Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo

Chương 368: Ngoại truyện phần 2 - Chương 34: : Không kìm chế được




Bùn đất và đá vụn dính cùng với máu thịt trộn lẫn vào nhau, Lăng Bắc Diệp nhíu chặt mày, túm láy cái chân còn lại của cô cũng chẳng khác gì chân kia, trái tim giống như bị người ta hung hăng ghìm chặt, quặn đau khó nhịn, thật sự thấy khó thở.

"A....” Ngâm mình ở trong nước ấm, cơ thể vốn bị đông cứng dần dần khôi phục lại tri giác, cảm nhận được đau đớn từ lòng bàn chân truyền tới Lục Khải Lâm không nhịn được mà cau mày, hít vào một hơi khí lạnh. Thấy khuôn mặt của anh đầy vẻ khổ sở rối rắm thì lại vui mừng bĩu môi, cố chịu đựng sự đau đớn này.

"Cũng may, không phải rất đau....” Cô khàn giọng nói, biết anh vẫn còn đang đau lòng thay cho mình.

Lăng Bắc Diệp quay đầu lại nhìn cô, trong con ngươi đen nhánh lóe lên ánh sáng, nhìn cô chật vật như vậy trái tim lại cảm thấy giày vò. Cô đâu chịu nổi khổ sở như vậy ? ! Đều là vì anh....Cảm giác tự trách và xấu hổ xông đến, lời muốn nói lại cứ ứ ở cổ họng không thốt ra được.

Lát sau anh mới hồi hồn, đặt hai chân của cô gác sang hai bên bồn tắm, cầm vòi hoa sen xả nước lên đấy “A đau…” Lòng bàn chân rất đau, cô cắn răng, hai tay nắm chặt gờ bồn tắm , khổ sở kêu lên.

Biết cô rất đau, đã cố chịu đựng nhưng nhất định phải rửa sạch vết thương này mới chóng lành được.

"Đáng đời!” Anh liếc cô, nhìn vẻ mặt khổ sở nhưng vẫn cố chịu đựng liền đau lòng, trầm giọng nói.

Thấy anh vẫn còn nghiêm túc khách sáo với mình, Lục Khải Lâm hiểu anh vẫn chưa hoàn toàn tiếp nhận cô, vừa liệc mắt nhìn thì: "A… thật là đau....” Chảy nước mắt làm nũng nói, cũng không tin anh sẽ không đau lòng! Quả nhiên mặt của anh liền hòa hoãn xuống, mày chau lại.

"Kiên nhẫn một chút!” Anh trầm giọng nói, điều chỉnh vòi hoa sen nhỏ lại, động tác càng êm ái hơn, ngón cái nhẹ nhàng đưa lên lòng bàn chân gột rửa hết bùn đất và đá vụn dính ở trên da. Lúc này cô cũng bắt đầu lấy tay cởi áo ngủ trên người ra, nhớ tới đêm qua mình phát sốt, sau đó lúc tỉnh lại thì đã trong phòng của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn liền ửng hồng, tối hôm qua,có lẽ anh đã chăm sóc cho cô cả đêm....

Nghĩ như vậy trong lòng liền thấy ngọt ngào, cũng càng xác định anh vẫn còn quan tâm đến mình. Ngón tay từ từ cởi từng cái cúc áo ra, da thịt trơn bóng trắng nõn cũng theo đó mà dần dần lộ ra ngoài, đang chuyên tâm xử lý vết thương cho cô Lăng Bắc Diệp hình như còn chưa có phát hiện một màn nóng bỏng này.

"Đừng động đậy!” Động tác của cô làm anh không vui nhỏ giọng quát, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy cô lại đang.... cởi quần áo! Cái áo đã mở rộng trượt tới hai bên cánh tay, mảng lớn da thịt trắng như tuyết lộ ra bên ngoài, hai nụ hoa mê người bị trêu chọc mà dựng thẳng lên lơ lửng ở trên mặt nước, hai điểm phấn hồng một nửa ở trong nước một nửa ở trên mặt nước, như ẩn như hiện.

Lăng Bắc Diệp bị một màn này chọc giận, động tác bỗng nhiên cứng ngắc, hai mắt phóng hỏa nhìn thẳng vào cô. Lúc này cô cũng cảm nhận được ánh mắt rừng rực kia của anh, hai gò má liền hồng rực lên thẹn thùng nói: "Mặc cả quần áo tắm.... sẽ khó chịu....” Bộ dáng thẹn thùng kia quả thật rất mê người, giống như một tiểu bạch thỏ mềm yếu nhu nhược vậy.

Được rồi, cô thừa nhận là mình cố ý, trong lòng đã hạ quyết tâm, tiếp tục cởi quần áo ra, đem áo ngủ ướt đẫm vứt lên trên sàn nhà: "A.... Thật thoải mái....” Trầm thấp khẽ ngâm ra tiếng, âm thanh kia mập mờ mà mê người, hơn nữa giờ phút này đôi tay của cô lại đưa ra đằng sau vén tóc lên, động tác trêu đùa lại có vẻ phong tình vạn chủng....

Theo động tác của cô, hai luồng mềm mại trước ngực liền lay động tràn ra sóng lớn, vỗ lên mặt nước, một màn này giống như một pha quay chậm mê hoặc trí óc của anh, những hình ảnh trước đây càng không ngừng quay về .... Không nhịn được liền nuốt một ngụm nước bọt, khiến hầu kết chuyển động, anh cứ dùng ánh mắt nhuốm đầy ham muốn như vậy mà nhìn thẳng vào cô.

Thấy anh đang nhìn chăm chú như vậy, trong lòng Lục Khải Lâm cực kì hài lòng, một chiêu mỹ nhân kế này quả nhiên hữu dụng.

"Anh A Diệp....quần của em....” Cô nhìn anh đỏ mặt nhỏ giọng nói, phong tình vạn chủng giờ phút này lại biến thành tiểu bạch thỏ thẹn thùng thuần khiết, Lăng Bắc Diệp lúc này mới hồi hồn. Chỉ thấy hai tay của cô đang cố hết sức cởi quần ngủ ra.

Lăng Bắc diệp không nhịn được nữa một tay đang đặt bên hông của cô, một tay cởi quần ra cho cô, hai chân thon dài lập tức hiện ra , khu tam giác thần được bao bọc bởi chiếc quần lót màu trắng như ẩn như hiện. Anh đặt cô xuống, hai chân mở rộng bên bồn tắm, để tránh cho vết thương không bị thấm nước.

"Anh A Diệp. . . . . Anh cũng vào đây tắm đi, có được hay không?” Nhìn toàn thân anh nhếch nhác, cô liền nhỏ giọng nói, Lăng Bắc Diệp cúi đầu nhìn lại bản thân, khắp người đều bẩn, cau mày đứng dậy cởi hết quần áo trên người xuống.

Toàn thân chỉ còn sót lại một cái quần lót, nhưng anh cũng không bước vào bồn tắm, chỉ ngồi ở mép bồn tắm cầm vòi hoa sen gội đầu cho cô.

Thấy anh không chịu đi vào vẫn còn lảng tránh mình, trong lòng Lục Khải Lâm liền cảm thấy thất bại, chẳng lẽ cô đã già rồi? Không hấp dẫn được anh nữa? Cau mày lại để mặc cho anh gội đầu cho mình.

"A…"

"Sao vậy? !"

Tiếng đàn ông lo lắng theo tiếng thống khổ của người phụ nữ cùng vang lên: "Dầu gội bị bắn vào trong mắt rồi, xót quá....” Nũng nịu nói, hai mắt nhắm nghiền, bàn tay nhỏ bé sờ loạn chạm vào lồng ngực vạm vỡ của anh, làn da cứng rắn bền chắc, nhẹ nhàng sờ sờ.

Lăng Bắc Diệp lo lắng cầm khăn bông lên lau bọt xà phòng cho cô: "Lau sạch rồi, hiện tại còn đau không? Mở mắt ra nhìn thử một chút?" Anh kiên nhẫn nói, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của cô, nào giống với một người phụ nữ sắp ba mươi tuổi chứ, vẫn y như một cô gái nhỏ thanh thuần....

Lục Khải Lâm dừng động tác lại chậm rãi mở mắt ra, trong mắt có hơi đỏ, mắt to vô tội chớp chớp mấy cái: "Không đau....” Cô nhìn anh cười khúc khích đáp. Dáng vẻ này nhìn thế nào cũng giống như khi cô mới mười sáu tuổi cũng ngây thơ, đáng yêu như vậy.

Anh thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu liền thấy hai tay của cô đang đặt ở trên lồng ngực của mình, một cái tay nhỏ còn nhẹ nhàng vuốt ve hạt đậu cứng rắn của anh, từng trận run rẩy đánh tới làm cho dục hỏa trong người dâng cao.

Không ngờ người đàn ông rụt đầu này cũng sẽ cứng rắn như vậy, lần đầu tiên trong ấn tượng của Lục Khải Lâm mới cảm nhận được, có chút ngạc nhiên, ngón tay lại tiếp tục mân mê, cảm nhận được rõ ràng người của anh lại căng thẳng, lúc này mới âm thầm hài lòng. Rõ ràng là có cảm giác vẫn còn muốn giả bộ....

Thấy anh vẫn chưa hoàn toàn tiếp nhận mình, cô vội vã bỏ tay ra không muốn trêu chọc anh nữa, anh mới vừa trải qua cơn phát tác kia, thân thể nhất định vẫn rất suy yếu, cũng không thể tiếp tục bị tổn hại.

Lăng Bắc Diệp lúc này mới hồi hồn, cầm vòi hoa sen lên gội sạch dầu trên tóc cô. Nhẫn nại không để cho ** bùng nổ, anh kiên nhẫn tắm xong cho côrồi ôm cô ra khỏi phòng tắm, đặt lên trên giường lớn. Lăng Bắc Diệp đặt cô xuống, tùy tiện tìm một cái áo

ngủ mặc vào cho cô, còn không kịp đi tắm đã vội đi lấy hộp cấp cứu đến, ngồi ở bên giường bôi thuốc lên chân cho cô.

"A đau…” Khi khử trùng, vết thương kia trở nên vô cùng đau rát làm cô không nhịn được kêu thành tiếng, đôi tay nắm thật chặt ga giường. Thật sự rất đau, lại còn rất nhột nữa. Lăng Bắc Diệp đau lòng nhìn cô, mặt cũng căng cứng lại.

"Kiên nhẫn một chút...." Giọng nói không tự chủ mềm mại hẳn đi.

Lục Khải Lâm quyệt môi, nghe thấy giọng nói dịu dàng của anh, bỗng nhiên lại không thấy đau đớn nữa, trong lòng chỉ còn lại ngọt ngào, cảm giác thấy anh khẩn trương, thật là tốt! .

"A.... đau, anh nhẹ một chút!” Tiếp tục thét lên chói tai, cố ý làm vậy để cho anh thêm khẩn trương, có như vậy tim của anh mới có thể mềm mại xuống, mới có thể tiếp nhận cô, để cho cô ở lại.

"Anh đã rất nhẹ rồi! Cố nhịn thêm chút nữa!” Lăng Bắc Diệp hiếm khi nói nhiều như vậy, cầm bông băng lên êm ái chấm thuốc cho cô. Lục Khải Lâm nhàn nhạt cười theo dõi biểu tình trên mặt của anh, đường nét hoàn mỹ khiến cho cô si mê.

Nhưng khi anh quay đầu lại thì nửa mặt bên trái có vết sẹo rất đáng sợ, làm cho lòng người chua xót.

"Anh A Diệp .... chuyện dạ tiệc đêm đó.... em đã bình phục ....” Cho dù là bởi vì anh đã hiểu lầm cô, nhưng qua mấy ngày tự điều chỉnh, cô cũng đã thông suốt, hai người bọn họ chính vì không tin tưởng lẫn nhau nên mới thế, bởi vì anh không tin cô hiểu lầm cô nên cũng khó trách mới hành động như vậy.

Lời của cô làm tim anh đau xót, mặt khó chịu áy náy, làm một người đàn ông chân chính sao có thể làm ra chuyện xấu xa như vậy? Hơn nữa biết rõ trước kia cô đã bị như vậy.... Cho dù cô không trách anh nhưng anh vẫn tự trách mình.

Không còn mặt mũi đối diện với cô nữa, anh không nói lời nào trầm mặc bôi thuốc sau đó vì quấn băng gạc lên, một vòng lại một vòng....

"Trước kia anh cũng không chê em, không rời bỏ em, lần này em cũng sẽ không vứt bỏ anh.... Anh A Diệp.... Cho em một cơ hội có được không?” Chua xót đem lời tận đáy lòng nói ra, cầm lấy tay của anh chân thành hỏi.

Lòng Lăng Bắc Diệp càng thêm đau xót, mũi cũng cay cay, nhưng ở trước mặt cô lại không muốn tỏ ra khổ sở, liền hất tay của cô ra trầm mặc đi vào phòng tắm. Anh nhếch nhác ngâm mình ở trong bồn tắm, nghĩ tới cơn nghiện mới vừa phát tác, hơn nữa còn ở trước mặt người phụ nữ mà quan tâm nhất nữa, trong lòng không khỏi thống hận bản thân mình.

Nhìn gương mặt mình trong gương, người không ra người quỷ không ra quỷ, lại càng thêm ảo não, không nhịn được gào lên một tiếng, phát ra tiếng khổ sở rên rỉ, nghe thấy vậy Lục Khải Lâm vội vàng xuống giường, hai chân vừa xuống đất, cảm giác đau đớn lại truyền đến làm cho cô đứng không vững “Bộp" một tiếng nặng nề ngã lăn trên đất, khổ sở kêu lên.

"Lâm Lâm” Nghe tiếng cô kêu, Lăng Bắc Diệp liền vội vàng đứng lên, lao ra khỏi phòng tắm, chỉ thấy cô đang ngã lăn quay trên sàn nhà!

"Em làm loạn gì vậy? !” Lôi cô lên, anh tức giận quát, Lục Khải Lâm vội vàng ôm lấy toàn thân ướt đẫm của anh, nhìn gương mặt tuấn tú đong đầy quan tâm và đau lòng, cô cau mày lại, không nhịn được hôn lên môi anh, đưa tay lên sờ sờ vào vết sẹo trên mặt.

Lăng Bắc Diệp bắt được cổ tay của cô muốn đẩy ra, cô không chịu chặt chẽ cắn lên môi của anh, tiếp theo đó anh cũng không thể nào đè nén nổi khát vọng với cô nữa, hung hăng hôn trả lại, hai cánh tay vây cô thật chặt, giống như trong biển người phiêu bạc mênh mông đã tìm được duy nhất một bè gỗ có thể dựa vào, ôm chặt lấy không chịu buông ra.

Thấy anh nhiệt tình hôn trả lại, cô càng kích động, tim càng đập lợi hại hơn. Cái hôn điên cuồng này, giống như là nước lũ mãnh liệt kéo đến, bao trùm lên cô khiến cô chỉ có thể ôm lấy cổ của anh hôn trả lại, cùng nhau trầm luân....