Cọ Xát

Chương 69




Đột nhiên, một cơn gió đêm thổi tới. Lá cây um tùm trên con đường mòn, đung đưa vang lên từng tiếng xào xạc, những đám mây mờ trên nền trời bị gió thổi tản đi hết, vầng trăng lạnh lẽo cao vời vợi phía sau những tầng mây ấy cuối cùng cũng đã lộ ra dung mạo thật sự của mình.

Những lời bình thản như thường lệ của Ngôn Độ làm cho Hàn Cẩm Thư thoáng giật mình, bước chân của cô bất chợt dừng lại.

Hàn Cẩm Thư soạt một cái ngước mắt lên, ánh mắt cẩn thận nhìn vào khuôn mặt lạnh lùng và trầm tĩnh kia một cách chăm chú. Cô rất bối rối, đồng thời cũng cảm thấy vô cùng phiền não..

Khoảng thời gian này, kể từ khi cô và Ngôn Độ cùng phá vỡ lớp băng ngăn cách giữa hai người cho đến bây giờ, cô đã bắt đầu bước vào thế giới của Ngôn Độ dưới sự dẫn dắt khi thì vô tình lúc thì cố ý của anh. Ấy vậy mà Hàn Cẩm Thư lại phát hiện ra rằng, cô càng lại gần Ngôn Độ thì lại càng cảm thấy kinh ngạc, những sự hoài nghi trong đầu của cô lại nhiều thêm một chút.

Ví dụ như ngay bây giờ, trong đầu Hàn Cẩm Thư lại bắt đầu âm ỉ phát đau rồi.

- --Đọc FULL tại Truyenfull.vn---

Trước kia Du Thấm đã từng nói, những toan tính trong lòng của Ngôn Độ thâm sâu tới nỗi không thể nào ước lượng nổi. Bây giờ Hàn Cẩm Thư cảm thấy rằng anh đâu chỉ đơn giản là nhiều toan tính, lòng dạ sâu xa thôi đâu, từ đầu đến chân người đàn ông này hoàn toàn là một điều bí ẩn.

Hơn nữa, chỉ đơn độc dựa vào khả năng cá nhân của Hàn Cẩm Thư thì e rằng cả đời này cô cũng sẽ không bao giờ đoán ra được một phần nào hết.

Vì vậy nên Hàn Cẩm Thư cũng lười đặt ra những vấn đề hóc búa cho chính mình.

Cô nhìn thẳng vào khuôn mặt của Ngôn Độ một cách chăm chú, vài giây sau, cô quyết tâm thẳng thắn với anh. Hàn Cẩm Thư mở lời một cách vô cùng nghiêm túc: "Ngôn Độ, em phát hiện ra rằng, có đôi khi anh đúng thật là làm cho người ta thích anh không nổi."

Nghe vậy, Ngôn Độ hơi khẽ nhướn mày lên, không nói gì cả.

"Rốt cuộc thì anh còn bao nhiêu điều bí mật nữa, xin anh hãy nói cho em biết hết trong một lần luôn đi, đừng có giống như là nặn kem đánh răng nữa." Hàn Cảm Thư nói đến đây còn có chút giận dữ, hai tay chống lên hông, mắt trừng lên to thật là to: "Anh cứ luôn để lại cả đống vấn đề để cho em tự mình mò mẫm đoán bừa, đây là có ý gì hả? Thấy em ngốc thì dễ bắt nạt hay sao?"

Bộ dạng chống nạnh trừng mắt của Hàn Cẩm Thư lúc này trông rất giống với chiếc ấm đun nước đang bốc khói nghi ngút.

Tức xì khói, hai bên quai hàm cũng vì giận dữ mà nghiến ken két trong vô thức, lại giống như con sóc ăn vụng hạt thông nhưng vẫn chưa kịp nuốt xuống vậy.

Ngốc thì cũng không ngốc, chỉ là có chút ngờ nghệch cùng với sự hồn nhiên đáng yêu trời sinh mà thôi.

Ngôn Độ nhìn Hàn Cẩm Thư một cái, dòng sông băng trong lòng cơ hồ sắp bị cô làm cho tan chảy. Anh nâng tay phải lên và nhẹ nhàng bóp khuôn mặt phấn hồng tròn trịa và mịn màng của cô, khóe miệng cong lên một độ cong nhàn nhạt: "Cưng à, hình như dạo này em có mập lên một chút rồi nhỉ?"

"Cái gì cơ?"

Hàn Cẩm Thư vốn dĩ đang ủ một bụng đầy lửa giận, nghe thấy câu nói này của Ngôn Độ, vô thức cúi đầu xuống rồi sờ nắn cái bụng của mình dưới lớp áo len.

Cảm giác mềm nhũn trơn tuột này, quả nhiên, một vòng ngấn bụng.

"Hình như, đúng thật là có mập lên một chút." Hàn Cẩm Thư lẩm bẩm: "Mấy món ăn đêm mà dạo gần đây anh nấu đều ngon không chịu nổi, ngày nào trước khi đi ngủ cũng ăn nhiều như thế, mập lên cũng là chuyện bình thường."

Nói xong, Hàn Cẩm Thư lại ngẩng đầu lên nhìn anh một lần nữa, trong đôi mắt sáng ngời toát lên ý cảnh giác: "Làm sao? Chỉ vì muốn đánh lạc hướng em nên anh đã bắt đầu tạo ra sự lo lắng về dáng người cho em rồi sao?"

- --Đọc FULL tại Truyenfull.vn---

Ngôn Độ trả lời: "Không phải."

"Vậy tại sao tự dưng đang yên đang lành anh lại kêu em mập?" Hàn Cẩm Thư "Hừ" một tiếng, vênh mặt lên: "Mập một tí thì đã sao chứ? Em xinh đẹp như thế này, có mập thành quả bóng cũng là quả bóng xinh đẹp nhất."

Ngôn Độ nhìn vào khuôn mặt nhỏ bé kiều mị và xinh đẹp của cô, trong đôi mắt lạnh lẽo nhiễm lên ý cười.

Đây chính là Hàn Cẩm Thư của anh.

Sự tự tin và nét đáng yêu của cô là được tản ra từ tận xương cốt một cách tự nhiên, từ khi còn nhỏ cho đến bây giờ. Giống như một mặt trời nhỏ chứa đầy năng lượng vô tận, không biết mệt mỏi mà chiếu sáng tất cả những nơi tối tăm u ám.

Ngôn Độ khẽ cười, cúi người hôn lên đôi môi của cô mấy cái, giọng nói trầm thấp nhưng lại rất dịu dàng: "Em mập lên, là do chính tay anh nuôi thành như vậy. Thế nên, anh cảm thấy rất vui mừng."

Hàn Cẩm Thư không hề ngờ tới là Ngôn Độ sẽ nói như vậy, cả khuôn mặt đột nhiên đỏ ửng. Hai bên má của cô nóng bừng, nhấc tay lên đánh anh một cái thật nhẹ, quẫn bách nói: "Đừng nghĩ là nói vài câu dễ nghe thì em sẽ bỏ qua cho anh. Mau nói thật đi!"

Ngôn Độ vòng tay qua, ôm lấy eo của cô rồi tiếp tục đi về phía trước.

Hàn Cẩm Thư ngẩng đầu lên. Sự chênh lệch về chiều cao giữa hai người làm cho con dao găm sắc lẹm trong mắt của cô không thể lọt vào tầm nhìn của anh, Hàn Cẩm Thư chỉ đành trừng mắt nhìn vào cái cằm sắc nét của anh để trút giận.

Hàn Cẩm Thư trầm giọng uy hiếp: "Hôm nay anh mà không nói tất cả mọi chuyện cho rõ ràng thì anh ôm chăn đi ra ngoài cửa ngủ đi."

Ngôn Độ bình thản gật đầu một cái, nói: "Ừ, được thôi."

Hàn Cẩm Thư cạn lời: "Được cái gì mà được."

"Nói mau. Tất cả các tài liệu của anh đều ghi rằng anh từ nhỏ đến lớn đều sinh sống ở nước Ý, sao đột nhiên lại biến thành Lan Giang rồi?"

"Trước kia không phải là anh đã nói với em rằng lần đầu tiên anh đến Lan Giang là vào ngày Quốc khánh hay sao?"

"Anh lớn lên ở Lan Giang, vậy thì nơi anh ở là chỗ nào của Lan Giang? Tại sao lại là dì Nam nuôi nấng anh, anh nói rằng cha của anh đối xử với anh rất không tốt, vậy mẹ của anh thì sao?"

Líu ríu không ngừng.

Ngôn Độ cúi đầu, nhìn Cẩm Hàn Thư một cái.

Cô gái ấy tỏ rõ sự tò mò của mình về những chuyện liên quan đến nơi anh sinh ra và lớn lên, đến môi trường mà anh sinh sống, cho tới những điều liên quan đến quá khứ của anh. Cái miệng nhỏ nhắn màu đỏ tươi khép mở rất nhanh, nói liến thoắng không ngừng, bởi vì tâm trạng có hơi kích động cho nên giọng nói của cô có hơi lớn tiếng hơn lúc bình thường một chút, nghe có vẻ rất du dương nhưng cũng rất ngọt ngào.

Ngôn Độ chăm chú nhìn vào đôi môi không ngừng phát ra giọng nói ngọt ngào ấy của cô, trong lòng khẽ động nên đã không hề báo trước mà cúi đầu xuống, hôn cô một cái.

Một cái hôn này đã thành công làm cho cái miệng nhỏ nhắn ồn ào nhưng lại quyến rũ kia phải ngậm lại.

Hàn Cẩm Thư: "…" Hàn Cẩm Thư đã bị Ngôn Độ hôn cho ngây người ra rồi, não bộ bị tắc nghẽn, đột nhiên hoàn toàn quên mất mình còn định nói những gì.

"Đi lên thăm dì Nam trước đã."

Giọng điệu của Ngôn Độ khá là thờ ơ. Nói xong, anh đưa lưỡi ra, khẽ khàng liếm láp cánh môi của Hàn Cẩm Thư, thưởng thức sự run rẩy ngượng ngùng xuất hiện trên cơ thể của cô bởi vì nụ hôn của anh.

Anh vừa lòng mà cong cong khóe môi, trầm giọng, nói: "Tiểu thư Thư Tình, đừng sốt ruột. Anh hứa với em, tối nay em sẽ được biết tất cả câu trả lời."

Thật là trùng hợp. Khi Hàn Cẩm Thư và Ngôn Độ trở về phòng bệnh, dì Nam đang nằm trên giường bệnh cũng vừa tỉnh dậy.

Điều đáng ngạc nhiên là người lớn tuổi nọ mắc bệnh alzheimer trong nhiều năm trời, sau khi được cứu sống vì bị nhồi máu não, thần kinh lại đột nhiên trở nên tỉnh táo hơn nhiều. Bà ấy mở đôi mắt có chút mơ hồ ra, ánh mắt không có mục đích lướt nhìn một vòng quanh căn phòng rồi nhìn về phía cửa.

"Dì Nam, dì tỉnh rồi ạ?" Nhìn thấy người lớn tuổi ấy mở mắt, Hàn Cẩm Thư vừa ngạc nhiên lại vừa vui mừng, theo bản năng đi qua nắm lấy bàn tay của người lớn tuổi nọ, nhẹ nhàng hỏi: " Dì có đói không ạ? Dì có muốn ăn chút gì đó không?"

Dì Nam cảm thấy đầu mình rất nặng, không hề trả lời, được Hàn Cẩm Thư nâng đỡ chậm rãi ngồi dậy. Ngôn Độ thấy vậy bèn tiến lên phía trước, lấy một cái gối dựa để đệm vào phía sau lưng của dì Nam, giúp bà ấy dựa lưng ngồi dậy.

Dì Nam ngồi vững rồi lại nhìn cô gái trẻ đang ở bên cạnh mình này một lần nữa.

Trong ánh mắt của bà ấy có pha trộn một ít kinh ngạc, cũng không nói gì, cứ thế nhìn thẳng vào Cẩm Hàn Thư một cách chuyên chú, nhìn tới nỗi mắt cũng không chớp lấy một cái.

Hàn Cẩm Thư vốn dĩ còn đang giúp dì Nam sắp xếp lại chăn gối, cảm nhận được ánh mắt của dì Nam, cô ngây người ra một lúc, sau đó cũng nghi ngờ mà nhìn về phía bà ấy.

Một già một trẻ cứ thế không nói một lời mà nhìn nhau. Nhìn nhau trong khoảng mười giây, tiếp đó, Hàn Cẩm Thư bật cười "phụt" một tiếng, đưa tay ra nắn bóp bàn tay đầy những nếp nhăn của dì Nam, tinh nghịch nói: "Dì Nam, sao vậy ạ? Dì lại không nhận ra cháu rồi sao?"

Dì Nam khẽ nhăn mày.

Vốn dĩ Hàn Cẩm Thư còn cho rằng dì Nam nếu không phải là lại nhận nhầm cô thành thần tượng của bà ấy là Triệu Phương Phương thì cũng sẽ gọi cô là "bạn nữ học cùng với A Độ".

Thế nhưng, cánh môi của dì Nam mấp máy trong chốc lát, ấy vậy mà lại gọi lên một cái tên: "… Hàn Cẩm Thư?"

Hàn Cẩm Thư: "…"

Ngay lập tức Hàn Cẩm Thư ngây người ra tại chỗ.

Từ khi cô kết hôn với Ngôn Độ cho đến bây giờ, trong ký ức của cô, dường như dì Nam luôn luôn là một bộ dạng điên khùng và ương ngạnh.

Thời gian dì Nam bị bệnh alzheimer là từ trước khi Hàn Cẩm Thư gặp được Ngôn Độ từ rất lâu rồi. Vậy thì, người phụ nữ lớn tuổi này làm sao có thể nói ra tên của cô một cách chính xác như vậy được?

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, có một suy đoán xuất hiện trong tâm trí của Hàn Cẩm Thư.

Khả năng duy nhất là dì Nam đã biết về cô từ trước khi bị bệnh rồi.

Sau khi suy nghĩ về điều này, Hàn Cẩm Thư theo bản năng quay đầu lại và nhìn vào Ngôn Độ ở bên cạnh mình. Gương mặt lạnh lùng của Ngôn Độ vẫn bình thản như thường lệ, làm cho người ta không thể nhận ra bất kỳ cảm xúc nào của anh cả.

Cô chỉ đành quay lại nhìn về phía dì Nam.

Hàn Cẩm Thư chần chừ trong giây lát, sau đó bèn mỉm cười với dì Nam, hỏi một cách thăm dò: "Dì Nam ơi, dì… nhận ra cháu ạ?"

"Đương nhiên rồi." Dì Nam nhìn vào Hàn Cẩm Thư, dương như có chút cảm khái, nhưng cũng không nói thêm điều gì với cô. Bà ấy quay sang phía Ngôn Độ và nói: "A Độ, đã nhiều năm như vậy rồi, dì Nam cũng cảm thấy vui thay cho cháu khi thấy cháu đã hoàn thành được ước muốn của mình. Mẹ cháu ở trên trời có linh thiêng cũng sẽ cảm thấy được an ủi phần nào."

Hàn Cẩm Thư để ý rằng, khi dì Nam nói những lời này với Ngôn Độ, trong mắt của bà ấy có những giọt nước mắt nặng nề mà cô không thể hiểu được.

Nhìn thấy chiếc chăn của dì Nam có hơi trượt xuống, Ngôn Độ thay dì Nam dém góc chăn lại cho cẩn thận. Anh cười một nụ cười rất nhẹ và nói: "Bác sĩ bảo rằng, khoảng thời gian này dì nên ăn uống thanh đạm. Nghỉ ngơi nhiều hơn, nhưng cũng có thể đi bộ ở mức độ vừa phải."

Dì Nam cũng đáp lại một nụ cười cho Ngôn Độ, gật đầu.

Lúc này, cô nhân viên y tế bước vào từ cửa ra, trên tay còn bưng một ít đồ ăn lỏng như cháo hoa. Nhìn thấy Ngôn Độ và Hàn Cẩm Thư, cô nhân viên y tế nói: "Thưa ngài Ngôn và cô Ngôn, bà nhà đã không có chuyện gì rồi, ở đây đã có tôi và một đội ngũ các bác sĩ và y tá, không có chuyện gì đâu. Hai người mau trở về đi ạ."

Hàn Cẩm Thư có hơi do dự, nói: "Đợi dì Nam ăn hết đồ ăn, chợp mắt rồi chúng tôi sẽ đi."

"Dì vừa mới thức dậy, không đói cũng không buồn ngủ, đợi đến khi dì lại thiếp đi thì có lẽ là phải đợi đến nửa đêm mất." Dì Nam tùy tiện xua xua tay, nói: "Được rồi, hai người các con mau về nhà đi. Đường xá ban đêm không dễ đi, lái xe chậm một chút."

"Việc này…" Nghe dì Nam nói vậy, Hàn Cẩm Thư không thể quyết định được, đáp một ánh mắt sang cho Ngôn Độ để trưng cầu ý kiến.

Ngôn Độ trả lời: "Vâng ạ. Dì Nam, dì cứ nghỉ ngơi cho khỏe, cháu với Cẩm Thư về đây ạ."

"Ừ." Dì Nam cười cười, nói: "Đi đi."

Sau đó, Hàn Cẩm Thư vẫn còn có hơi lo lắng cho dì Nam, lại nói với cô nhân viên y tế một vài mẹo vặt để chăm sóc bệnh nhân nằm trên giường bệnh, sau đó mới cùng Ngôn Độ ở bên cạnh mình rời đi.

Dưới sự gợi ý của Ngôn Độ, Frans và A Kiệt đã rời đi từ trước.

Trên con đường ra khỏi viện dưỡng lão Thành Nam chỉ có hai người là Hàn Cẩm Thư và Ngôn Độ.

Ngôn Độ khởi động động cơ và lái xe ra khỏi cổng của viện dưỡng lão. Trên đường đi, anh nhớ lại cảnh Hàn Cẩm Thư kéo cô nhân viên y tế để dặn dò nhắc nhở trước khi đi, anh nói: "Hình như em cũng rất quan tâm đến sức khỏe của dì Nam nhỉ."

"Đương nhiên là vậy rồi." Giọng điệu trả lời của Hàn Cẩm Thư vô cùng đương nhiên, ngừng cũng không ngừng một chút nào, nói: "Đối với anh mà nói thì dì Nam là một người vô cùng quan trọng, anh lại là người quan trọng nhất với em tôi. Thay vào mà nói thì tất nhiên là dì Nam cũng rất quan trọng đối với em rồi."

Câu văn của cô có hơi lộn xộn, lý luận không được hợp lý cho lắm, nhưng Ngôn Độ có thể bỏ qua tất cả.

Anh liếc mắt nhìn cô một cái và nói: "Em vừa mới nói, anh là người quan trọng nhất với em?"

Hàn Cẩm Thư: "."

Thôi được rồi. Nhất thời nhanh miệng, lại trực tiếp tuôn hết lời trong lòng của mình ra rồi.

Trên đôi má trắng trẻo của Hàn Cẩm Thư nổi lên một vệt ửng hồng, lưỡng lự trong hai giây, vẫn là trả lời một cách thẳng thắn: "Đúng… vậy."

Lời nói vừa được thốt ra, Ngôn Độ không có phản ứng gì cả, chỉ là đảo vô lăng một cái, dứt khoát dừng xe lại bên lề đường.

Hàn Cẩm Thư nhìn ra bên ngoài cửa sổ của xe, quanh đường vành đai 4 ở đây, tất cả đều là những nhà máy, sau khi màn đêm buông xuống thì có rất ít người qua lại, trong đêm tối mịt mờ đôi khi còn có tiếng sủa của những chú chó canh nhà máy vang lên, đúng thật là vô cùng đáng sợ.

Hàn Cẩm Thư có hơi sợ hãi, cô nghiêng người dựa gần về phía Ngôn Độ, nhìn trái nhìn phải, có chút khó hiểu, hỏi anh: "… Này, chỗ này đồng không mông quạnh, tự dưng anh lại dừng xe ở đây làm gì?"

Ngôn Độ trả lời một cách vô cùng bình tĩnh: "Bởi vì phải lái xe nên anh cảm thấy có hơi bất tiện."

Hàn Cẩm Thư: "…?"

Cô mơ màng ngẩng đầu lên, hỏi: "Bất tiện để anh làm gì cơ?"

"Hôn em."

Nói xong, những ngón tay của Ngôn Độ nắm lấy cằm của Hàn Cẩm Thư, lờ đi ánh mắt trong vắt đang kinh ngạc và khuôn mặt đỏ ửng của cô, cúi đầu xuống, mạnh mẽ hôn đôi môi của cô.

Cái hôn này, Ngôn Độ hôn một cách kiên định và chân thành hết mực.

Nhận ra sự thay đổi tinh tế này, trong lòng Hàn Cẩm Thư cảm thấy xúc động, cũng dịu dàng đón ý hùa theo.

Sau một thời gian dài, Ngôn Độ mới tách khỏi đôi môi của cô. Hàn Cẩm Thư đỏ mặt, hô hấp không ổn định, vùi đầu vào trong lồng ngực của anh, thở hổn hển từng hơi một.

Ngôn Độ ôm lấy cô, lại nhắm mắt lại, hôn lên những lọn tóc trên đỉnh đầu của cô. Sự mềm mại man mát, mang theo mùi dầu gội đầu hương mận thơm thoang thoảng. Anh biết, đó là mùi hương trái cây yêu thích của cô.

Khi hô hấp dần dần trở lại bình thường, Hàn Cẩm Thư nhẹ nhàng nói: "Ngôn Độ ơi."

Ngôn Độ: "Ơi?"

Hàn Cẩm Thư nhẹ giọng, nói: "Việc anh sinh sống ở Lan Giang ấy mà, nếu như anh không muốn nói cho em biết thì cũng không cần phải nói nữa đâu."

Ngón tay của Ngôn Độ đang vuốt ve gáy của cô hơi khựng lại nửa giây. Anh nâng cằm của cô lên, làm cho cô ngẩng đầu lên, dịu dàng nói: "Em không muốn biết nữa ư?"

"Em muốn biết, em muốn hiểu hết mọi điều về anh." Hàn Cẩm Thư nhìn vào mắt anh, nói: "Nhưng em cũng tôn trọng quyết định của anh."

Hàn Cẩm Thư không còn đòi hỏi nữa, bởi vì, tại thời điểm này, cô dường như có một linh cảm, đoạn quá khứ này của Ngôn Độ bị niêm phong thì nhất định là phải có một loại nguyên nhân không được tốt cho lắm.

Sự tò mò của Hàn Cẩm Thư không sánh được với lòng muốn bảo vệ anh của cô.

Hàn Cẩm Thư rất sợ rằng, nếu bảo Ngôn Độ nhắc lại những chuyện cũ đó thì sẽ làm cho anh bị tổn thương.

Cô nói một cách rất chân thành: "Em không muốn anh buồn, cho dù chỉ buồn có một chút thôi, em cũng không muốn."

Nhưng, câu trả lời của Ngôn Độ đã làm cô có chút ngoài ý muốn.

"Có câu nói này của em, có sự thấu hiểu và quan tâm của em, vậy là đủ rồi." Ngôn Độ khe khẽ mỉm cười, đuôi mắt hơi cong lên, trong ánh mắt đen dường như lấp lánh ánh sáng của các vì sao.

Tiếp theo, giọng điệu của anh thực bình tĩnh, thậm chí còn có vẻ như hơi thờ ơ mà lên tiếng: "Chỉ có điều, câu chuyện này có hơi dài và cũng có chút phức tạp. Có lẽ em sẽ phải bỏ ra một chút kiên nhẫn để nghe anh kể đấy."

Sau đó, một câu chuyện chưa từng được biết đến, cứ thế từ từ mở ra trước mắt Hàn Cẩm Thư.

Nhiều năm về trước, Lan Giang chỉ là một thị trấn nhỏ nghèo đói và lạc hậu. Trong thành phố này, chỉ cần là người trẻ tuổi có chút ý tưởng và năng động thì mười bảy hoặc mười tám tuổi là sẽ đi xuất ngoại để làm việc, những người còn lưu lại ở Lan Giang này, hoặc là một vài người già, hoặc là một vài người bệnh hay tàn tật.

Có một cô gái tên là Lê Nguyệt Dao là một người kỳ lạ khác biệt với những người còn lưu lại khác.

Dáng vẻ của Lê Nguyệt Dao rất xinh đẹp, lông mày thanh mảnh, mi mắt cong cong, tứ chi thon dài, lại thêm một nước da trắng ngần và mịn màng, là một mỹ nhân thanh tú.

Đáng buồn thay, cha mẹ của Lê Nguyệt Dao đã bị bệnh nặng mà qua đời khi cô ấy còn rất nhỏ, người thân duy nhất của cô ấy, chỉ có một bà nội già đã bảy mươi mấy tuổi. Bà nội chưa từng được học hành tử tế, dựa vào việc thu thập vật liệu phế thải để kiếm sống ở Lan Giang này, thức khuya dậy sớm mỗi tháng cũng chỉ miễn cưỡng kiếm được vừa đủ tiền để chi trả sinh hoạt phí của bà cụ và cháu gái của mình, vì vậy nên Lê Nguyệt Dao vừa học hết tiểu học đã bỏ học, ở nhà làm việc vặt tại một nhà hàng nhỏ ở gần đó để góp thêm vào những trang trải trong nhà.

Vào năm Lê Nguyệt Dao vừa tròn mười tám tuổi, cô ấy vốn dĩ cũng muốn đi cùng với những người trẻ tuổi khác để tìm một lối thoát, nhưng giữa một ngày trời nắng lại có một tia sét đánh xuống, bà nội đang trên đường bán phế phẩm bất cẩn vấp ngã, sau khi được người có lòng tốt đưa đến bệnh viện, qua một loạt kiểm tra vậy mà lại tra ra chứng nhiễm trùng đường tiểu.

Để chăm sóc cho bà nội, Lê Nguyệt Dao đã từ bỏ ý định đi tỉnh thành làm việc.

Bác sĩ nói với Lê Nguyệt Dao rằng, chứng nhiễm trùng đường tiểu giai đoạn cuối cùng của bệnh suy thận, có hai phương pháp điều trị, hoặc là ghép thận hoặc là chạy thận dài hạn.

Vào thời điểm đó, trước khi chính sách y tế được đưa ra, bất cứ bệnh dịch nào cũng đều có chi phí chăm sóc sức khỏe cao ngất ngưởng.

Lê Nguyệt Dao không có bằng cấp, cũng không có kỹ năng, để có thể kiếm được một ít tiền để cho bà nội điều trị, cô ấy thông qua người giới thiệu, vào làm nhân viên rửa chân tại trung tâm dịch vụ mát xa chân lớn nhất ở Lan Giang. 

Tại thời điểm đó, tập đoàn Ngôn thị nhìn trúng mảnh đất này ở Lan Giang, muốn thi công phát triển. Đại thiếu gia đương thời của tập đoàn Ngôn thị, cũng chính là Ngôn Tòng Niên, vừa khéo, cùng cấp dưới đi đến Lan Giang để khảo sát.