Cô Vợ Ngọt Ngào Tổng Tài Xin Hãy Kiềm Chế

Chương 35: 35: Mẹ Trương Đã Biến Mất 1





Ông chủ lại bắt đầu hỏi thăm tình hình của Ninh Kiều Kiều, Ninh Kiều Kiều giật mình, vẻ mặt bình tĩnh trả lời: "Không biết, có một lần anh ấy vô tình ăn mì tôi làm mà thôi.

Ông chủ, tôi đi xuống làm việc trước.

"
"Được rồi, đi đi"
Thấy Ninh Kiều Kiều không muốn nói nhiều, ông chủ mập cũng không dây dưa nữa.

Ninh Kiều Kiều cúi đầu vội vàng rời đi, ông chủ mập nhìn theo bóng lưng Ninh Kiều Kiều, nhịn không được liền thở dài.

.

Có một cơ thể trẻ tuổi, thật sự rất tốt!
Thang máy đi xuống tầng một, vừa mở cửa ra thì tiếng nhạc đinh tai nhức óc tràn ngập màng nhĩ của con người.

Ninh Kiều Kiều vừa bước ra khỏi cửa thang máy liền bị một bàn tay nắm lấy: "Được lắm Kiều Kiều, thật không ngờ cô đúng là chân nhân bất lộ tướng, thế mà cô lại biết Mạc thiếu!"
Là Tiểu Tây, cô ta đang nhìn Ninh Kiều Kiều với vẻ mặt khó chịu.

Những nhân viên ở đây đều dùng tên giả, Ninh Kiều Kiều dùng hai chữ cuối cùng của tên mình, mà hai chữ Tiểu Tây này tất nhiên cũng là tên giả.

Tiểu Tây tới thật đúng lúc, Ninh Kiều Kiều còn đang định đi tìm cô ta.

"Chỉ là tình cờ quen biết thôi, đúng rồi, tôi không có lấy được tiền boa.


"
Lúc giao mì, Tiểu Tây không ở trong phòng, Ninh Kiều Kiều sợ Tiểu Tây hiểu lầm cô nuốt tiền boa một mình.

"Trả tiền boa! Cô có biết bọn họ không để cho chúng ta bồi thường tiền là tốt lắm rồi, hôm nay cô đập nát mấy chai rượu kia, tiền lương cả năm của hai chúng ta cộng lại còn chưa đủ một nửa.

" Tiểu Tây nói.

Ninh Kiều Kiều gật đầu.

"Đúng rồi, rốt cuộc cô và Mạc thiếu kia có quan hệ gì a?"
Tiểu Tây vẫn rất tò mò về chuyện này nên liên tục hỏi thăm Ninh Kiều Kiều.

"Này! Hai người các cô, có khách đặt hàng, còn không mau đi giao rượu, không biết nói chuyện phiếm là bị phạt sao?"
Đột nhiên giọng nói của trưởng ca vang lên ở bên kia giải cứu Ninh Kiều Kiều.

* * *
Quán bar đóng cửa, Ninh Kiều Kiều thay quần áo làm việc ra, lúc ra về thì đã gần ba giờ sáng.

Cũng may quán bar cách chỗ cô ở không xa, Ninh Kiều Kiều kéo thân thể mệt mỏi đi nhanh về hướng về nhà.

Đi xuống dưới lầu, Ninh Kiều Kiều nhìn đèn trên lầu, tối đen, chắc là mẹ Trương đã ngủ rồi.

Trong đêm đen chỉ có tiếng bước chân của một mình cô, Ninh Kiều Kiều bước nhanh lên lầu.

Mở cửa ra, sợ đánh thức mẹ Trương nên Ninh Kiều Kiều rón rén đi vào.


Ngôn Tình Sắc
Căn nhà không lớn này đã cho Ninh Kiều Kiều một cảm giác như ở nhà, bật đèn ở cửa ra vào, Ninh Kiều Kiều đứng ở cửa thay giày, ánh mắt cô lơ đãng liếc qua một cái liền dừng động tác lại.

Hai đôi dép lê ở cửa, một đôi là của cô, một đôi là của mẹ Trương.

Dép của mẹ Trương ở chỗ này cũng không có giày vải mà bà thích mang.

.

Trong đầu Ninh Kiều Kiều bỗng nhiên hiện lên một khả năng, cô liền chạy về phía phòng mẹ Trương.

Ba!
Đèn trong phòng được bật sáng, Ninh Kiều Kiều hít sâu một hơi không khí lạnh.

Trống rỗng! Mẹ Trương không có trong đó!
"Mẹ Trương!" Ninh Kiều Kiều hô to, lập tức chạy tới phòng khác tìm.

Ba phút sau, Ninh Kiều Kiều đứng trong phòng khách, cả người không kìm được run rẩy.

Không thấy mẹ Trương đâu!
Ninh Kiều Kiều không chút suy nghĩ mà cầm điện thoại lên báo cảnh sát.

Nhưng lần cuối cùng cô gặp mẹ Trương là vào buổi chiều, cảnh sát nói mất tích chưa đầy 24 tiếng thì không thể lập án, Ninh Kiều Kiều cúp điện thoại, ánh mắt cô có chút tuyệt vọng.

Mẹ Trương không có con cũng không có bất kỳ người thân nào, bà sẽ đi đâu?
Đột nhiên Ninh Kiều Kiều lấy lại tinh thần, cô chạy về phía cửa rồi cầm chìa khóa và túi xách đi ra cửa.

Chỉ có một nơi mà mẹ Trương có thể đi!
Ninh Kiều Kiều chạy đến đường cái, cô chặn một chiếc taxi và nói địa chỉ biệt thự của nhà họ Nhiễm.

.