Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 830: Thuyết tiến hoá




Lý Độn kinh ngạc há hốc miệng:

-Không phải chứ, luật không gian của những vị thần phương Tây đó biến hóa thế này!? Anh cũng có thể làm như thế ư? Rốt cuộc, y đã khiến vị thần nào bán mạng giúp y?

Dương Thần lắc đầu.

- Cách làm của loại phép tắc không gian tinh vi này còn khó hơn cả việc phá hủy phạm vi không gian rộng lớn. E rằng cũng không phải một người có thể làm được, một mình tôi cũng không được. Tôi trước đây đã từng giao đấu với thần linh do hắn nhân bản ra, nếu thuộc hạ của y đều ở mức đó, tôi ước đoán ít nhất y cũng phải có đến không ít hơn bốn vị thần linh giúp đỡ, năng lực phi thường mới có thể dịch chuyển phòng thí nghiệm mà không phá hủy đến ngọn núi này.

¬- Bốn vị thần linh!?

Lý Độn ngây ra.

Dương Thần thở dài một tiếng:

- Hoặc nhiều hơn thế...

Lý Độn cảm thấy hơi ngột ngạt:

- Chẳng nhẽ bọn họ đều có thể xác giống anh như đúc?

Dương Thần bực bội, liếc mắt nhìn Lý Độn:

- Anh tưởng rằng, cái cảm giác tôi đập nát chính mình hay lắm sao?

- Đập nát? Nghĩa là sao cơ chứ?

- Không muốn giải thích.

Dương Thần có chút bực bội, trầm ngâm một lát, nói:

- Bọn người của Nghiêm gia ở đâu? Nhất là tên Thanh Thiên gia chủ đó?

Lý Độn lấy làm lạ:

- Dương Thần không phải là anh tìm không thấy Nghiêm Bất Vấn, liền đi giết ông nội hắn cho hả giận chứ?

- Nếu như hắn không ra ngoài, tôi sẽ giết cả nhà hắn!

Dương Thần thản nhiên nói.

- Anh... anh điên rồi!? Nghiêm Thanh Thiên là phó chủ tịch đấy! Là lãnh đạo chủ chốt đấy!Anh giết ông ta!? Việc này sẽ rút dây động rừng!

Lý Độn thét lên.

Dương Thần lạnh lùng hừ một cái rồi nói:

- Tùy tiện lí do bịa đặt bỏ mạng, đây chẳng phải là việc mà các anh thường làm sao?

- Không được! Không được! Anh liều quá rồi đấy! Nghiêm gia dù thế nào cũng là đại gia tộc lớn nhất Yến Kinh, tuy không thể bằng căn cơ của bốn đại gia tộc chúng ta, nhưng cũng không thể nói giết là giết được!

Lý Độn vội vàng xua tay.

Dương Thần chau mày:

- Tôi không khiến anh tán thành, chẳng qua là tôi chỉ hỏi địa chỉ mà thôi, anh nếu đã không nói thì tôi tự tìm vậy!

Dứt lới, Dương Thần vụt một cái, đã xuống tới chân núi, rồi lại vụt một cái, ra khỏi vùng núi.

Lý Độn ở lưng chừng núi bên này kêu to:

- Đồ nhãi ranh, Dương Thần! Anh mà xảy ra chuyện gì thì đừng có mà van nài tôi đến giúp! Tôi...Tôi... Đi mất đâu rồi ta?

Dương Thần đã đi tới Thành Yến Kinh, đương nhiên không hề bận tâm tới Lý Độn đang kêu gào om sòm.

Sau khi Dương Thần gọi vào dãy số của Bát Nhã, bảo Bát Nhã tiết lộ vị trí cụ thể của tất cả mọi người trong Nghiêm gia.

Ninja của Hội Bát Kỳ đang thắt chặt kiểm soát ở mọi phía, tất cả sự theo dõi đều cẩn thận chặt chẽ, rất nhanh chóng đã trở lại để báo cáo với mình về vị trí của các nhân vật quan trọng của Nghiêm gia.

Sau khi Dương Thần xác định được Nghiêm Thanh Thiên và một số nhân vật quan trọng khác của Nghiêm tộc đang ở nhà sau, hắn liền lập tức chạy tới.

Mảnh đất của Nghiêm gia nằm ở Tây nam ngoại ô Yến Kinh, thuộc khu vực nội thành cũ, dưới chân của tòa nhà màu than chì là chiến địa hơn hai nghìn thước vuông. Đây cũng là tòa nhà có lịch sử trên hai trăm năm, sau mấy đời tu sửa, giờ đây lại vẻ vang nhờ sự huy hoàng của Nghiêm gia.

Rất nhiều bảo vệ của Nghiêm gia canh phòng nghiêm ngặt từ trong ra ngoài, gần như tất cả đều rất an toàn.

Khi Dương Thần xuất quỷ nhập thần, xuất hiện tại khu đất rộng lớn với những tảng đá bản ở nhà trước của mảnh vườn, tất cả bọn người hộ vệ xung quanh đều kinh ngạc hô lên:

- Ai đó?

Gần ba mươi tên hộ vệ từ bốn phía ùa tới, bởi lẽ Nghiêm gia có bài trí xưởng công quân, tất cả các hộ vệ đều được trang bị hoàn hảo, trở thành đội quân tinh nhuệ.

Dương Thần không mảy may bận tâm, bước nhanh về hướng gian phòng đại điện chính phía trước.

Có hai hộ vệ lập tức xông lên trước, định ngăn cản người đàn ông không mời mà đến, nhưng Dương Thần thuận tay ném một cái, khiến bọn họ văng xa mười mấy thước.

Bóng dáng như sát thần của Dương Thần đã làm cho tất cả bọn hộ vệ cảm thấy như bị đá đè vào đầu, toan nổ súng nhưng tay chân run lẩy bẩy.

Đám người trong phòng chính nghe thấy tiếng động bên ngoài cũng đều nối đuôi nhau chạy ra xem.

Dưới sự điều khiển của một ông cụ già dày dạn gió sương, tuổi ngoài năm mươi, một đám thanh niên nam nữ chạy đến trước mặt Dương Thần cách chừng khoảng hơn chục thước.

Tên em trai của Nghiêm Bất Vấn, Nghiêm Bất Học cũng đứng trong đó, trông thấy Dương Thần, vừa có phần kích động vừa có phần khiếp sợ.

Ông lão đi đầu nhíu mày lại, một sức mạnh oai nghiêm đột nhiên tỏa ra:

- Cậu chính là Dương Thần?

Dương Thần lạnh lùng nói:

- Ông là Nghiêm Thanh Thiên?

- Hừ! Cậu là người của Dương gia, chẳng nhẽ Dương Công Minh lại dạy cháu như thế này?

Nghiêm Thanh Thiên cười khẩy:

-T a là tiền bối của cậu, cậu xông vào nhà của ta, lại còn trực tiếp gọi tên ta, thật là không ra phép tắc gì?

- Tôi không muốn nghe những lời vô ích đó, tôi hỏi ông, đứa cháu thối tha Nghiêm Bất Vấn của ông đang ở đâu...?

Dương Thần mặt đầy sát khí.

Nghiêm Thanh Thiên có chút khiếp sợ trước sát khí của Dương Thần, nhưng ông ta vẫn không có biểu lộ gì, trịnh trọng nói:

- Dựa vào cái gì mà tôi phải nói cho cậu biết!? Đừng tự cho mình luôn đúng!

Dương Thần không nói câu nào, ra tay luôn, tung một trưởng về phía trước!

Tên Nghiêm Bất Học vốn núp ở phía sau, trực tiếp bị hút tới bay tới tay của Dương Thần, chỗ yết hầu bị Dương Thần bóp chặt lại, lửng lơ trên không

- Nếu ông còn phí lời, tôi sẽ giết chết cháu ông. Nếu ông nói nhiều hơn hai câu, tôi sẽ giết cả nhà ông, giết sạch chỉ còn một mình ông sống sót, xem xem ông có nói hay không!

Dương Thần lạnh lùng nói.

Nghiêm Bất Học bị lơ lửng trên không, không thở nổi, chỉ có thể kêu “A..a...”, nhưng kêu chưa dược vài tiếng đã lớn tiếng ho khan.

Nghiêm Thanh Thiên tức giận đến nỗi da mặt run lên, nhưng lại lo lắng nhìn Nghiêm Bất Học, nghiến răng nói:

- Cậu hỏi ta cũng vô ích thôi, Bất Vấn đã nhiều ngày nay không thấy tung tích, chính vì như vậy mà hôm nay ta mới triệu tập cả gia tộc tại đây, mở cuộc họp trao đổi về chuyện này... Cho dù cậu có giết chết tất cả thì cũng không ai biết Bất Vấn ở đâu.

- Nói như vậy... tôi chỉ có một cách!

Dương Thần lẩm bẩm tự nói.

Tất cả mọi người đều đang ngờ vực thì thấy Dương Thần thả Nghiêm Bất Học rơi xuống đất, hung hăng đá một cái.

- Á....

Nghiêm Bất Học thảm thiết kêu, là Dương Thần giẫm lên một chân của y.

- Cậu!!

- Nếu còn không nói, tôi sẽ tiếp tục giẫm...

Dương Thần thản nhiên nói.

- Nổ súng! Nổ súng bắn chết hắn đi!

Một người đàn ông trung niên to béo kêu to lên.

Câu nói vừa thốt ra, tất cả những hộ vệ bao vây xung quanh chĩa súng về phía Dương Thần, bắn liên hồi

“Bằng bằng bằng”

Dương Thần khẽ cau mày, những viên đạn cứ gần tiếp xúc với thân thể Dương Thần đều trở thành bột vụn. Hắn giơ tay tóm lấy người đàn ông trung niên to béo đó, ném lên trên không!

Người đàn ông la hét hoảng sợ, rồi nặng nề rơi xuống!

Rơi từ độ cao hai mấy thước, đầu đập xuống đất, lập tức óc phọt ra ngoài, bắn be bét, đầy thảm khốc!

- Chú Tư!

Vài người của Nghiêm gia kinh hoàng thét lên!

Nghiêm Thanh Thiên nhìn vẻ mặt thản nhiên của Dương Thần, mặt mày tái nhợt.

- Cậu...Cậu đúng là ma quỷ như tin đồn! Cậu làm sao có thể nói giết là giết chứ?

- Là y muốn giết tôi trước, tôi làm sao mà không giết y được cơ chứ!

Dương Thần nói rồi lại lấy chân giẫm lên chân kia của Nghiêm Bất Học!

Nghiêm Bất Học đau tới mức tỉnh lại trong cơn hôn mê!

- A!! Ông nội! Ông nội mau nói anh cháu ở đâu đi! Tên này điên... điên thật rồi!

Nghiêm Bất Học kêu gào thảm thiết!

Nghiêm Thanh Thiên co ngón tay lại, lại siết chặt nắm tay, hít thở sâu một hơi rồi nói:

- Được... Tôi nói...

Dương Thần nhếch mép cười:

- Thế mới đúng chứ! Sớm hợp tác có phải tốt hơn không!

- Trước đây Bất Vấn đã từng nói, nó có thể phải đến nơi khác một thời gian, nó ở...

Không đợi Nghiêm Thanh Thiên nói xong, giữa không trung vang lại giọng một người đàn ông khàn khàn đầy xót xa;

- Ông nội! Ông nội lại dễ dàng bán đứng cháu vậy sao? Thật khiến người ta tan nát cõi lòng!

Câu nói vừa thốt ra, tất cả mọi người của Nghiêm gia đều kinh hoàng sợ hãi, nhưng Dương Thần lại lên tinh thần nhiều!

Chỉ thấy sau một hồi vặn vẹo trên không, Nghiêm Bất Vấn với một bộ áo trắng, tóc dài qua vai, đang tươi cười kỳ lạ nhưng lại dần dần hạ xuống một cách dữ tợn.

Khi Nghiêm Bất Vấn vừa tiếp đất, tất cả mọi người đều lùi lại phía sau vài bước một cách vô thức.

Đối với những người có mặt ở đây mà nói, Dương Thần và Nghiêm Bất Vấn đều vượt trên mức khó mà chấp nhận

- Anh… Anh... cứu em… cứu em với...!

Nghiêm Bất Học yếu ớt đưa tay kêu cứu.

Nghiêm Bất Vấn buồn bã liếc mắt một cái,

- Em chỉ biết núp phía sau giữ tính mạng, dựa vào thuyết tiến hóa vạn vật vật mà nói, không phải rất đáng chết sao?

- Cái gì...?

Nghiêm Bất Vấn thở dài một tiếng, bất thình lình lao người tới chỗ của Dương Thần!

Dương Thần không hề nhúc nhích, đứng nguyên chỗ cũ, chờ Nghiêm Bất Vấn lao tới!

Mặc dù Nghiêm Bất Vấn chưa tiến hành công kích, nhưng mà sau khi lao đến trước Dương Thần, Nghiêm Bất Vấn một cước giẫm lên đầu của Nghiêm Bất Học!

“Bụp”

Một âm thanh giống tiếng dưa hấu vỡ vang lên, não bộ của Nghiêm Bất Học trực tiếp bị dẫm nát!

Lúc đủ loại dịch thể trắng đỏ xuất hiện trước mặt mọi người, ngoại trừ một số người đứng nhìn ngây ngốc, đám đông còn lại đều là kêu lên hoảng hốt.

Nghiêm Bất Học có lẽ đến chết cũng không ngờ đến, sinh mệnh ngắn ngủi của mình là do chính anh ruột chấm dứt.

Cảnh tượng này, khiến Dương Thần cũng có chút kinh ngạc, không nghĩ tới Nghiêm Bất Vấn tâm lý lệch lạc, có thể dứt khoát giết chết em ruột không chút thương tình như vậy.

- A! Bất Vấn, cháu… cháu làm cái gì vậy?

Nghiêm Thanh Thiên thất thanh rống lên tiếng kêu thảm khốc.

Nghiêm Bất Vấn quay đầu lại, phủi phủi tay, vẻ mặt tỉnh bơ:

- Cháu nói, rác rưởi nên bị đào thải, ông nội, cháu căn bản chỉ là cho tên vô dụng ngu xuẩn này sớm một chút được hóa kiếp thôi.

- Nó… nó là em ruột của cháu, em ruột ấy!

Nghiêm Thanh Thiên lảo đảo, có chút đứng không vững.

- Haha, em trai ruột?

Nghiêm Bất Vấn ngửa mặt lên trời cười dài, tiếng cười lại đột nhiên dừng lại:

- Nghiêm gia chỉ cần có tôi: Nghiêm Bất Vấn, là đủ rồi, anh em ruột cái gì, đều là rác rưởi! Chẳng qua bị một người lạ hơi chút đe dọa, liền nói ra hành tung của ta, người thân như thế, thì còn cần đến làm gì! Dù gì đều là một đám kéo chân tôi, với ý nghĩ thế này với bọn bây mà nói, chi bằng chết hết cho rồi cho xong chuyện!

- Nghiêm Bất Vấn! Anh thật quá đáng!

Một trưởng lão của Nghiêm gia lên tiếng khiển trách.

Nghiêm Bất Vấn hừ lạnh một tiếng, bóng dáng lại chợt lóe lên, lần này trực tiếp xuất hiện bên cạnh một gã hộ vệ.

Nghiêm Bất Vấn một tay vặn cổ tên hộ vệ kia về phía sau, lấy súng tự động của tên hộ vệ, một tay giơ lên, hướng tới Nghiêm Thanh Thiên và tất cả mọi người mà điên cuồng nã đạn!

“Pằng pằng pằng!!!”

Lửa đạn lóe lên, Nghiêm gia bao gồm Nghiêm Thanh Thiên và toàn bộ người trong nội tộc, tất cả đều vùi thây trong mưa đạn.

Mọi người căn bản không có cơ hội tháo chạy, Nghiêm Bất Vấn như một con quỷ khát máu, không bắn nổ tung đầu người ta thì không chịu tha, một bên nã đạn càn quét, một bên cất tiếng cười to.

Đoàn hộ vệ nhà Nghiêm gia đều tháo chạy thật xa, sự mất kiểm soát nơi hiện trường và những nội loạn của Nghiêm gia khiến họ không có lí do gì mà ở lại.

Khoảnh khắc não bộ Nghiêm Thanh Thiên bị đạn bắn xuyên qua, máu loãng từ đầu chảy xuôi xuống khuôn mặt già nua, mắt trừng trừng nhìn đứa cháu nội mình lúc trước vẫn hết mực yêu chiều đang đứng phía xa nã đạn bắn giết người nhà, trong ánh mắt ngoài sự kinh ngạc cực điểm đến nỗi kinh sợ, còn có sự vô lực không phản ứng.

Đợi toàn bộ những nhân vật quan trọng trong Nghiêm gia đều chết hết, Nghiêm Bất Vấn mới cảm thấy nhàm chán mà vất súng sang một bên, ngáp một cái, quay đầu về phía Dương Thần nhếch miệng cười một cái:

- Được rồi, cuối cùng chỗ này cũng thanh tịnh, ta đợi ngày này đã lâu lắm rồi.