Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 722: Anh xuất hiện rồi, giúp cô thoát khỏi nguy hiểm




Thấy dáng vẻ sốt ruột kia của ông chủ Chu, trên đôi môi đỏ của Đường Vũ Nhu hiện lên một nụ cười châm chọc, quả nhiên đàn ông trên thế giới này đều như nhau, không có một ai tốt cả.

“Ông chủ Chu, từ từ hưởng thụ đi nhé.” Đường Vũ Nhu trực tiếp đẩy Đường Tâm Nhan ngã lên giường sau đó liền đi ra cửa.

Ông chủ Chu không có hứng với việc Đường Vũ Nhu có rời đi hay không, một lòng ông ta giờ đều hướng về người đang nằm trên giường.

Thấy ông ta đang cởi quần áo của mình, Đường Tâm Nhan bị dọa cho toát mồ hôi lạnh, trên người cô không có chút sức lực nào, đây là lần đầu tiên Đường Tâm Nhan hiểu được cái gì gọi là đau khổ, cái gì gọi là tuyệt vọng.

Đường Tâm Nhan, đây là mày tự chuốc lấy, Đường Vũ Nhu tôi sống không bằng chết thì tôi cũng sẽ không cho cô được sống tốt.

Đường Vũ Nhu đi ra khỏi phòng, trên mặt cô ta tràn đầy ác độc, nhưng giây tiếp theo, nụ cười trên mặt cô ta đã lập tức cứng đờ.

“Mấy… mấy người…” Lúc nhìn thấy Mặc Trì Uý đang ngồi trên xe lăn và Trì Chi Hành đang đứng bên cạnh anh thì nụ cười trên mặt Đường Vũ Nhu lập tức tan biết.

Sao bọn họ lại ở đây? Trời ạ.

“Xử lý cô ta.”

Mặc Trì Uý lạnh giọng ra lệnh, giọng nói lạnh lẽo như phát ra từ địa ngục, khiến người ta không rét mà run, lông mao dựng đứng lên.

Trì Chi Hành không hề do dự, trực tiếp đi về phía Đường Vũ Nhu.

“Anh… anh muốn làm gì?” Thấy Trì Chi Hành đi về phía mình, Đường Vũ Nhu liền bị dọa cho hít một ngụm khí lạnh, chỉ là không có bất cứ ai trả lời câu hỏi của cô ta.

Trì Chi Hành đi đến bên cạnh Đường Vũ Nhu liền trực tiếp nâng tay lên, đập mạnh lên cổ cô ta một cái, thành công khiến cô ta ngất đi.

Mặc Trì Uý thuần thục lái xe lăn đẩy cửa phòng ra, khi anh nhìn thấy ông chủ Chu đã nằm lên người Đường Tâm Nhan mà cô lại không hề có bất cứ cử động gì thì đôi mắt đen của anh liền nguy hiểm híp lại.

“Anh tư, giao cho em là được.”

Sợ anh tư kích động quá mức sẽ mất đi lý trí, nên sau khi Trì Chi Hành lôi Đường Vũ Nhu vào phòng thì lập tức đi đến trước mặt ông chủ Chu, không hề nói gì mà lôi ông ta từ trên giường xuống đất.

Đấm một đấm thật mạnh vào ngực ông ta.

Ông chủ Chu không kịp phát ra một tiếng liền trực tiếp ngất luôn trên đất.

“Người phụ nữ của anh hình như… ngất rồi.”

Trì Chi Hành nhìn lướt qua Đường Tâm Nhan một cái, sau khi xác nhận quần áo trên người cô vẫn còn hoàn hảo không tổn hao gì thì mới thở ra một hơi.

Mặc Trì Uý lập tức đẩy xe lăn đi đến trước giường, sau khi xác định người phụ nữ của mình không chịu bất cứ tổn hại gì thì anh mới thở phào một hơi, phất tay với hai vệ sĩ đằng sau.

“Tổng giám đốc, có phân phó gì ạ?”

Mặc Trì Uý lạnh lẽo liếc ông chủ Chu và Đường Vũ Nhu trên đất một cái.

“Lột sạch quần áo hai người họ, ném lên giường sau đó chụp ảnh lõa thể của cả hai trực tiếp gửi cho truyền thông. Đường Vũ Nhu trên danh nghĩa còn là vợ của Phó Tư Thần, tôi muốn khiến Phó Tư Thần một chân đá cô ta ra khỏi nhà, khiến cô ta mất đi chỗ dừng chân cuối cùng.”

Mặc Trì Uý lạnh giọng phân phó, sau đó mới bảo Trì Chi Hành đỡ Đường Tâm Nhan còn đang hôn mê lên.

“Rời đi bằng cửa sau.”

Nửa tiếng sau, Trì Chi Hành ôm Đường Tâm Nhan vẫn còn đang hôn mê đến biệt thự nơi Mặc Trì Uý đang ở.

Bởi vì phải luôn ngồi xe lăn nên phòng của Mặc Trì Uý đã từ tầng hai chuyển xuống tầng một.

Trì Chi Hành không hề do dự, trực tiếp ôm Đường Tâm Nhan vào phòng Mặc Trì Uý, nhẹ nhàng đặt lên giường.

“Anh tư, em ra ngoài tìm bác sĩ trước đây.”

Mặc Trì Uý gật đầu, sau khi Trì Chi Hành rời đi, anh liền lăn xe đến bên cạnh giường, dịu dàng sờ lên khuôn mặt đã có chút gầy đi của Đường Tâm Nhan.

Người phụ nữ ngây thơ này, sao em có thể sơ ý như vậy? Rõ ràng đã gặp phải người phụ nữ âm hiểm Đường Vũ Nhu kia rồi, tại sao vẫn không hề phòng bị như vậy chứ?

Trên mặt Mặc Trì Uý tràn đầy bất lực, nghĩ đến nếu lỡ như mình không kịp thời xuất hiện thì có lẽ cô gái nhỏ này đã bị…

Trì Chi Hành rất nhanh đã dẫn bác sĩ vào phòng.

Sau khi tỉ mỉ xét nghiệm máu xong, bác sĩ xác định trong cơ thể Đường Tâm Nhan có thành phần dược vật cực kỳ nồng đậm, nhưng may là không có gì đáng ngại, điều này khiến Mặc Trì Uý thở phào một hơi nhẹ nhõm.

“Khi nào cô ấy mới tỉnh lại?” Mặc Trì Uý hỏi vị bác sĩ trước mặt này.

“Chắc khoảng sau một tiếng rưỡi nữa.”

Mặc Trì Uý gật đầu tỏ ý bảo Trì Chi Hành đưa bác sĩ rời đi.

Cô gái ngốc, anh còn thời gian một tiếng rưỡi nữa để có thể yên lặng nhìn em thế này.

Thời gian một tiếng rưỡi trôi qua rất nhanh, lúc sắp đến giờ, Mặc Trì Uý đã gọi Trì Chi Hành đến phòng mình.

“Phái người đưa cô ấy về, nhớ, đừng để Trình Tử Thanh biết là chúng ta bảo vệ cô ấy.” Mặc Trì Uý cẩn thận dặn dò Trì Chi Hành.

Trì Chi Hành ra dấu tay OK sau đó liền gọi hai người phụ nữ tới.

“Đưa bà Mặc về nhà, nếu có người hỏi thân phận của hai người thì cứ nói hai người là đồng nghiệp của cô ấy, vì cô ấy ở bữa tiệc uống quá nhiều nên mới đưa cô ấy về.”

Trì Chi Hành dặn dò.

Hai người phụ nữ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu sau đó liền cẩn thận đỡ Đường Tâm Nhan từ trên giường dậy, bởi vì tác dụng của thuốc nên lúc này cô vẫn không hay biết gì.

Mặc Trì Uý hôn lên má cô một cái sau đó mới để hai người phụ nữ đưa cô rời khỏi.

Hai người phụ nữ hết sức cẩn thận đưa Đường Tâm Nhan về nhà trọ cô đang ở. Giống với những gì Mặc Trì Uý suy đoán, lúc hai người họ đỡ Đường Tâm Nhan xuống xe thì nhìn thấy Trình Tử Thanh đang đi qua đi lại trước cửa nhà trọ.

Hai người phụ nữ nhìn nhau cười một cái sau đó mới đỡ Đường Tâm Nhan còn đang hôn mê đi về phía nhà trọ.

“Cô ấy bị sao thế? Hai người là ai?” Lúc Trình Tử Thanh nhìn thấy Đường Tâm Nhan thì liền lập tức đi đến trước mặt cô, sốt sắng hỏi.

“Chúng tôi là đồng nghiệp của Tâm Nhan, hôm nay cô ấy uống say rồi nên chúng tôi mới đưa cô ấy về, xin hỏi anh là…” Một người phụ nữ trong đó cố ý hỏi.

“Tôi là hàng xóm của cô ấy, hay là thế này đi, cứ để tôi đưa cô ấy về là được, hai người… quay về nghỉ ngơi sớm đi.”

Trình Tử Thanh đưa tay qua muốn đỡ lấy Đường Tâm Nhan nhưng lại bị hai người phụ nữ cự tuyệt.

“Xin lỗi, chúng tôi là đồng nghiệp của cô ấy, nhất định phải tự mình đưa cô ấy về tận nhà.”

Nực cười, người phụ nữ của cậu chủ, sao có thể để anh ta chạm vào chứ?

Hai người phụ nữ không nói gì thêm mà đỡ Đường Tâm Nhan đi vào thang máy, Trình Tử Thanh không yên tâm nên cũng theo bọn họ cùng nhau vào trong.

Lúc Liễu Nguyệt nhìn thấy con gái cưng đã ‘say ngất’ đi thì không khỏi bị dọa cho nhảy dựng lên.

“Bác gái, bác yên tâm, Tâm Nhan chỉ là uống hơi nhiều nên say thôi, sẽ không có chuyện gì đâu.”

Thấy đôi mắt tràn đầy lo lắng của Liễu Nguyệt, một người phụ nữ trong số đó lập tức mở miệng nói.

Liễu Nguyệt gật đầu.

“Cảm ơn hai cháu đã đưa Tâm Nhan về.”

Hai người phụ nữ lắc đầu, lại nói thêm vài câu với Liễu Nguyệt rồi mới cùng nhau rời đi.

Sau khi hai người rời đi Trình Tử Thanh cũng không rời đi theo mà là cùng Liễu Nguyệt đi vào phòng Đường Tâm Nhan.

“Bác gái, bác chăm sóc đứa nhỏ, để cháu chăm sóc Tâm Nhan cho.”

Trình Tử Thanh thử thăm dò hỏi.

“Không được, sao cháu có thể ở lại trong phòng chăm sóc Tâm Nhan chứ? Tử Thanh, bác hiểu tấm lòng của cháu, nhưng phòng của phụ nữ không thể tùy tiện vào được, vậy nên… cháu vẫn là về trước đi.”

Liễu Nguyệt ngay cả nghĩ cũng không thèm nghĩ liền trực tiếp từ chối lời đề nghị của Trình Tử Thanh.