Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo

Chương 323: Ngoại truyện phần 2 - Chương 4: Gặp phải điều bất trắc




Anh không phủ nhận, lúc điều tra hung thủ biến thái của vụ án kia, quả thật từng có chút động lòng với Úc Tử Duyệt hoạt bát đáng yêu, chỉ là chẳng mấy chốc anh cũng hiểu, đối với Úc Tử Duyệt chỉ là bởi vì cô có điểm giống với Lâm Lâm hoạt bát đáng yêu trước kia.

Trái lại bây giờ cô lạnh nhạt với anh, anh càng thêm hoài niệm cô gái Lục Khải Lâm kia.

Lão Đại Lăng Bắc Hàn thường khuyên anh, nhất định phải đối xử tốt với Lục Khải Lâm, không nên lúc nào cũng bận rộn với công việc. Anh chỉ có thể cười khổ, anh không muốn đối xử tốt với cô sao? Mấu chốt là người ta chán ghét anh, căn bản không cho anh cơ hội!

Số lần đề cập ly hôn với anh cũng không ít! Lăng Bắc Diệp thất bại chỉ có thể trốn ở đồn cảnh sát, hôn nhân như vậy đối với anh mà nói không có gì khác với là không có!

Anh lạnh nhạt chẳng quan tâm tới cô thời gian dài cũng làm cô tuyệt vọng. Thỉnh thoảng còn thấy anh và người phụ nữ khác ở cùng nhau, nghĩ thầm anh không về ngủ đêm rất lâu rồi, cấm dục thời gian dài ở bên ngoài nhất định là có người phụ nữ khác. Cô không tìm thám tử tư điều tra, cũng không muốn biết.

Nếu như tìm anh chất vấn nhất định sẽ bị anh nhục nhã “Thế nào? Bản thân không thể thỏa mãn tôi, còn không cho tôi tìm phụ nữ khác?" Những lời này là cô đoán anh sẽ nói.

Cho nên cô chỉ có thể trơ mắt nhìn anh ở chung một chỗ với người phụ nữ khác, không dám đi chất vấn.

Thời gian cứ trôi qua từng ngày như thế, nhìn hai vợ chồng Úc Tử Duyệt và Lăng Bắc Hàn ân ái như vậy cô cũng có phần hâm mộ. Có lần biết anh cứu Úc Tử Duyệt, cô thậm chí khổ sở mà nghĩ nếu như cô gặp chuyện không may, anh có thể xuất hiện đầu tiên, cứu cô không?

"Lục Khải Lâm! Con cái đồ vô dụng này!" Bị mẹ chỉ vào mũi mắng, cô xoay tầm mắt trong lòng cực kỳ uất ức “Mẹ, chú ý thái độ đúng mực của người!" Cô thật sự không nhịn nổi, trầm giọng nói.

"Con!" Chu Tú Lan không ngờ cô sẽ cãi lại “Tết năm nay con tốt nhất hãy gọi A Diệp về đi, nếu như mẹ chồng con còn hỏi tới chuyện đó, mẹ xem con làm sao cho đẹp mặt!” Chu Tú Lan tức giận nói, bà là một người vô cùng sĩ diện, con gái kết hôn ba năm không sinh một đứa con, bà cũng cảm thấy thật mất mặt!

"Mẹ…… Con lấy chồng rồi! Chuyện này không liên quan tới mẹ!" Lục Khải Lâm phản bác.

"Không liên quan tới mẹ?" Chu Tú Lan tức giậnlớn tiếng hỏi ngược lại, Lục Khải Lâm liền vội vàng lùi về phía sau đi tới cửa.

"Nghịch tử! Mỗi một người đều là nghịch tử! Tên khốn Lục Khải Chính kia làm, cô cũng làm! Về sau chớ trở về chỗ của tôi!" Bà gào to, con trai Lục Khải Chính vừa mới từ hôn chuyện của con gái còn làm bà bận tâm, trong lòng Chu Tú Lan tức giận không có chỗ để phát tiết ra!

Lục Khải Lâm chạy ra cửa, nhanh chóng lên xe, nổ máy rời khỏi cái nhà này thật nhanh.

Lòng tràn đầy bi thương, nhớ tới Lăng Bắc Diệp, trong lòng lại ghen tuông , cô gọi điện thoại cho anh, ngược lại lần này rất nhanh được kết nối, nhưng trong điện thoại trầm mặc rất lâu, cô chỉ đành phải tự mình mở miệng trước “Tối nay anh không đến nhà cũ ăn cơm tất niên sao?" Cô lạnh nhạt hỏi, chịu đựng chua xói ở chóp mũi.

Thỉnh thoảng chịu ấm ức của mẹ, cô rất muốn tìm anh bày tỏ nhưng……

Lăng Bắc Diệp nghe âm thanh của Lục Khải Lâm, trong lòng chua xót đau đớn “Tôi có vụ án, bận! Tự cô đi đi!" Anh trầm giọng nói, biết nếu như không đến nhà cũ, sẽ làm cô khó xử. Cũng sẽ làm cô thật mất mặt trước người nhà họ Lăng, đến nhà cũ không tránh khỏi bà cụ sẽ hỏi thăm mọi mặt, hỏi về vấn đề đứa bé.

Nghe nói anh bận, trong lòng Lục Khải Lâm run lên, một cỗ cảm giác mất mác xông lên “A…… vậy anh chú ý nghỉ ngơi." Cô lạnh nhạt nói, tự nhiên nói một câu quan tâm.

Trong lòng Lăng Bắc Diệp cũng rung động, giống như tất cả hận ý đối với cô chỉ vì một câu thuận miệng quan tâm của cô, liền tan rã. Cổ họng anh nghẹn ngào, tim buồn bực.

"Nếu như thời gian cho phép, tôi sẽ chạy tới." Lòng anh mềm xuống nói “Lúc lái xe đừng gọi điện thoại!" Lại bổ sung thêm một câu, nói xong, nhanh chóng cúp điện thoại.

Trái tim của cô bởi vì một câu quan tâm của anh mà đạp rộn lên, rất cảm động. Trái tim khổ sở cũng lấy được chút an ủi, anh giống như là anh A Diệp nhiều năm trước vẫn quan tâm cô. Càng suy nghĩ cô càng đau xót hơn, cảm thấy tất cả đều là lỗi của cô.

Nên nói cho anh biết, ly hôn với anhkhông nên liên lụy anh mãi như vậy.

6 giờ chiều đi theo cha mẹ chồng đến nhà cũ của nhà họ Lăng ở trụ sở quân đội, trên bàn ăn cô bị bà cụ giễu cợt không ít. Cũng may sau đó Lăng Bắc Diệp chạy đến, giải vây giúp cô, một khắc kia cô cảm động tùy anh nắm tay của mình, cố ý ân ái trước mặt các trưởng bối.

Chỉ có chính cô hiểu rõ, quan hệ của cô và Lăng Bắc Diệp chuyển biến xấu đến mức nào.

Cơm tất niên giải tán, vợ chồng Lăng Bắc Hàn muốn đốt pháo hoa, Lăng Bắc Diệp phải về đồn cảnh sát, nên cô ngồi xe của Lăng Bắc Hàn về nhà bọn họ. Dọc đường đi nhìn anh cả cùng chị dâu nhỏ ân ái như vậy, cô không ngừng hâm mộ. Cũng nhớ tới hình ảnh khi còn bé đi theo Lăng Bắc Diệp cùng nhau đốt pháo hoa...

Đứng ở cửa chung cư, cô luống cuống không muốn một mình trở về ngôi nhà lạnh lẽo chỉ có một mình cô. Trong gió lạnh, một mình cô đi thong dong trên đường lớn, trong đầu đều là từng màn cô và Lăng Bắc Diệp sống chung khi còn bé.

Giờ phút này, cô cũng mới phát hiện, thì ra mình vẫn thích anh nhiều năm như vậy cũng chưa từng quên.

"Ô." Mất khống chế nức nở nghẹn ngào ra tiếng, cô ngồi trên ghế ở một góc hẻo lánh, cúi người xuống, che miệng nức nở nghẹn ngào ra tiếng.

Tiếng bước chân vang lên, cô cảnh giác ngẩng đầu lên, lúc nhìn thấy một bóng đen đứng cách đó không xa thì cô bị sợ đến toàn thân cứng đờ, vội vàng đứng dậy bỏ chạy ba chân bốn cảng. Bóng đen kia đuổi theo, cô liều mạng chạy, không có ý thức chỉ biết là liều mạng chạy.

Cô chính là đã từng chạy chậm một bước nên mới bị người ta làm nhục,

Cô lại không ý thức được, mình chạy vào một góc chết “Đem tiền giao ra đây!" Âm thanh hung ác của người đàn ông vang lên, đêm tối dao găm trong tay người đàn ông phát ra sáng chói mà sắc bén.

"Cút…… Tránh ra!" Ý thức của cô mất khống chế, trừng mắt nhìn người đàn ông, rống to. Cô căn bản không nghe được lời nói của người đàn ông, cầm túi xách lên bảo vệ ở trước ngực của mình, gã ta từng bước ép gần nghĩ thầm người phụ nữ này thật con mẹ nó là một kẻ đần.

"Tránh ra…… Tránh ra…… Cút!" Người dàn ông vẫn chưa hoàn toàn đến gần, Lục Khải Lâm giống như bị điên, vung mạnh túi xách không ngừng khua tay, mắc chứng cuồng loạn quát to.

"Đừng kêu! Kêu nữa ông đây giết chết cô!" Tên đàn ông cầm dao găm uy hiếp, bước nhanh đến phía trước dễ dàng đoạt lấy túi xách trong tay cô!

"Đừng! Cút ngay! Tránh ra! Đừng đụng tôi!" Lục Khải Lâm quơ hai tay, liều mạng kêu, theo đung đưa của cô đồng hồ nổi tiếng trên cổ tay phát ra ánh sáng khiến hai mắt gã ta tỏa sáng, một tay chiếm lấy cổ tay trắng nõn của cô, cho dù Lục Khải Lâm giãy giụa giống như bị điên cũng đánh không lại sức lực của gã ta.

Tên đàn ông lấy đồng hồ trên cổ tay cô xuống, ở trong tay ước chừng một chút, lại kéo khóa áo khoác lông của cô ra, quả thật thấy được một dây chuyền kim cương trên cổ cô.

Khi nhìn thấy lồng ngực phập phồng của người phụ nữ thì dục vọng của gã ta bị kích thích, vốn người đàn ông chỉ muốn cướp bóc, giờ phút này nổi lên sắc tâm, hoặc là không làm đã làm thì làm cho xong trực tiếp kéo quần áo của cô ra! .

"Da mịn thịt mềm, không tệ……" Lời nói dâm tà người đàn ông vang lên, gã ta đụng vào làm cô nôn mửa, Lục Khải Lâm ra sức giãy giụa tay đấm chân đá không biết làm sao, cơ thể bị người đàn ông gắt gao chặn lại trên vách tường gồ ghề!

Tiếng pháo đêm 30 vang lên không ngừng, tiếng kêu của cô bị nhấn chìm vận rủi lần nữa phủ xuống

Tim Lăng Bắc Diệp hoảng sợ ngồi ở trong xe, gần đây có một người tình nghi là phạm tội chưa bị bắt, đêm 30 bọn anh đều ở đây tuần tra, vốn anh có thể nghỉ ngơi , nhưng lại không muốn xảy ra xung đột với Lục Khải Lâm, nên chỉ có thể lựa chọn trốn tránh.

"A…… Cứu mạng…… Cút…… Tránh ra…… Cứu mạng……"

Am thanh mơ hồ từ giữa khe hở của cửa sổ xe truyền đến, Lăng Bắc Diệp dập tắt tàn thuốc, cau mày cẩn thận nghe âm thanh kia, cảm giác âm thanh kia rất quen thuộc. Dừng xe jeep ở bên đường, anh mặc áo khoác màu đen từ trên xe chạy xuống, chạy về phía trong góc.

"Khải Lâm? !” Lăng Bắc Diệp gào to, động tác lưu loát mà đẹp trai móc súng lục ra “Không được nhúc nhích! Tôi là cảnh sát!" Súng lục màu đen nhắm ngay vào dầu tên lưu manh, anh rống to.

Tên lưu manh nhìn về phía sau, lúc mơ hồ nhìn thấy khẩu súng lục trong tay anh thì dao găm trong tay “leng keng” rơi xuống, lúc này tiếng còi cảnh sát ầm vang. Lăng Bắc Diệp bước nhanh về phía trước, tên lưu manh kia vội vàng lật lên đầu tường

Lăng Bắc Diệp không để ý đến tên lưu manh, chỉ xác định người bị hại có phải Lục Khải Lâm không, lúc chứng kiến Lục Khải Lâm quần áo xốc xếch bộ mặt hoảng sợ ngã trên mặt đất thì tim của anh giống như bị dao cắt “Khải Lâm!"

"Không cần…… Cút ngay…… Cút!"

"Khải Lâm! Anh là Lăng Bắc Diệp!" Cô giãy giụa giống như người điên mất khống chế, hai tay Lăng Bắc Diệp giữ chặt bả vai của cô, rống to với cô.

Lục Khải Lâm thoáng cứng đờ, sững sờ nhìn mặt của anh, trong bóng đêm khuôn mặt của anh làm tim cô đập nhanh “Anh A Diệp" Cô nức nở hô, ngay sau đó nhào vào trong ngực của anh, toàn thân run rẩy không ngừng.

Lăng Bắc Diệp đau lòng ôm chặt cô “Không sao, không sợ, không có việc gì có anh ở đây." Anh vỗ sau lưng cô, khàn khàn an ủi, những cảnh sát khác đang bận đuổi bắt tên lưu manh vừa rồi.

Lục Khải Lâm giống như là chộp được cây cỏ cứu mạng, ôm anh thật chặt không ngừng khóc giống như trở lại một đêm kia, anh A Diệp của cô thật sự tới cứu cô.

Anh ôm cô lên, phát hiện tay của cô đang chảy máu, gọi đồng nghiệp lái xe đưa bọn họ đi bệnh viện, dọc đường đi, anh sửa sang quần áo giúp cô, toàn thân cô run rẩy vùi vào trong ngực anh, hình như còn chưa khôi phục từ trong cơn ác mộng.

"Không xúc phạm tới em, không cần sợ…… Khải Lâm."

"Không! Em dơ bẩn…… Em dơ bẩn! Em thật bẩn! Tay của hắn sờ khắp nơi…… Em thật bẩn! Anh A Diệp, em bẩn lắm!" Giọng nói an ủi của anh còn chư dứt, chỉ thấy Lục Khải Lâm giống như là bị điên tránh thoát khỏi ngực của anh, nhìn mặt của anh nói không ngừng, hai mắt trống rỗng vô hồn.

Cô như vậy, làm anh khiếp sợ, cô giống như có chỗ nào đó không đúng? Chỉ là bị vô lễ, đối phương căn bản không thực hiện được……

"Khải Lâm! Em tỉnh táo lại đi! Em không bẩn!" Anh đau lòng an ủi lại ôm chặt cô.

"Không…… Em bẩn…… Em bẩn lắm…… Rất bẩn……" Cô vẫn hồn bay phách lạc nói, nhào vào trong ngực của anh toàn thân càng không ngừng run rẩy, đến bệnh viện làm kiểm tra chỉ có mu bàn tay bị dao găm quẹt qua làm bị thương, những chỗ khác căn bản không bị thương, nhưng cô giống như bị điên, không ngừng nói cuối cùng bác sĩ phải tiêm thuốc an thần cho cô, cô mới an tĩnh lại.