anh sẽ không ngăn cản em phát triển sự nghiệp đâu, nhưng mà… trong thời gian một tuần này, anh sẽ luôn ở bên cạnh em.”

Giọng nói trầm thấp của Mặc Trì Úy, chậm rãi vang lên.

“Anh… thực sự không ngăn cản em sao?” Nét mặt cô vô cùng ngạc nhiên, có chút không dám tin vào tai mình, cô không dám tin, cách đây không lâu Mặc Trì Úy còn không hề có phản ứng gì, tự nhiên giờ lại sẵn sàng đồng ý với cô, đây là thật sao?

“Sao anh lại phải ngăn cản em chứ?” Mặc Trì Úy nhẹ nhàng ôm Đường Tâm Nhan vào lồng ngực: “Chỉ là anh có chút không yên tâm về người đàn ông Phượng Cừ đó, cho nên cùng em đi quay, đây mới là lựa chọn đúng đắn nhất.”

Mặc Trì Úy dịu dàng nói, đôi môi mỏng gợi cảm chuẩn xác đặt trên đôi môi đỏ mọng xinh đẹp của Đường Tâm Nhan, nụ hôn dịu dàng dần dần bị thay thế một cách bá đạo, nụ hôn cuồng bạo như vũ bão nhanh chóng nuốt chửng toàn bộ ý thức của cô.

Đến khi trên người cảm thấy ớn lạnh, Đường Tâm Nhan mới phải ứng lại.

“Quần áo em…” Nhìn thấy cơ thể trần trụi của mình, Đường Tâm Nhan vô cùng xấu hổ, vội vàng kéo lấy chiếc chăn bên cạnh mình.

“Đẹp như vậy, sao phải che đi?”

Mặc Trì Úy kéo chăn sang một bên, nụ hôn nóng bỏng chi chít, đặt trên khuôn ngực xinh đẹp của Đường Tâm Nhan.

Sáng sớm Phượng Cừ đã đến phim trường, vui sướng hơn bất cứ lúc nào, nghĩ đến việc bản thân có thể gặp được Đường Tâm Nhan, mà còn có thể mặt đối mặt cùng cô trải qua một tuần, nụ cười trên mặt Phượng Cừ càng không hề biến mất.

“Anh Phượng, hôm nay tâm trạng anh tốt khá tốt nhỉ?” Phó đạo diễn, một người bình thường có quan hệ khá tốt với Phượng Cừ, đi đến trước mặt anh ta, chào hỏi.

“Đương nhiên, có thể làm việc cùng các anh, thực sự là một việc rất là vui vẻ.” Phượng Cừ đáp qua loa, đôi mắt đầy sự mong chờ, vẫn luôn hướng về phía trước cửa.

Anh ta thực sự hy vọng, lát nữa là có thể nhìn thấy hình ảnh Đường Tâm Nhan đi vào, anh ta tin hình ảnh đó, nhất định sẽ rất rất đẹp.

Đã đợi được gần một tiếng, nhưng vẫn không nhìn thấy Đường Tâm Nhan xuất hiện, điều này khiến lông mày Phượng Cừ nhíu chặt lại, khuôn mặt tươi cười cũng nháy mắt biến mất, đi đến trước mặt đạo diễn.

“Đạo diễn, Tâm Nhan có nói khi nào mới đến phim trường không?” Phượng Cừ có chút nóng nảy hỏi.

Đạo diễn đang làm việc trước khi chuẩn bị quay phim, nhìn thấy Phượng Cừ đi đến, lập tức bỏ hết công việc trên tay xuống.

“Khoảng nửa tiếng nữa là đến.”

Nghe thấy đáp án chắc chắn, khuôn mặt Phượng Cừ, lại lộ ra nụ cười mê hoặc.

Đối với người bình thường mà nói, thời gian nửa tiếng có thể trôi qua rất nhanh, nhưng đối với việc vẫn luôn chờ đợi của Phượng Cừ mà nói, mỗi phút mỗi giây đều là một loại dày vò trong đau khổ.

Vẫn còn năm phút nữa, năm phút sau là có thể gặp được Tâm Nhan rồi.

Phượng Cừ nhìn thời gian, suýt chút nữa nhảy lên vì hưng phấn.

“Tâm Nhan, cô đến rồi?”

Nghe thấy có người gọi tên Đường Tâm Nhan, Phượng Cừ lập tức quay người lại, nhìn thấy một thân mặc váy dài màu hồng phấn, Đường Tâm Nhan thanh thuần giống như thiên thần, cả người Phượng Cừ đơ ra, đến khi người đại diện kéo gấu áo anh ta, Phượng Cừ mới phản ứng lại.

Tại sao Mặc Trì Úy lại cùng đến đây? Anh ta không phải đến công ty sao?

Phượng Cừ vừa định đi đến chỗ Đường Tâm Nhan, nhưng nhìn thấy Mặc Trì Úy ở bên cạnh cô, giây phút nhìn thấy Mặc Trì Úy, sắc mặt Phượng Cừ thay đổi vô cùng khó nhìn.

“Anh Phượng, chúng ta đi chào hỏi một chút, dẫu sao nhà đầu tư của bộ phim này, cũng là tổng giám đốc Mặc, mà anh ta rất quyết đoán trên thương trường, là chúng ta không có cách nào coi như nhau được.”

Người đại diện thành khẩn nói, anh ta đột nhiên phát hiện ra, làm trợ lý của Phượng Cừ, có thể là một quyết định sai lầm nhất.

“Được, đi chào hỏi.”

Trên mặt Phượng Cừ hiện lên một nụ cười nham hiểm, sau đó mới cùng người đại diện, đi đến chỗ Mặc Trì Úy và Đường Tâm Nhan.

Đường Tâm Nhan được các nhân viên niềm nở chào đón, nhìn thấy Phượng Cừ, cô nhẹ nhàng gật đầu.

“Hy vọng trong thời gian một tuần quay bổ sung này, chúng ta có thể phối hợp thật tốt, phấn đấu hoàn thành tất cả các cảnh quay bổ sung sớm nhất.”

Đường Tâm Nhan vốn là người cởi mở, không cố ý né tránh Phượng Cừ, mà ngược lại cô chào hỏi anh ta như một người bạn, trên mặt cười nói vui vẻ.

“Tất nhiên, chúng ta luôn là đối tác ăn ý nhất mà, nhất định sẽ hoàn thành tốt sự sắp xếp của đạo diễn.”

Đối diện với nụ cười rạng rỡ trên mặt Đường Tâm Nhan, trên mặt Phượng Cừ cũng mang một nụ cười mỉm, có điều khi nhìn thấy Mặc Trì Úy, trong mắt lại hiện lên một tia lạnh lùng.

Đôi mắt đào hoa của Mặc Trì Úy như chim ưng, lộ ra tia sáng hấp dẫn thu hút người khác.

“Bà xã, đi chuẩn bị đi, anh ở đây đợi em.” Đối với sự khiêu khích của Phượng Cừ, Mặc Trì Úy không thèm để ý đến, trong lòng anh, Phượng Cừ vốn dĩ không có tư cách làm tình địch của anh.

“Vâng.” Đường Tâm Nhan tươi cười, đến khi Mặc Trì Úy hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, cô mới đem theo trợ lý, đi về hướng đạo diễn.

“Tôi sẽ không bỏ cuộc, từ trước đến giờ vẫn vậy.”

Sau khi Đường Tâm Nhan rời đi, Phượng Cừ hé đôi môi mỏng, lạnh lùng nói.

“Anh không từ bỏ?”

Mặc Trì Úy giống như vừa nghe được một chuyện cười hay ho, trên mặt lộ ra một nụ cười tà mị.

“Anh… không đủ tư cách làm tình địch của tôi, Phượng Cừ, anh có thể ở trong giới giải trí thuận buồm xuôi gió, thì tôi cũng có thể khiến anh chỉ trong một đêm, quay trở về xã hội cũ.”

Mặc Trì Úy nhẹ nhàng nói, giọng điệu trầm thấp có chút độc đoán và kiêu ngạo.

Người đại diện đứng bên cạnh Phượng Cừ sau khi nghe những lời cảnh cáo của Mặc Trì Úy, mặt mày tái đi vì kinh ngạc.

“Tổng giám đốc Mặc, anh đừng để trong lòng, là anh Phượng đang đùa thôi, là nói đùa thôi mà, chúng tôi đi trước chuẩn bị đã.” Sợ Phượng Cừ sẽ đắc tội với nhân vật lớn như Mặc Trì Úy, trợ lý dùng sức lực toàn thân, vội vàng kéo anh ta đi.

“Phượng Cừ, có phải anh bị điên rồi không? Khiêu khích trắng trợn như vậy, có lợi gì cho anh không?” Người đại diện kéo Phượng Cừ vào một góc, thực sự rất muốn mắng cho anh ta một trận.

Đôi mắt của Phượng Cừ nheo lại một cách nguy hiểm.

“Cô ấy, tôi nhất định phải có được.”