Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 626




CHƯƠNG 626

Chỉ thản nhiên nhìn thoáng qua, cũng không có cảm xúc dao động, sau khi làm xong các thủ tục thì ngay cả chào hỏi cũng không thèm chào, cô liền rời khỏi ngay lập tức.

Sau khi đến nhà trẻ mới biết được Huyên Huyên đã được Thẩm Hoài Dương đón về rồi, cô nhíu mày, Thẩm Hoài Dương về rồi hả? Sao lại không nói với cô tiếng nào.

Chờ tới lúc đến chung cư, quả nhiên thấy người đàn ông đang ôm Huyên Huyên ở trong ngực, ngồi ở dưới đất chơi ghép hình, nhìn cô đi tới, anh nói: “Giai Nhi, anh đói.”

“Còn chưa ăn cơm hả?” Cô đặt túi xách qua một bên, thay dép lê.

“Vẫn còn chưa, chờ em về nhà nấu cơm.” Anh nói như lẽ đương nhiên: “Đã ăn đồ ăn ở bên ngoài mấy ngày rồi, ăn hoài cũng ngán, không có ngon gì hết.”

“Đi chuyến bay mấy giờ vậy?” Mở tủ lạnh ra, nguyên liệu nấu ăn ở bên trong rất phong phú, cũng rất tươi mới.

Thẩm Hoài Dương thoáng nhìn qua thời gian, miễn cưỡng dựa lưng vào trên ghế sofa: “Bốn giờ đã đến thành phố S.”

Nói như vậy, anh vừa mới xuống máy bay thì vội vàng đi đón Huyên Huyên, chắc chắn là không có thời gian ăn uống gì hết.

Nghe âm thanh truyền đến từ trong phòng bếp, thân thể cao lớn của Thẩm Hoài Dương dựa ra phía sau, nghiêng người, ánh mắt rơi vào trong phòng bếp.

Cô mặc tạp dề đang đi qua đi lại trong phòng bếp, thỉnh thoảng lại vang ra âm thanh khe khẽ, làm anh cảm thấy vui vẻ, thả lỏng, chưa bao giờ dễ chịu và thoải mái nhưng hiện tại.

Lúc ở nước Mỹ, lòng anh quả thật cảm nhận được hàm nghĩa của bốn chữ lòng chỉ muốn về, kiềm lòng không được mà suy nghĩ cô đang làm cái gì.

Lúc này có cô và Huyên Huyên ở bên cạnh, anh mới phát hiện cuối cùng mình đã an tâm rồi.

Một lát sau liền nấu cơm xong, là cháo trứng muối thịt nạc, còn có rau trộn, rất đơn giản, mùi hương lại hấp dẫn người.

Huyên Huyên ăn một chén nhỏ, anh thật sự đói bụng, ăn salad mà cô trộn không còn một miếng.

Đi chuyến bay suốt cả đêm, một hơi còn chưa thả lỏng, lúc này quả thật rất mệt mỏi. Nằm ngửa ở trên ghế sofa, thậm chí là Huyên Huyên còn ngồi ở trên bụng anh mà anh đã ngủ rồi.

Cô nhẹ nhàng cẩn thận ôm lấy Huyên Huyên, đắp kín chăn mỏng cho anh, đứng dậy muốn rời khỏi.

Mà dường như là anh có ý thức, đôi mắt hẹp dài chậm rãi mở ra một khe hở, bàn tay to nắm chặt lấy tay cô, gương mặt tuấn mỹ chôn ở cổ của cô: “Tối nay ở lại đây đi…”

“Không được, em nhất định phải về nhà.” Nếu không thì ngày mai trở về cũng không biết ăn nói như thế nào.

“Ở lại đây đi.” Anh bình tĩnh nhìn chăm chú vào cô, giọng nói dịu dàng lại cất lên một lần nữa.

Diệp Giai Nhi có chút buồn bực, ngón tay khẽ đẩy cái cằm kiêu ngạo của anh: “Anh đã buồn ngủ như vậy rồi, suy nghĩ có thể đứng đắn một chút không hả?”

Tiếng cười trầm thấp tràn ra khỏi lồng ngực, làm lồng ngực chấn động một trận dáng người cao lớn hơi chuyển động đầu liền gối lên đùi cô: “Tư tưởng trong lòng anh rất bình thường, rất đứng đắn, chỉ là không biết trong lòng cô Diệp đang nghĩ như thế nào?”

Nhắm mắt lại, cổ họng nhấp nhô, anh lại nói: “Chỉ muốn em ở lại đây với anh một đêm mà thôi, nói cho anh biết xem, trong lòng cô Diệp vừa mới suy nghĩ cái gì vậy?”

Gò má của cô hơi nóng lên, chạm vào là có thể thiêu đốt, người đàn ông này lại không chịu buông ra để cô đi, đầu gối trên đùi cô, cánh tay thì vòng qua eo cô.

Cô bất đắc dĩ đành phải gọi điện thoại cho Quách Mỹ Ngọc, nói là tối nay cô với Huyên Huyên sẽ ở lại nhà của Thân Nhã nên không về nhà.