Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Chương 1973




CHƯƠNG 1973

Lâm Bối cứng khựng cả người, cô có thể nói với anh rằng trốn tránh là vì muốn chia tay không? Có thể nói là cô hối hận rồi không? Còn nữa, cô không hề muốn Đường Lăng biết mình đang mang thai, cô muốn đứa bé này, nhưng lại không muốn Đường Lăng biết sự tồn tại của nó.

“Tôi không trốn anh.” Lâm Bối đáp. Đường Lăng cũng không giận, anh cười ghé tới hôn Lâm Bối: “Thế vì sao lần trước nói cùng tham dự tiệc mà không chịu chờ anh?”

Lâm Bối bất đắc dĩ, chẳng lẽ trong lòng Đường Lăng không rõ liệu cô có chờ anh không à? Hôm nay còn cố tính nhắc đến làm gì.

Vậy là Lâm Bối không hề trả lời Đường Lăng, Đường Lăng cũng mặc kệ, chỉ ôm lấy cô không rời. Lúc trước anh còn cho rằng chỉ ôm thôi sẽ không thỏa mãn được, mà bây giờ cảm thấy ôm Lâm Bối thôi cũng mỹ mãn vô cùng. Cô gái này ngồi trong lòng anh, yên tĩnh như con mèo con, khiến tâm trạng anh vô cùng vui sướng.

“Tại sao hôm nay anh lại tới đây?” Lâm Bối biết, nếu không có chuyện gì thì Đường Lăng sẽ không tới. Vừa rồi cô cũng nghe được Đường Lăng nói Dụ Đạt có liên hệ với những người khác, vậy nên Đường Lăng đến tận nơi để nhắc nhở. Nhưng người này tốt bụng như vậy sao?

Đường Lăng buồn cười. Cô đang nghĩ gì thế? Chắc chắn cô cảm thấy anh đến đây không phải vì cô. Đáng tiếc, mục đích duy nhất anh đến nơi này chính là Lâm Bối. Vậy nên khi nói chuyện, Đường Lăng bất giác kèm theo cảm giác dụ dỗ: “Anh đến đây là vì có người cứ trốn anh mãi.”

Lâm Bối mím môi, cô không tin, Đường Lăng nhàn rỗi đến vậy cơ à? Huống chi, nếu anh muốn gặp cô thì có rất nhiều cách, cần gì phải phiền toái như thế này? Còn đích thân đến một chuyến.

“Chẳng phải muốn danh chính ngôn thuận gặp em một lần à? Em xem đi, anh phải vất vả tới mức nào chứ.” Đường Lăng ra vẻ ấm ức.

Lâm Bối không hề bị anh dụ dỗ, vẫn chăm chăm vào mục đích của mình: “Karoo chết rồi, là anh giết à?”

“Đúng vậy, không phải em đã biết rồi sao? Người đàn ông của em giỏi chứ?” Đường Lăng vừa thuận theo lời Lâm Bối vừa quan sát cô, không ngoài ý muốn thấy vành tai cô đỏ lên. Đường Lăng không nhịn lòng được mà nhẹ nhàng hôn xuống.

Lâm Bối vô thức rụt người lại. Đường Lăng nhìn động tác trốn tránh của Lâm Bối, nghiêm túc đấy à? Lâm Bối cũng phát hiện thái độ của mình không đúng cho lắm, áy náy nhìn Đường Lăng.

Đường Lăng dùng tay chỉ vào môi mình, Lâm Bối trừng mắt với anh. Cần phải thế sao? Mà Đường Lăng cũng không chịu buông tha cơ hội này, chỉ nhìn Lâm Bối mà không nói lời nào.

Lâm Bối cũng nhìn người trước mặt, cô biết anh vô lại rồi, chỉ không ngờ anh có khi vô lại đến mức này.

Đường Lăng không ép cô, ôm lấy cô rồi tủi thân hỏi: “Sao tự nhiên lại trốn anh?”

“Tôi không quen có người kề sát như thế.” Lâm Bối thành thật đáp. Từ bé đến lớn cô không quen có người đến gần, một phần là sợ có người phát hiện mình là con gái, một phần là vì vô thức kháng cự người khác. Đường Lăng là người đến gần cô nhất.

“Được.” Đường Lăng biết Lâm Bối nói thật, vậy nên chỉ ghé sát lại hôn cô một cái: “Sau này em phải tập quen việc anh đến gần đi, bởi vì anh sẽ ngày càng gần em hơn đấy.”

Lâm Bối mỉm cười, Đường Lăng đối xử với cô rất cẩn thận, có ai không thích cảm giác được người khác quý trọng như vậy đâu?

“Thế có phải là em muốn hôn anh một cái không?” Đường Lăng nhất định phải khiến Lâm Bối chủ động một lần, vậy là liền nhìn nhìn cô bằng ánh mắt đầy mong đợi.

Lâm Bối nhìn Đường Lăng, suy nghĩ một lát rồi mới nhẹ nhàng hôn anh một cái. Lúc này hai người như một đôi yêu nhau vậy. Cảm giác tin tưởng này khiến Lâm Bối muốn ngừng mà không được, hơn nữa cô biết Đường Lăng ở đây một phần là vì mình. Thật ra Đường Lăng đến nơi này để xử lý chuyện của Quỷ Vực Chi Thành, mà bây giờ chuyện Quỷ Vực Chi Thành đã được giải quyết gần xong rồi, anh cũng nên rời đi mới phải. Giờ anh ở lại đây, nếu nói là vì cô thì cũng có thể lắm chứ.

“Nên là chúng ta cùng rời khỏi đây nhé? Rời nước R, anh mang em đến nước Z. Anh biết em ở lại đây cũng không vui vẻ gì, chỉ là không thể nào rời khỏi mà thôi.” Đường Lăng chậm rãi nói, anh sợ Lâm Bối không muốn rời đi cùng mình, càng sợ dù anh có cách đưa cô đi nhưng cô lại không bằng lòng.