Cô Vợ Trọng Sinh

Chương 159: Tôi nói tôi sai rồi




Nghê Thư lạnh lùng khoanh tay, đôi mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào Thiên Ma, không nói một lời. Đôi mắt rét lạnh kia làm cho anh ngỡ ngàng, đây là lần đầu tiên Thiên Ma sợ hãi trước một cô gái như vậy...

Anh tức giận, lòng tự ái quá mạnh căn bản không cho phép anh cúi mình, lửa giận lại một lần nữa dâng cao: ""Đánh cũng đánh rồi, em còn muốn thế nào? Chẳng lẽ muốn ông đây quỳ xuống nhận lỗi? Nói cho em biết, đừng mơ!""

Nghê Thư híp mắt lại, không nói điều gì, quay đầu muốn đi.

Thiên Ma khẽ giật mình, bước lên vài bước kéo lấy cánh tay cô, muốn nói gì đó, nhưng lời nói đến bên môi lại khó có thể mở miệng. Cuối cùng, anh căm giận cắn răng, coi như có cắn rách lươi, chảy đầy máu cũng phải nuốt xuống!

""Tôi biết tôi sai rồi đã được chưa!"" Anh thốt ra lời xin lỗi, cho dù vẫn bá đạo như cũ, tràn đầy phong cách của Thiên Ma, nhưng Nghê Thư vẫn có thể nghĩ ra được, đây có lẽ là lần đầu tiên anh xin lỗi người khác. Nếu để cho đám yêu quái của Quần Ma điện kia nghe thấy, trình độ khủng bố ấy có thể nghĩ.

Nghê Thư thản nhiên liếc anh, đẩy tay anh ra, muốn đi về phía trước. Thiên Ma lại giận dữ: ""Đáng chết, tôi nói tôi sai rồi!""

Nghê Thư tức giận quay đầu lại: ""Lỗ tai tôi còn chưa điếc, nghe thấy rồi!""

"Đã nghe thấy rối sao không có phản ứng gì?"" Anh hùng hổ chất vấn.

""Phản ứng gì? Nói không sao đâu? Vây anh cũng đừng nghĩ nữa! Tôi sẽ để anh phải mang theo chút áy náy này đối mặt với tôi, lúc thấy tôi đều phải đi đường vòng!"" Dường như Nghê Thư tỏ ra hung ác, hoàn toàn không để ý đến Thiên Ma kiêu căng ngạo mạn kia gần như đã vặn vẹo.

Bộ ngực của Thiên Ma càng phập phồng lên xuống nhiều hơn, lỗ mũi dường như sắp phun ra hai ngọn hửa, đôi mắt hung ác nham hiểm, tức giận trừng mắt nhìn cô, nói từng từ từng chữ: ""Chưa có ai dám đánh tôi!""

Nghê Thư lạnh lùng cười: ""Tôi đánh rồi đấy, có thể làm gì?""

Hai hàm răng của Thiên Ma lại phát ra những tiếng ma sát đáng sợ, nhưng một lúc lâu sau cũng không lên tiếng cãi lại.

Nghê Thư hất tay anh ra, đi về phía xe máy.

""Thư Nhi..."" Anh bỗng gọi cô lại, đầu cúi xuống thật thấp làm người ta không thể thấy rõ ánh mắt của anh, đôi mắt bình thường vô cùng tàn nhẫn ác độc kia, cũng bị dấu trong một mảnh màu sắc ảm đạm.

""Rất xin lỗi,"" Anh nói thật nhỏ, giọng nói sắp nghe không rõ, người nói ra ba chữ nặng nề này, thế mà lại là Thiên Ma ngang ngược kiêu ngạo.

Bước chân của Nghê Thư chậm lại, từ từ nghiêng đầu, trông thấy người đàn ông cô đơn lẻ loi đứng trên đống đổ nát kia, đầu cúi thấp, không dám ngẩng lên nhìn cô, không hề kiêu ngạo, cô có thể cảm nhận được, thật sự có cảm giác áy náy.

Nghê Thư nhíu mày, cơn giận tích tụ trong lồng ngực cũng trôi đi, cô liếc nhìn anh, lạnh lùng lên tiếng: ""Anh đã nói rồi đấy, phải chịu trách nhiệm xây lại cho tôi.""

Cả người Thiên Ma bị chấn động, bỗng ngẩng đầu lên, có chút kinh ngạc, vui vẻ nhìn về phía cô, không thể chờ đợi được hỏi: ""Thư Nhi, em tha thứ cho tôi rồi?""

Nghê Thư hung hăng lườm anh: "" Nếu như không xây lại thành dáng vẻ ban đầu, tôi sẽ giết anh!""

""Hì hì! Tôi cam đoan, cam đoan sẽ xây lại giống với ban đầu như đúc!"" Thiên Ma vỗ ngực đảm bảo, biết Nghê Thư không tức giận nữa, giờ phút này trong lòng đầy phấn khởi, đắc chí giống như được ngồi trong thang máy, đi thẳng lên mây xanh.

""Xây lại trước rồi nói sau!" Cơn giận của Nghê Thư vẫn còn chưa tan hết, không muốn tiếp tục để ý đến anh nữa, mà xoay người lên xe máy phóng đi. Lần này, Thiên Ma cũng không ngăn cản, lập tức gọi đội xây dựng quay lại, tiến hành công tác xây dựng lại!

Đã là đàn ông, chuyện đã đồng ý với con gái thì nhất định phải làm được, nếu làm không được, anh cũng không còn mặt mũi nào đi gặp cô nữa!

...

Đường Hằng Nguyên.

Hai tầng 37 và 38, qua một ngày đã tu sửa xong hoàn toàn, chuyện lớn chuyện nhỏ, đều do Thạch Lai chịu trách nhiệm, Tiêu Chí Khiêm giống như một người rất rảnh rỗi, không quan tâm gì cả. Nhưng dù vậy, Tuyết Chi vẫn có thể cảm nhận rõ ràng mọi người rất kính trọng anh, đó là sự tôn kính đối với người đường chủ như anh.

Cô cùng với Chị Điềm trong lúc lén lút nói chuyện phiếm đã từng hỏi qua chuyện này, Chị Điềm cười nói: "Em không biết sao, Hải Thiên Đường trước đây là Ám đường kém nhất trong bốn Ám đường lớn, Đường chủ cũ thường xuyên giống như rồng thần thấy đầu không thấy đuôi, vứt bỏ Hải Thiên đường, một mình không biết nhẹ nhàng đến đâu tìm người. Sau này, ông ấy lừa gạt mang cậu chủ Tiêu về. Khi đó, cậu chủ Tiêu vẫn còn nhỏ, còn lạnh lùng hơn so với bây giờ, nhưng mà, cậu đã đồng ý với ông Hình, sẽ đưa Hải Thiên Đường trở thành ám đường đứng đầu trong bốn ám đường lớn.""

Tuyết Chi nghe say mê, chỉ cần là chuyện có liên quan tới Tiêu Chí Khiêm, cô đều muốn biết.

Chị Điềm nói tiếp: ""Trong ám đường có vài người đi trước, coi cậu chủ Tiêu chỉ là một đứa trẻ con, có lẽ mới chỉ 16 tuổi mà thôi, có thể đạt được thành tựu gì chứ? Vì vậy, sau khi ông Hình rời khỏi, có người lừa gạt anh ấy, chẳng những không coi anh là Đường chủ, còn sai khiến anh làm cái này cái nọ, em nghĩ xem, tính cách của cậu chủ Tiêu như thế, sao có thể nghe theo? Thường xuyên như vậy, xảy ra xung đột, những người kia liên hợp lại. muốn ép cậu chủ Tiêu rút khỏi vị trí, mời ông Hình về làm chủ tình hình.""

Nói đến đây, chị Điềm tạm dừng, giọng nói giống như tự thuật cũng trở nên nặng nề hơn rất nhiều: ""Ngay khi bọn họ ngang nhiên muốn chống lại cậu chủ Tiêu, thì cậu chủ Tiêu vốn dĩ trầm mặc lại mở miệng. anh nói, Đường chủ cũ đã tự mình chỉ định cho anh làm Đường chủ, vậy thì anh chính là Đường chủ. nếu như bọn họ không nghe theo, chính là dĩ hạ phạm thượng, phạm vào điều tối kỵ của Hồng môn! Người phạm phải. sẽ bị xử lý theo quy định của môn phái, hơn nữa còn là hình phạt nặng nề nhất, phải chịu đựng mười tám loại cực hình của Hồng môn! Những thứ cực hình này đều là do tổ tiên lưu lại từ xa xưa, người có thể nghiến răng chịu đựng không có mấy người. Anh nói, anh là Đưởng chủ, không quản lý được người dưới. là do anh không làm tròn bổn phận, vì vậy, anh chủ động tiếp nhận trừng phạt, theo chân ở cùng một chỗ với bọn họ, chịu đựng mười tám đạo cực hình kia.""

Chị Điềm nói: ""Haiz, những người đi trước kia đâu thể chịu đựng được bị một đứa nhóc khiêu khích? Trong cơn tức giận đã đồng ý, mà kết quả thì, sau khi chịu mười tám loại hình phạt, có thể ra ngoài chỉ còn có cậu chủ Tiêu. May mắn lúc ấy Nghê Thư gia nhập Hồng môn, đã chữa khỏi hết vết thương trên người anh. Sau khi đánh xong, những người đi trước kia, không có ai còn dám đến trêu chọc anh nữa, sau lưng đều nói thằng nhóc này quá độc ác, tàn nhẫn đến mức đánh người sợ hãi. Sau trận này, Hồng môn đều biết Đường chủ mới của Hải Thiên Đường, là một kẻ tàn nhẫn! Sau đó, anh đưa Hải Thiên Đường đánh vài trận thắng đẹp rồi vùng lên, thoáng cái đã trở thành ám đường đứng đầu bốn đường của Hồng môn, làm cho Hải Thiên Đường được hãnh diện. anh em cùng môn phái ai cũng phải giơ ngón tay cái lên, em nói xem, các anh em trong ám đường sao có thể không phục anh ấy? Thực hiện lời hứa với ông Hình xong, anh ném Hải Thiên Đường lại cho Thạch, anh thì lui về trong mai rùa của mình, cũng chính là dáng vẻ sau này em nhìn thấy đó.""

Chị Điềm khẽ híp đôi mắt đẹp, không nhanh không chậm nói: ""Thật ra, cậu chủ Tiêu làm cho người ta cảm thấy, giống như hai thái cực, lúc tàn nhẫn thì không để tâm đến điều gì, chính là liều mạng làm cho bạn bè hoặc là địch nhân vừa nhìn thấy đã khiếp sợ. Đúng rồi, ông Hình đã nói với em, môn chủ rất thích anh ấy chưa?""

Tuyết Chi khẽ gật đầu: ""Ông ấy cố ý muốn bồi dưỡng Tiêu Chí Khiêm làm người nối nghiệp."

"Ha ha, " Chị Điềm nở nụ cười: ""Chị thấy không được đâu.""

""Vì sao?""

"Tiêu Chí Khiêm sẽ không thích."" Chị Điềm liếc nhìn cô, ý tứ sâu xa nói: ""Nhất là khi có sự xuất hiện của em.""

Tuyết Chi hơi nheo mắt, giống như có điều suy nghĩ.

Lúc này, Tiêu Chí Khiêm đi từ bên ngoài vào, Chị Điềm rất biết điều, đứng dậy: "" Được rồi, vợ chồng son hai người cứ chậm rãi tâm sự, chị đi xuống dưới lầu nhìn mấy thằng nhãi con kia.""

Tuyết Chi nở nụ cười: "" Đợi tí nữa em cũng xuống dưới."Cô còn chưa chính thức ra mắt mấy người anh em mới đến.

""Được, chị đứng dưới lầu chờ em.""

Tuyết Chi trông thấy Tiêu Chí Khiêm, khuôn mặt vốn dĩ lạnh lùng khi nhìn thấy cô chỉ trong chớp mắt đã lập tức sáng ngời, anh bước tới, tự nhiên nâng khuôn mặt cô lên, rồi đặt lên môi cô muột nụ hôn: ""Sao lại dậy sớm thế?""

Khóe môi Tuyết Chi cong lên. nở một nụ cười xinh đẹp: ""Tất cả mọi người đều bận rộn như vậy, chỉ mình em rảnh rỗi ngủ nướng, thế thì không ổn lắm ~ "

Tiêu Chí Khiêm xoa bóp gương mặt cô: ""Em là do anh nuôi, rảnh rỗi là chuyện hiển nhiên."

Cặp môi đỏ mọng của Tuyết Chi cong lên: ""Không cần, em có tay có chân, tại sao phải để anh nuôi?"" Cô nghiêng đầu hỏi: "" Tiêu Chí Khiêm, thương lượng với anh chuyện này.""

""Chuyện gì?"" Anh dính lấy co, hô hấp nóng rực phả vào cổ, môi mỏng dán lên da cô. Tuyết Chi thấy buồn, trốn khỏi anh: ""Em muốn ra ngoài đi làm.""

Tiêu Chí Khiêm ngây ra, trong con mắt lóe lên sương mù khóa chặt cô lại, theo bản năng muốn nói "Không được", nhưng đối với ánh mắt chờ đợi của cô, lại nuốt xuống, nghiêng đầu sang chỗ khác, rũ mắt ngồi sang một bên.

Từ khi cô đã trải qua nhiều nguy hiểm như vậy, sau này đừng nói chuyện cho cô ra ngoài đi làm, anh còn hận không thể đem giấu cô đi! Nhưng mà, anh biết rõ tính tình Tuyết Chi, cô là cô gái có chủ kiến, nếu như anh bẻ gãy cánh của cô, thì cô cũng không được vui vẻ. Nhưng anh lại không muốn để cô thoát khỏi tầm mắt mình, cho dù chỉ cách xa vài mét, anh cũng không chịu nổi! Tối nhất là từ buổi sáng khi bắt đầu mở mắt, từng giây từng phút đều có thể trông thấy cô.

Loại lòng tham chiếm hữu đáng sợ này, làm cho Tiêu Chí Khiêm giật mình.

Tuyết Chi nghiêng đầu ngó sang anh, cười dịu dàng, con mắt quyến rũ đa tình mềm mại giống như có thể chảy ra nước, cô thò tay ôm lấy cổ anh, nói như làm nũng: ""Tiêu Chí Khiêm, để em về Tiêu Thị là được rồi, tu kiệt và Tiểu Tống đều ở đó, cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.""

Nói thẳng ra, hiện tại cô rất không thích cuộc sống sâu gạo này, lời dạy dỗ kiếp trước rõ mồn một trước mắt, cô không muốn mỗi phút mỗi giây đều dính vào người thích mình, không muốn làm cho anh cảm thấy hít thở không thông.

Tiêu Chí Khiêm không lên tiếng, chỉ nghiêng đầu, dùng con mắt trong suốt nhìn cô.

Dánh vẻ sắp hậm hực kia, làm cho trái tim Tuyết Chi run lên, cô dở khóc dở cười dựa vào trong ngực của anh: ""Tiêu Chí Khiêm, đừng như vậy, nếu như anh không thích, em không đi là được."

Buồn bực nửa ngày, Tiêu Chí Khiêm rũ mắt xuống, thấp giọng nói: "Ngày mai, anh đến công ty với em.""

Tuyết Chi khẽ giật mình: ""Thật sao? Nhưng mà ̣tổng bộ Hải Thiên Đường của các anh mới dời đến đây, có rất nhiều chuyện cần anh xử lý, anh cứ buông tay mặc kệ như vậy, hình như không tốt lắm?""

"Có Thạch."" Anh trả lời rất thản nhiên.

Tuyết Chi câm nín.

Được rồi, có Thạch mọi chuyện đều ổn.

Dường như sợ cô còn băn khoăn, Tiêu Chí Khiêm nắm lấy tay cô: ""Chuyện công ty gác lại lâu như vậy, cũng nên đi xử lý một ít chuyện."" Đôi mắt anh nhẹ nhàng khép lại, sương mù trong mắt như đóng thành băng.

Tấm lòng của Tuyết Chi, sao anh có thể không hiểu? Chuyện Tiêu Thị gác lại quá lâu, sẽ làm cho người nào đó có cơ hội phản kích, những cố gắng trước kia sẽ trôi theo dòng nước.