Con Của Quỷ

Chương 1: Con của quỷ




Mùa đông năm 1998,

Đồng Thành, là một thị trấn bình thường, sâu trong đất liền, hoang vu lạc hậu.

Bệnh viện Nhân Dân Số 1 Đồng Thành là bệnh viện công tốt nhất ở đây, hàng ngày ra ra vào vào rất nhiều người, gần như ngày nào cũng nghe được tiếng xe cứu thương kêu inh ỏi.

Lão Lý đầu là một ông già gầy yếu lưng còng, đến từ nông thôn, không có bằng cấp, lại càng không có quan hệ gì, theo lý thì ông không thể nào làm việc trong bệnh viện tốt như vậy được, cho dù ông không ở trong biên chế cũng như tiền lương mỗi tháng chỉ ba bốn trăm nguyên mà thôi.

Vào năm 98 mà tiền lương ba bốn trăm nguyên thì ở trong cái thị trấn này cũng không tính là cao, nhưng cũng hơn ở chỗ ăn cơm nhà nước, mỗi tháng đến ngày cố định là nhận tiền lương, ba bữa một ngày cũng ăn trong bệnh viện có thể bớt đi một phần chi tiêu lớn, với rất nhiều người mà nói thì đây cũng là một công việc không tệ.

Theo lý mà nói thì công việc như vậy không đến phiên lão Lý đầu làm, nhưng mà công việc này trừ lão Lý đầu thì chẳng ai muốn làm cả.

Trông coi quét tước nhà xác, đúng là xúi quẩy.

Không chỉ là xúi quẩy không thôi, mà nhà xác của bệnh viện Nhân Dân lại ở trong hầm ngầm của tòa nhà bệnh viện đã lâu chưa được tu sửa, theo người thế hệ trước nói thì tòa nhà cũ này được người nước R xây dựng lúc xâm lược Trung Quốc, bọn họ làm không thiếu chuyện thương thiên hại lý rất kinh khủng trong đó, sau khi bại trận, một phần đám người nước R còn tự sát trong tòa nhà kia, nghe nói máu chảy khiến cả tòa nhà đều đỏ màu máu, máu chảy ra đường, mùi máu tươi rất lâu vẫn không tan.

Truyền thuyết đúng bao nhiêu phần thì còn cần phải kiểm chứng, nhưng tòa nhà cũ này quả thực âm trầm đáng sợ, cả tòa nhà ba tầng đều mọc đầy thường xuân, trước sau có rừng trúc, trời nóng mà ở trong đó cũng thấy lạnh cả người. Khi bệnh viện Nhân Dân trùng tu xây dựng thêm thì tòa nhà này bị bỏ qua đầu tiên, khi tòa nhà nằm viện mới được xây thì tòa nhà cũ này thành chỗ xa xôi nhất trong bệnh viện, dùng để bỏ vài thứ linh tinh, hầm ngầm thì được dọn ra làm nhà xác của bệnh viện, bỏ thi thể trong đó.

Thị trấn này không lớn, vì ở nơi hoang vu truyền thống, nên trừ khi đột tử hoặc bệnh quá nặng, thì rất nhiều người, nhất là những cụ già lớn tuổi càng muốn ở trong nhà đợi sinh mệnh chấm dứt hơn. Cho dù những người này bất hạnh qua đời trong bệnh viện, thì theo phong tục địa phương, người nhà sẽ nhanh chóng đưa thi thể người chết về nhà, bởi vậy, nhà xác bệnh viện cũng không dùng nhiều lắm.

Công việc thường ngày của lão Lý đầu chính là trông coi quét tước tòa nhà cũ gần như hoang phế này, quản lý đồ trong đây bao gồm cả nhà xác trong hầm ngầm, cùng với vệ sinh khu vực xung quanh.

Công việc không coi là nặng nhọc, trước lão Lý đầu còn có vài người nữa, nhờ vào quan hệ làm công việc này, nhưng những người này ngắn thì ba ngày, dài thì nửa năm, đều vì đủ mọi nguyên nhân mà nghỉ việc. Dần dần, trong bệnh viện truyền ra một vài tin đồn xấu.

Những năm tám mươi chín mươi, tin tức không nhiều lắm, trong thị trấn nhỏ có chút gió thổi cỏ lay đều bị người ta lấy làm đề tài để nói.

Ngắn ngủi trong vài năm, những người trông coi tòa nhà cũ vì đủ mọi nguyên nhân mà chết chết điên điên, vì thế đủ mọi câu chuyện về tòa nhà cũ bị người ta đồn càng lúc càng ảo, dần dần, không còn ai muốn làm công việc này nữa.

Lão Lý đầu đánh bậy đánh bạ tìm được công việc này, làm đã nhiều năm, không bị chuyện gì cả, lời đồn cũng vì vậy mà tự sụp đổ, nhưng vẫn không có ai có ý đoạt công việc này của ông.

Lão Lý đầu mừng rỡ cầm chắc cái bát sắt, ngày thường làm việc cũng tận tâm, tự nhận đã đứng vững chân trong bệnh viện liền đón vợ mình từ nông thôn đến, tặng quà lại móc nối quan hệ, vất vả lắm mới tìm được công việc giặt vỏ ga vỏ chăn cho bà, tiền lương rất ít, nhưng so với việc bà trồng ruộng ở quê thì tốt hơn nhiều.

Tòa nhà cũ bị xem như là kho hàng, trong đó nhiều đồ, đồ đáng tiền hay không đều có, dựa theo quy định của bệnh viện, lão Lý đầu phải ở lại gác đêm.

Tòa nhà cũ có nhiều phòng trống, hai vợ chồng lão Lý đầu chọn phòng hướng nắng ở gian tầng dưới, dọn dẹp làm thành phòng ngủ.

Hai vợ chồng bọn họ kết hôn hơn hai mươi năm mà không có con, cũng không thân thiết với họ hàng ở quê, hai người đều sợ sau này già rồi không có người chăm sóc, cho nên khi nhận tiền đều không muốn tiêu, ba bữa một ngày đều ăn trong nhà ăn bệnh viện, quần áo cũng nhặt đồ người khác không cần mặc, vài năm tiết kiệm, cả hai cũng được ha ba vạn.

Ở trong thị trấn này chút tiền ấy chẳng đáng là bao, nhưng ở quê họ thì đây đúng là số tiền khiến người ta hâm mộ.

Hai vợ chồng đều tiết kiệm, ngày ngày tính toán chi li, quần áo nhặt được cũng không đồng bộ, cho nên không ai biết họ có nhiều tiền như vậy.

Hai người đã tính rồi, vài năm nữa không thể làm việc được nữa thì cầm số tiền này về quê, tu sửa nhà ở nông thôn rồi an tâm vượt qua tuổi già, chuyện thế nào thì cứ như thế ấy.

Nhưng mà, kế hoạch đều không tránh được sự thay đổi.

Tháng chạp rét đậm, mắt thấy sắp đến tết âm lịch, người nằm viện mà bệnh không nặng lắm đều sôi nổi xuất viện về nhà mừng năm mới, bệnh viện khó được lúc trống vắng thế này.

Hai vợ chồng lão Lý đầu vài năm nay đều ở trong thị trấn, phòng ở nông thôn đã rách nát hết cả rồi, ở quê cũng không có họ hàng thân thiết, đã ba bốn năm rồi bọn họ chưa về quê.

Đến đêm ba mươi hôm nay, trong bệnh viện chỉ có vài người bệnh là không thể xuất viện, còn các bác sĩ có thể về cũng đã về hết, hai vợ chồng lão Lý đầu bận rộn cả năm, khó được lúc xa xỉ được một chút, mua chút thịt và thức ăn về, lại mượn trong nhà ăn bệnh viện một cái bếp lò, hầm qua loa một nồi, hai lão ăn no ngủ thẳng đến nửa đêm.

Lão Lý đầu đang mơ giấc mộng đẹp, chẹp miệng, bên tai bỗng vang lên giọng nghi thần nghi quỷ của bà nhà ông: "Ông nó, tỉnh tỉnh, tỉnh tỉnh, ông có nghe thấy tiếng gì không?"

Lão Lý đầu đang ngủ say, bị đánh thức vẫn còn chút mơ màng, chỉ thấy người lạnh vô cùng, quờ quạng sờ chăn, tức giận nói: "Hơn nửa đêm gọi gì mà gọi, có để cho người ta ngủ không."

"Suỵt, ông nghe đi, đúng là có tiếng gì mà, hình như là... là từ phía dưới vọng lên." Tôn bà tử run run nói, bà vừa dứt lời, dường như đúng là có tiếng the thé vọng lại, giống như là tiếng trẻ con khóc, đứt quãng, nghe không đúng lắm, khiến người ta sởn gai ốc.

Bóng đèn mờ mờ trong phòng lóe lên, rồi tắt rụi, gió lạnh từ khe cửa sổ thổi vù vù vào phòng, nhiệt độ bên trong như giảm xuống mấy độ, đắp cái chăn rất dày nhưng hai vợ chồng không nhịn được rùng mình.

Ầm ầm.

Bỗng, tiếng sấm sét vang lên, như nổ tung trên đỉnh đầu vậy.

Rốt cục lão Lý đầu cũng tỉnh hoàn toàn, ông lắng nghe cả nửa ngày, ngoại trừ tiếng sấm bất chợt và tiếng lá trúc soàn soạt bên ngoài, hình như ông cũng nghe thấy tiếng mà Tôn bà tử nói.

Mấy năm đầu khi mới làm việc ở đây, ngẫu nhiên cũng nghe được vài tiếng động kỳ quái, ông giả vờ như không nghe thấy gì, lấy chăn trùm kín đầu, nằm đến bình minh là chẳng còn gì cả.

Nhưng mà tối hôm nay ông lại không nằm yên được.

Trong tiếng sấm càng lúc càng to, tiếng trẻ con khóc nỉ non đứt quãng, tựa như ma chú vậy, không ngừng vang càng lúc càng lớn trong đầu hai vợ chồng, qua mấy phút hoặc cũng có thể đã qua nửa tiếng, Tôn bà tử không nằm yên được nữa, bà chọc chọc cái tay gầy của lão Lý đầu, nói: "Ông nói liệu có phải người phụ nữ có thai hôm nay... sinh không."

"Đừng nói nhảm, lúc cô ta bị người ta đưa đến bệnh viện đã chết rồi, sao lại sinh con lúc nửa đêm được?" Lão Lý đầu phủ nhận, nhưng trong đầu lại xoẹt qua gương mặt người phụ nữ trẻ tuổi cùng cái bụng to của cô ta.

Đó là khuôn mặt khiến người ta nhìn mà khó quên, rất xinh đẹp, so với ngôi sao trong TV còn đẹp hơn.

Cho dù lúc lão Lý đầu tiếp nhận cô thì cô đã cứng ngắc, sắc mặt xám trắng, hai mắt nhắm nghiền, nhưng vẫn khiến lão Lý đầu kinh diễm một hồi.

Sau kinh diễm là thổn thức, người phụ nữ này được người qua đường đưa đến bệnh viện, rất trẻ, trên người không có thứ gì chứng minh thân phận, chưa đến bệnh viện đã tắt thở vì chảy máu quá nhiều, bệnh viện báo cảnh sát, hôm nay là ngày ba mươi, sau khi xác nhận người phụ nữ đúng thật là chết vì khó sinh thì cảnh sát ghi chép lại hồ sơ, bảo người đưa cô đến nhà xác, chờ qua năm thì tiến hành điều tra.

Cả đời này của lão Lý đầu chỉ có một nỗi tiếc nuối là không có con, lúc còn trẻ Tôn bà tử cũng từng mang thai vài lần, nhưng con không sinh ra liền chết non, người trong thôn xì xào sau lưng họ, không còn cách nào nữa, lão Lý đầu đành chạy lên thị trấn mưu sinh.

Nhìn cái bụng to của người phụ nữ kia, lão Lý đầu liền nhớ đến những đứa con không có duyên với ông, cảm khái không ngừng.

"Nhưng mà tôi nghe được tiếng khóc mà, lỡ như người nào đó sinh con nhưng lại bỏ nó thì sao? Trời lạnh như vậy, lỡ chết cóng thì làm sao." Nói xong, trong lòng bà cũng lung lay, lỡ như ai đó sinh con mà không cần thì bọn họ có thể nhặt về nuôi, dù là một đứa con gái cũng tốt a.

Con, là gút mắc lớn nhất trong đời bà.

Sau khi tiếng sấm đáng sợ vang lên, tiếng trẻ con khóc nỉ non lại vang lên lần hai, Tôn bà tử bật dậy nhảy xuống dường, không quan tâm đến việc mặc thêm đồ liền đi dép lê, cầm đèn pin đặt bên gối chạy ra ngoài.

Chờ đến lúc lão Lý đầu kịp phản ứng lại thì Tôn bà tử đã mở cửa phòng, chạy vào trong bóng đêm.

Lão Lý đầu rủa thầm, vội đứng dậy cầm áo khoác của hai người đuổi theo.

Chờ đến lúc ông đuổi kịp, thì trong lòng Tôn bà tử đã có thêm một đứa trẻ, bà cẩn thận dỗ dành nó, dùng ống tay áo của mình dịu dàng lau khô dịch trên người nó, nếp nhăn khô cứng trên mặt như giãn mở hết ra.

Người phụ nữ đắp vải trắng không biết từ lúc nào mà bụng đã xẹp xuống, bên cạnh thêm một bãi chất lỏng tối đen, tanh hôi vô cùng.

Trong đầu lão Lý đầu bỗng trống rỗng, gió lạnh không biết từ đâu thổi vào nhà xác, khiến người tóc gáy dựng lên, ánh đèn pin mờ mờ lập lòe hai lần, bỗng tắt ngúm, nhà xác lập tức tối đen như mực.

"Bà, bà nó..."

"A ---"

Một tiếng kêu thê lương thảm thiết cùng với mùi máu tươi quẩn quanh trong đêm...