Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 406: Không có hứng thú




Chuyện An Tâm trở thành thư ký, cứ “Danh bất chính, ngôn bất thuận” như vậy mà thành, may mắn là quy mô giải trí của Ngọc Lôi không nhỏ, cho nên cũng không ai chú ý nhiều đến một cô thư ký không biết làm gì của giám đốc. Nhưng quả thật trông cô như xinh đẹp như cây đào mật, chả trách giám đốc lại chọn cô.

Ở thành phố người ta đa phần đều coi trọng vật chất, chuyện như vậy đã thấy nhưng không thể trách người nào đó nhàn rỗi mà nói bậy.

Nhưng trên thực tế An Tâm cũng giúp đỡ Dương Thần lúc bận rộn. An Tâm nói từng tham gia một số hoạt động của công ty của gia đình, không phải là khoác lác, trên thực tế, trước khi An Tâm làm tiếp viên hàng không, có một thời gian được An Tại Huân bồi dưỡng như người nối nghiệp, dù sao An Tại Huân cũng chỉ có mỗi cô con gái này.

Sản nghiệp của An gia không được tính vào hạng nhất Trung Hải, nhưng nhỉnh hơn hạng hai một chút. Nếu không Liễu gia sẽ không lựa chọn cách thâu tóm An gia để có thể cạnh tranh với Viên gia.

Đối với An Tâm mà nói, giải trí Ngọc Lôi ngày hôm nay mới chỉ là bước đầu, giống như một đám đồ gốm thượng đẳng tùy cô đặp nặn, Sau khi Dương Thần giao mấy việc cho cô làm, An Tâm làm rất nhẹ nhàng và vui vẻ. Cô dùng tất cả sự khéo léo của mình để đắp nặn lên viễn cảnh công ty trong tương lai.

Biết được dự án lớn nhất của Ngọc Lôi không ngờ là cuộc thi người đẹp. Hai mắt An Tâm sáng lên, dù sao cũng là một cô gái trẻ, đối với sân khấu, âm nhạc, đám đông và thời trang, vv… Bản thân cô rất say mê. Hiện giờ lại trở thành người vạch kế hoạch, cô đầy hưng phấn.

Triệu Đằng và Vương Khiết không phải là những nhân viên bình thường, đã sớm điều tra rõ hoàn cảnh của An Tâm khi cô gia nhập vào giải trí Ngọc Lôi chưa được mấy ngày.

Biết được An Tâm đúng là đại tiểu thư của An gia, không khỏi kinh ngạc một hồi lâu.

Phải biết rằng, An gia hiện giờ hơn xưa rất nhiều, sau khi thâu tóm Liễu gia, đường đường chính chính đứng lên đỉnh “Kim tự tháp” ở Trung Hải, ngoại trừ Viên gia, những đại gia tộc khác khó mà địch nổi đã có lời đồn, An gia và gia tộc Rothschild đang thâu tóm tài chính thế giới có quan hệ mật thiết, khiến An gia trở thành một đại gia tộc thần bí trong mắt không ít người, bỗng chốc nổi tiếng.

An Tâm là đại thiểu thư An gia, cũng không thích thú gì với các hoạt động xã giao cho nên cũng không quen biết nhiều người lắm, nhưng người thật sự muốn điều tra cô ta, vẫn có thể nghe ngóng được.

Đường đường là đại tiểu thư của An gia không ngờ lại đến công ty mình làm thư ký giám đốc.

Tin tức này Triệu Đằng và Vương Khiết nghe được, có thể rút ra các kết luận kinh khủng, suy cho cùng, chỉ có một – giám đốc Dương, thật oai hùng.

Thật ra Dương Thần cũng không biết, trong suy nghĩ của hai trợ lý hắn bỗng có sức mạnh hơn so với ánh hào quang rực rỡ, giờ hắn đang ngồi trong phòng làm việc trên chiếc ghế salon bằng da lớn, thản nhiên uống nước trà xanh mà An Tâm pha, phía trước mặt là chiếc TV LED bốn mươi mốt inch đang phát tin về tình hình giải trí gần đây. Đa phần lớn liên quan đến những người làm âm nhạc.

An Tâm ngồi ở chiếc bàn làm việc bên cạnh Dương Thần, còn đang chăm chú đọc các loại tài liệu do Vương Khiết và Triệu Đằng đưa tới về quy trình bắt đầu đăng ký tuyển chọn ca sĩ và lựa ra các tiết mục.

Nhìn TV một hồi lâu, Dương Thần ấn nút tạm dừng, hình ảnh trên TV dừng lại là một ca sĩ nữ.

Dương Thần gọi An Tâm, nói:

- Tiểu yêu tinh, em xem xem người anh em này thế nào, hình như nổi tiếng đã rất nhiều năm rồi, có vẻ như cũng là ca sĩ xuất thân từ việc tuyển chọn.

An Tâm liếc mắt một cái, sau đó bĩu môi nói:

- Người ta rõ ràng là phụ nữ, tại sao anh lại bảo là anh em?

- Ui, nói sai nói sai, chủ yếu là tất cả mọi người đều gọi cô ta là anh, làm anh nghĩ đến cô ta là đàn ông.

Dương Thần sờ sờ đầu nói.

An Tâm trầm ngâm nói:

- Chúng ta cần chọn là giám khảo, cô ta tuy rằng rất nổi tiếng, nhưng nếu kêu cô ta đến thật giống giải trí hơn, không đủ chuyên nghiệp, hay là đổi người khác.

Dương Thần gật gật đầu, cảm thấy cũng có lý, giải trí Ngọc Lôi cũng không phải là bồi dưỡng ngôi sao hài kịch, không cần phải vì danh tiếng của một người mà bỏ đi sự chuyên nghiệp, vì thế tiếp tục xem.

Xem đến hai giờ sau, mới coi như tạm thời chọn ra được năm người để đánh giá, định giao cho Vương Khiết, để cô ấy đi một mình nói chuyện cùng mấy người kia.

Dương Thần nhìn tên mấy người này, nhíu mày nói:

- Những người này, hình như đều có hoàn cảnh không tầm thường, những chương trình tuyển chọn khác, bọn họ đều xuất hiện từng người một, một mình đảm đương, gọi bọn họ cùng đến làm giám khảo, rất có thể không như dự tính được.

An Tâm đắc ý cười:

- Ông xã, anh cứ yên tâm, tuyệt đối bọn họ không dám thét giá cao, thậm chí không trả tiền cũng có thể giành về được.

- Vì sao?

Dương Thần hỏi.

- Anh đã quên, giám khảo trận chung kết là ai sao?

An Tâm nháy mắt mấy cái.

Dương Thần suy nghĩ một chút, cười nói:

- Cũng phải, có tấm biển hiệu Christine kia, bọn họ không chừng đều chen chúc đến để được tiếp cận, lại cùng đứng trên bục với cô gái kia, toàn bộ Thiên hoàng thiên hậu Trung Hoa có vẻ như cũng không bỏ qua cơ hội kia.

Hai mắt An Tâm tràn đầy hưng phấn:

- Ông xã, làm sao ngay cả Christine anh cũng biết chứ? Hiện tại cô ta nổi tiếng khắp thế giới, giống với Michael năm đó. Cô ấy là thần tượng của em đấy. Trước kia lúc ở Pháp, có lần đúng lúc cô ta tham dự tuần lễ thời trang Paris, em chờ một ngày một đêm, vậy mà cô ta lặn mất, lúc đó làm em tức chết.

- Đợi cô ta đến đây, anh sẽ gọi cô ta đến trước mặt em, để cho bảo bối An Tâm của anh ôm cho đủ, hôn cho đủ.

Dương Thần hiên ngang lẫm liệt nói.

An Tâm cười:

- Ôm một cái thì có thể, hôn thì thôi, ông xã anh không ghen sao?

- Anh ghen để làm gì? Chứng kiến Christine kia xấu hổ, với anh mà nói là việc đáng vui.

Dương Thần bĩu môi nói.

An Tâm chớp chớp mắt:

- Ông xã, anh không cần tức giận, thực ra em cảm thấy rất kỳ lạ, người như anh, rõ ràng thân thuộc với Christine đến mức vừa mời là cô ta liền đến Trung Hoa, làm sao có thể bỏ qua một Christine đẹp như vậy mà không làm gì đó chứ, ngược lại giống như có thù oán gì với cô ta vậy?

Dương Thần giơ tay nhéo má An Tâm,

- Em nói người đàn ông của em như vậy sao? Christine rất đẹp, nhưng anh tuyệt đối không có hứng thú. Nguyên nhân cụ thể không thể nói. Tóm lại em đừng hỏi anh chuyện đó nữa.

An Tâm lè lưỡi, không nói thêm nữa.

Dương Thần nhìn đồng hồ báo thức treo trên tường, màu sắc rực rỡ và tinh xảo, đã tới giờ ăn trưa rồi, nói với An Tâm:

- Đi, đi xuống lầu gặp Tuệ Lâm, kêu cô bé cùng mình ăn cơm.

An Tâm mềm mại gật gật đầu, đứng dậy thụ dọn bàn làm việc.

Từ lúc vào công ty đến bây giờ đã được hơn một tuần, gần cuối tháng hai, An Tâm cũng đã quen với hoạt động thường ngày của công ty.

Và các tình huống xung quanh Dương Thần, An Tâm cũng đang cố gắng quen thuộc. Đương nhiên rồi, kể cả những người bên cạnh Dương Thần.

Ngoại trừ sau lần đầu tiên gặp Lâm Nhược Khê, có thiện cảm không tốt với Lâm Nhược Khê, thì tương đối hòa hợp đối với những người khác quanh Dương Thần.

Nhất là Mạc Thiện Ny và Lưu Minh Ngọc, hẹn nhau đến văn phòng của Dương Thần cùng lúc, sau khi làm quen với An Tâm thì cả ba rất hay đi cùng nhau.

Dương Thần cũng không biết mấy người phụ nữ này rốt cuộc hiểu nhau như thế nào. Nhưng chỉ cần không phải là Lâm Nhược Khê gặp An Tâm là tốt rồi, liền mấy ngày không để ý gì đến mình, Dương Thần vui vẻ để cho các cô hiểu rõ nhau hơn.

Có quan hệ tốt nhất với An Tâm, phải kể tới Tuệ Lâm. Không nói đến là ở chung công ty, suy nghĩ của Tuệ Lâm là đơn giản nhất. Hơn nữa tính tình lại rất trẻ con.

An Tâm cũng giống như đứa trẻ, suy nghĩ quái đản và nghịch ngợm, đã đi qua rất nhiều nơi, nhìn thấy rất nhiều thứ thú vị. Mỗi khi An Tâm và Tuệ Lâm ở cùng một chỗ, nói không hết chuyện, luôn mang cô bé Tuệ Lâm kia ra trêu, hai mắt lại tràn đầy khát khao. An Tâm cũng cực kỳ nhiều thành tích.

Buổi trưa trong ngày đi làm, Dương Thần đã dẫn theo hai cô gái ra ngoài ăn trưa. Không phải là đồ ăn trong công ty không tốt, chỉ là nhân viên giải trí Ngọc Lôi khi đi ăn cơm sẽ phải đi qua phòng của chủ tịch, rất có khả năng sẽ chạm mặt Lâm Nhược Khê.

Nếu trước kia chỉ dẫn Tuệ Lâm đi thì không sao, nhưng hôm nay dẫn theo cả An Tâm, bằng với đi khiêu chiến sự nhẫn nại của Lâm Nhược Khê, Dương Thần cũng không có cái dũng khí ấy.

Đi vào phòng thu âm dưới lầu, Dương Thần cùng An Tâm tiến vào cửa phòng, không thấy Tuệ Lâm cố gắng luyện tập chuyên nghiệp về ca xướng kỹ xảo và sự hiểu biết về âm nhạc như thường ngày, mà là một người ngồi yên lặng trên ghế, cúi đầu, hai bàn tay trắng nõn dùng sức vặn vào nhau, giống như là đang phải chịu đựng cái gì đó.

Dương Thần nhíu mày, đi tới phía trước, hỏi:

- Tuệ Lâm, em làm sao vậy? Khó chịu ở đâu sao?

Theo lý thuyết thì sức khỏe của Tuệ Lâm không tầm thường, bệnh đau đầu cơ bản là không có.

Bỗng nhiên Tuệ Lâm ngẩng đầu, mặt đầy nước mắt, khóe mắt hơi sưng đỏ.

Dương Thần và An Tâm đều ngẩn ngơ, không biết tại sao Tuệ Lâm lại khóc như vậy.

- Anh Dương…

Tuệ Lâm hỏi:

- Ông nội của em…Ông có phải là đã qua đời rồi không?

Dương Thần ngạc nhiên, còn An Tâm thì giật mình, nhìn Dương Thần nghi ngờ.

Sau khi Dương Thần suy nghĩ một chút, ra hiệu cho An Tâm đi ra ngoài trước, An Tâm hiểu ý, biết Dương Thần muốn cùng Tuệ Lâm nói chuyện một mình, liền đi ra.

- Em nghe ai nói?

Dương Thần hỏi.

Tuệ Lâm khóc nức nở nói:

- Bà nội vừa mới đem ông Áo Xám tới. Bà nội nói… ông nội bị người xấu hại, bà phải về Yến Kinh đứng ra lo liệu, nói em tạm thời đợi ở đây, ngoan ngoãn nghe lời anh…

Dương Thần nhíu mày, Vân Miểu sư thái nói như vậy, chắc chăn là không muốn Tuệ Lâm biết ông nội mình đã gây ra chuyện gì. Chuyện gì cũng có nguồn gốc của nó, mình là cái gì cũng không biết, nghe theo ý bà ấy.

- Đúng vậy! Ông nội em mất, anh sợ em đau buồn nên không nói cho em biết.

Dương Thần gật đầu nói.

Bị tên “Hồng Mông” Lăng Hư Tử đưa đi, coi như “Đã chết” cũng không có gì khác nhau.

Tuệ Lâm xác nhận lại tin tức này, nước mắt một lần nữa lại tuôn như mưa.

Tuy từ nhỏ không được ở bên cạnh Lâm Chí Quốc, nhưng đối với Tuệ Lâm mà nói, ông nội là ông nội, người thân là người thân, ngay lập tức cô khó có thể chấp nhận được sự thực như vậy.