Cô Vợ Nhỏ Thần Bí Của Tổng Giám Đốc

Chương 34: Tổng giám đốc là một ông già




Mộ Đồng biết rõ lãnh đạo của chị gái là một ông già cuối cùng tảng đá trong lòng cũng để xuống, đừng thấy cô còn nhỏ tuổi, thế giới bên ngoài cô còn hiểu biết một chút, đàn ông có tiền đều rất xấu, cho nên nhất định cô phải điều tra rõ lãnh đạo của chị đến cùng là người như thế nào, cô không thể để cho chị gái vì cô mà đi mạo hiểm.

"Anh trai, hôm nay ở nhà chúng tôi ăn cơm được không? Hôm nay tổng giám đốc của mấy người cho chị em nghỉ phép nửa ngày, anh trai có thể nếm thử tài nấu nướng của em nha."

Lãnh Đông nhìn thấy ánh mắt Mộ Đồng chờ đợi, kỳ thật anh ta biết cô đang nịnh nọt mình, hy vọng về sau anh ta có thể giúp đỡ chị gái cô một chút, không có nghĩ đến cô nhóc này còn nhỏ tuổi như vậy, vì bảo vệ chị gái mà tư tưởng mãnh liệt như vậy, kỳ thật Mộ Hi cũng ở khắp nơi suy nghĩ cho em gái, hóa ra ở gia đình nho nhỏ này cất dấu tình thân vĩ đại như vậy, giờ phút này Lãnh Đông lạnh như băng giống như được tâm tính thiện lương hòa tan.

Anh ta không muốn để cho cô thất vọng, vì vậy gật đầu.

"Nếu như không quấy rầy, đương nhiên là có thể."

"Thật tốt quá, hôm nay nhất định em sẽ bộc lộ tài năng thật tốt."

Mộ Đồng rất cao hứng, cô nhìn ra được người đàn ông này ở công ty khẳng định là có địa vị không tầm thường, cùng anh tạo quan hệ tốt đối với chị gái nhất định là có lợi, nhìn dáng vẻ của anh, ngoại trừ vẻ mặt có chút lạnh lùng, nhưng trong ánh mắt anh, cô cảm giác người này hẳn không phải là người xấu, nếu không làm sao anh lại chạy xa tới đây, còn kiên nhẫn chờ chị gái đi thu dọn đồ đạc, kỳ thật Mộ Hi thu dọn cũng không nhiều, cô cố ý từ từ thu dọn hy vọng có thể ở cùng em gái chốc lát.

Động tác Mộ Hi chậm lại đương nhiên cũng không tránh được hai mắt Lãnh Đông, đây cũng là một trong những nguyên nhân anh ta quyết định ở lại ăn cơm.

Thời gian qua đi rất vui vẻ, Mộ Đồng đã làm cả bàn thức ăn, mặc dù đều là những món ăn gia đình bình thường, nhưng mà khiến cho người ta cảm thấy rất ngon. Không nghĩ tới cô còn nhỏ như vậy thế nhưng đã biết làm cơm, tay nghề cũng không tệ, cảm thấy cũng hợp khẩu vị.

Ba người bọn họ đều ngồi xuống, Mộ Hi đau lòng vì em gái, gắp cho em gái một ít thức ăn dinh dưỡng vào trong chén, làm cho người ta cảm thấy giống như cô bé mới là người khách. Mộ Đồng biết rõ cô ở trong lòng chị gái vĩnh viễn là nhất, nhưng hôm nay có khách ở đây, cô có chút đỏ mặt.

"Anh trai, để cho anh chế giễu, chị gái em lúc nào cũng coi em như đứa bé mà chăm sóc, kỳ thật em đã trưởng thành, phải hay không? Anh mau nếm thử cái này, cái này là móng sở trường của em, chị gái em thích nhất em làm cá hấp."

"Được, kỳ thật những mòn này anh đều đã nếm qua thấy rất ngon."

Mặc dù lời Lãnh Đông nghe cứ như khen tặng, kỳ thật anh nói tất cả đều là lời thật trong lòng, tay nghề của cô nhóc này cũng không tệ, mặc dù có chút món ăn thanh đạm, nhưng hương vị cũng rất đặc biệt, ăn vào trong miệng thấy ngon vô cùng, tươi mát ngon miệng.

"Em gái, chị không ở nhà, nhất định em phải ăn cơm đúng giờ, lúc học tập nên nghỉ ngơi một chút, không cần quá cực khổ biết không? Không được để chị phải lo lắng được không?"

"Chị, em biết rồi, chị đừng để tâm trong lòng."

"Em gái chị rất ngoan, chị yên tâm."

"Anh tra, về sau hãy thường đến nhé, chị của em không có nhiều bạn bè lắm, mặc dù đều ăn cơm canh đạm bạc, nhưng vẫn sẽ hoan nghênh anh tới thường xuyên làm khách."

Mộ Đồng cười nói với Lãnh Đông, mặc dù rất vui vẻ, nhưng vẻ mặt trắng bệch, không khỏi làm cho anh ta cảm thấy một trận lòng, hóa ra trên thế giới này thực sự có người như Lâm Đại Ngọc*.

(*)Lâm Đại Ngọc là một trong ba nhân vật chính trong Hồng Lâu Mộng có dung mạo tuyệt sắc, thông minh.. nhưng có đa sầu đa cảm và có số phận buồn.....

Sau khi ăn xong, Mộ Hi đi theo Lãnh Đông lên xe, cô không có cùng em gái nói thêm gì nữa? Cô không muốn nhìn thấy em gái bơ vơ không nơi nương tựa đứng ở cửa, cái loại cảm giác này rất khó chịu, điều duy nhất trước mắt có thể làm chính là vội vàng kiếm tiền, giúp em gái trị hết bệnh, để con bé cũng giống như những người khác được đến trường đi học, bởi vì thân thể không tốt, không thể đi học, cho nên nhiều năm như vậy vẫn luôn ở nhà tự học.