Cô Vợ Nhỏ Xinh Của Thượng Tá

Chương 37: Cô hãy rời bỏ Trường Không đi




Nhược Thủy kinh ngạc nhìn bà, gần nửa ngày cũng không biết làm sao trả lời.

Nếu như nói mới vừa rồi còn không biết bà tại sao xuất hiện, vậy bây giờ thì thì đã có câu trả lời. Từ lúc gặp mặt đến bây giờ, bà vẫn biểu hiện thái độ rất ôn hòa, mặc dù trong lòng cô tâm thần bất định nhưng nghỉ là bà chắc là chỉ đến thăm cháu mà thôi. không nghĩ tới, bà là vì chuyện này mà đến.

Nếu là bà tỏ thái độ hung hăn chất vấn thì cô cũng sẽ không để bản thân chịu thiệt nhưng bà lại dùng lời lẻ mềm mỏng hỏi han thì cô cũng chỉ có thể cẩn thận đối đáp mà thôi.

"Dạ, không có." Vốn là ăn uống có chút không tự nhiên lắm, bây giờ đã là khó có thể nuốt xuống rồi.

"Bà nội, không thể ăn hiếp mẹ!" Cậu bé đột nhiên lên tiếng kêu lên. Ba nói qua, cậu phải có trách nhiệm bảo vệ mẹ, không thể để cho người khác ăn hiếp mẹ!

Dương Tử Vân nhìn Nhược Thủy một cái cẩn thận xem xét. Ngay sau đó cười sờ sờ đầu cậu bé mà giải thích: "Bà nội không có ăn hiếp mẹ con. không tin con cứ hỏi mẹ?"

Cậu bé liền ngoảnh đầu lại, đôi mắt to xoay nhìn Nhược Thủy.

Nhược Thủy nhếch khóe miệng lại cười không nổi, đưa tay gạt đi hạt cơm còn dính ở khoé miệng cậu bé."Bà nội chỉ là cùng mẹ nói chuyện phiếm, không có ăn hiếp mẹ. Nhanh ăn cơm đi."

"Dạ" Cậu bé cười híp mắt cúi đầu, tiếp tục ăn cơm.

"Cô thật ra đem nó giáo dục rất khá." Dương Tử Vân có chút cảm thán, không nghĩ tới trong thời gian ngắn như vậy, Phúc An đã ngả về người này. Làm bà nội như bà, địa vị đều không quan trọng nửa.

Nhược Thủy không hiểu rõ ý của bà nhưng cũng đáp lời: " là bé được ông bà dạy dỗ từ nhỏ, bé thật biết điều, cũng rất thông minh."

Dương Tử Vân không có trả lời, một lát sau lại hỏi: "Cô với người chồng trước kết hôn cũng một thời gian dài, tại sao không muốn có con?"

Nhược Thủy hít sâu một hơi, để đũa xuống rồi nghiêm chỉnh đối diện với bà. "Dì Dương, nếu trong lòng có nghi vấn gì xin dì cứ tự nhiên hỏi cháu."

Dương Tử Vân cười cười, gắp một ít thức ăn. Vừa nhai, vừa nhìn cô."Gia thế của cô không có môn đăng hộ đối với chúng tôi." Mặt bà mang theo nụ cười nhu hòa nhưng lời nói ra cũng là hết sức đả thương người.

Có lẽ là đã sớm có chuẩn bị tinh thần nên Nhược Thủy không chút kinh hoảng luống cuống, mà là lớn mật nhìn thẳng vào ánh mắt của bà. Chỉ là ngực, như bị nhói một cái.

"Thưa dì Dương, ngoài trừ gia thế thì còn nhân phẩm. Nếu như là nhân phẩm như vậy thì con tự tin là con không có chổ nào không xứng với Trường không; nếu như chỉ nhìn vào gia thế thì đúng là bản thân con là một đứa trẻ mồ côi quả thật không thể xứng với họ Ưng."

Dương Tử Vân nụ cười không giảm, ánh mắt cũng không sắc bén. Mặc kệ nhìn thế nào, đều là một người mẹ hiền.

"Cô là người đàn bà đã từng ly dị, vậy thì không phải là một cô gái còn trong trắng, riêng một điểm này, cô đã không xứng với Trường không. Phải biết là từ nhỏ Trường không luôn theo đuổi sự hoàn mỹ, không thích món đồ nào có tì vết. Bản thân của tôi cũng thừa nhận, cô là một cô gái rất hiền lành ngoan ngoãn, nhưng mà họ Ưng chúng tôi không thể chấp nhận một người đàn bà đã ly dị vào làm dâu được."

Nhược Thủy hít thật sâu một hơi, cười, so với khóc còn là khổ hơn.

"Dì Dương, thật xin lỗi con không thể thuận theo yêu cầu của dì. Con nghe Trường không nói qua, đàn ông họ Ưng rất thương vợ của họ. Con không được may mắn như dì Dương lúc đầu đã lựa chọn được một người chồng tốt. Con cũng không nghĩ là bản thân như vậy sẽ bị cho là không trong sạch. Con không làm điều gì có lỗi. Về phần Trường không nếu như vì chuyện trinh tiết mà ghét bỏ con, con cũng sẽ không lựa chọn anh ấy. Tuy gia thế con không tốt lại đã ly dị một lần nhưng con không nghĩ vì những chuyện đó mà bản thân mình mất đi quyền lợi để lựa chọn người bạn đời của mình.

Nhược Thủy đang cố gắng đè nén tâm tình của mình, không để cho mình vì xúc động mà dùng lời lẽ hỗn xược để trả treo với người lớn. Cô không phải là muốn nịnh nọt hày là lấy lòng đối phương nhưng dù sao cũng là trưởng bối, ít nhất cô cũng phải biểu lộ sự tôn trọng. Huống chi trong lòng cô cũng hiểu, là một người mẹ lời nói của bà có hơi quá đáng nhưng xuất phát từ lòng thương con mình

(Editor: mình thật kết Nhược Thuỷ. Nói năng lể phép nhưng không nhượng bộ để thiệt bản thân - đúng là mô típ của phụ nữ thế kỷ 21).

"Con tôi là một người đàn ông xuất sắc, chiến công hiển hách, tuổi còn trẻ đã lên đến Thượng Tá. Nếu như nó ở chung với cô, đó sẽ là một điểm nhơ trong sự nghiệp của nó. Cô có nghỉ đến cho nó chưa? Nếu như chưa từng nghĩ qua, như vậy cô có thấy bản thân mình rất ích kỷ?"

Nhược Thủy rất muốn rất muốn cười lạnh, nhưng cô biết là không thể. "Trường không đã từng nói, chuyện duy nhất con phải làm và phải làm thiệt tốt đó chính là phải hết lòng yêu thương anh ấy còn những chuyện khác anh ấy không màng đến. Trường không là một người đàn ông rất kiêu ngạo chưa bao giờ để lời nói của những người khác ảnh hưởng đến cuộc sống cá nhân của mình. Dì là mẹ của anh ấy, tánh tình anh ấy thế nào dì cũng biết."

(Editor: bravo bravo)

Dương Tử Vân có chút cứng họng, ngay sau đó thở dài một cái.

"Nhược Thủy, tôi cũng không muốn làm người xấu. Trên thực tế, lần đầu tiên gặp mặt, tôi có ấn tượng rất tốt về cô. Đáng tiếc tạo hóa trêu ngươi, phải chi Trường không và cô gặp nhau sớm hơn, chúng ta nhất định là một đôi mẹ chồng nàng dâu tốt. Cho nên, tôi hi vọng cô có thể suy nghĩ thiệt tốt, rời bỏ Trường không. Nếu không một khi chuyện này đến tai ba của nó, chỉ sợ đến lúc đó ông ấy chẳng những bắt cô rời khỏi, còn phải trả một cái giá thật là lớn."

Nhược Thủy ngạc nhiên nhìn bà, vẻ mặt là chân thành, nụ cười lại ôn hòa. Chỉ có là lời nói sắt bén như dao nhọn đâm vào tim của cô. Cô rất muốn la hét lên, nhưng cuối cùng chỉ rũ mắt. Nữa ngẩng đầu, hơi nước trong mắt lặng lẽ tản đi.

"Dì Dương, coi như Trường không không ngại quá khứ của con, các người cũng nhất định bắt chúng con phải tách ra phải không?"

Dương Tử vân trầm mặc mấy giây. "Ăn cơm đi."

Cơm tối xong, Nhược Thủy ở phòng bếp rửa chén dọn dẹp, trong lòng rất loạn. Mấy lần nghĩ đến mất hồn, thiếu chút làm rớt bể chén rồi.

Ba người cũng tắm rửa qua loa, cùng nhau ngồi ở trên ghế sa lon xem tivi. Tiểu Phúc An ngồi yên ở chính giữa, vừa nhìn mẹ rồi nhìn bà nội, cậu thật là buồn cười chết đi được. Nắm hộp điều khiển tivi, ngón tay mập mạp đè ấn phím đổi đi đổi lại cuối cùng nhìn màn hình để xem thế giới động vật.

Dương Tử Vân câu có câu không hỏi, đều là về sinh hoạt hàng ngày của hai cha con. Giọng nói cũng rất tự nhiên hiền hoà, giống như thật chỉ là muốn tìm hiểu về cuộc sống của con cháu mình thôi. Hoặc là nói, kiểm nghiệm xe cô gái này có chăm sóc tốt cho con và cháu của bà không.

Đến giờ, hai người cùng lo để tiểu Phúc An đi ngủ.

Sau khi đóng cửa phòng ngủ của bé lại, đi ở phía trước Dương Tử Vân quay đầu lại nói với cô: "Lời của tôi nói, cô tốt nhất nên suy nghĩ một chút đi."

"......"

Nằm ở trên giường, nhớ đến những lời của Dương Tử Vân, Nhược Thủy trằn trọc nửa đêm mới ngủ.

Trong mộng, cô và Trương không đang cử hành hôn lễ, đột nhiên có người lao ra mắng to cô không phải là một cô gái trong sạch không xứng với Trường không.....

Giật mình tỉnh lại, thân thể đầy mồ hôi vì sợ.

"Vợ à, em thấy ác mộng à?" Một vòng tay ômg cô vào lòng, tai của cô vang lên giọng nói khàn khàn.

Nhược Thủy kinh ngạc trợn to hai mắt, nàng lúc này mới nhận ra là hắn đã trở lại. Một đầu đâm vào ngực của hắn, mũi cay cay. "Trường không!"

Vỗ vỗ phía sau lưng của cô, đem thân thể cô ôm vào trong ngực."Vợ, không sao, anh đã về rồi. Thời gian vẫn còn sớm, ngủ tiếp đi."

Nhược Thủy bị hắn ôm nằm xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ, trời mới tờ mờ sáng. Ôm lấy hông của hắn, hít lấy hơi thở của hắn, cô rất nhanh lại an tâm ngủ thiếp đi.

Chỉ là thân thể đã được huấn luyện, đồng hồ sinh vật (aka biological clock) trong cơ thể sẽ không dễ dàng thay đổi. Đại khái chừng sáu giờ rưỡi, Nhược Thủy thức giấc.

Cô vừa cử động, Ưng Trường không cũng tỉnh theo."Vợ."

" anh ngủ thêm một chút đi, em đi chuẩn bị điểm tâm." Nhược Thủy trong lòng ôn nhu một mảnh, hôn nhẹ lên trán hắn.

hắn mới xong nhiệm vụ trở lại thật là mệt muốn chết rồi, cho nên lầm bầm một tiếng liền lại ngủ thiếp đi.

Nhược Thủy sau khi rửa mặt đi ra ngoài tản bộ thuận tiện mua đồ. Mua sữa đậu nành cùng vài món ăn trở lại, Dương Tử Vân cũng đang ở trong phòng khách ngồi. "Dì Dương, mời dì uống sữa đậu nành trước, con lập tức làm điểm tâm."

Dương Tử Vân nhìn cô mắt đỏ và mí dưới hơi sưng, hỏi: "Tối hôm qua ngủ không ngon?" 

Nhược Thủy gật đầu một cái. Trong lòng cảm thấy châm biếm, bà đã nói những lời như thế với cô hỏi cô còn lòng dạ nào mà ngủ ngon? "Dì chờ con một chút, con sẽ làm điểm tâm."

Dương Tử Vân đi tới phòng bếp lúc Nhược Thuỷ đang chuẩn bị thức ăn, lẳng lặng nhìn. Nhược Thủy nhìn bà mỉm cười, cũng không nói những lời khách sáo, chuyên tâm vào công việc.

Đợi sủi cảo bỏ vào trong nồi nấu, đột nhiên bà hỏi cô: "Tôi cảm thấy được cô là một người vợ tốt, tại sao Thương Duy Ngã lại không thương cô?"

Nhược Thủy ngẩn người ra, sủi cảo liền tiến vào trong nồi, văng lên phỏng muu bàn tay cô.

Đau quá, nhưng là tim đau chứ không phải tay.