Con Dâu Danh Môn Nuôi Từ Nhỏ

Chương 121-1




Chỗ cũ, người xưa, nhưng lại trong hoàn cảnh kỳ lạ như vậy, cho dù là cũng sẽ không thể thờ ơ được.

Diệp Cẩn Niên nhìn những người đang chậm rãi bước xuyên qua hai hàng hộ vệ đứng hai bên, đi tới trước cô, Diệp Cẩn Niên không tự chủ được lùi về phía sau một bước.

Những khả năng có thể xảy ra xẹt qua trong đầu cô thật nhanh, chẳng qua bất luận là khả năng nào cũng đều làm cho cô cảm thấy vô cùng hoang đường.

Nói ví dụ người này có đôi mắt xanh thẳm, khuôn mặt đàn ông điển trai, Flores &8226; Bố Nặc Tư, không phải từ lâu hắncũng đã chết ở Nhật Bản rồi sao?

“Flores, trong nhà có khách đến ở sao?” Sau khi người phụ nữ lớn tuổi hơn bước xuống xe vẫn luôn nắm rất chặt bàn tay của thiếu nữ dắt đi bên cạnh, lúc này đang đi theo sau lưng Flores, khi ánh mắt nhìn về phía Diệp Cẩn Niên, khuôn mặt tái nhợt đến mức tưởng chừng trong suốt lại mang chút ý cười, con ngươi đen nhánh kia sáng ngời.

“Trước đây không phải dì vẫn luôn than phiền rằng chỉ có ba người chúng ta nên không đủ náo nhiệt sao? Tính ra thì, Diệp tiểu thư và dì còn là đồng hương đấy.” Flores lạnh nhạt lướt ánh mắt qua vẻ mặt ngạc nhiên của Diệp Cẩn Niên, rồi mỉm cười đỡ lấy người phụ nữ bên cạnh, còn nói với bà ấy bằng tiếng Trung, hơn nữa còn phát âm hết sức chính xác.

“Làm sao thế được, để con và Niên Niên ở cùng với ta, có chỗ nào sẽ cảm thấy buồn phiền chứ.” Người phụ nữ mỉm cười tức giận rồi phản bác, sau đó thoải mái quan sát Diệp Cẩn Niên một lúc lâu, lại đột nhiên hỏi: “Vị tiểu thư này họ Diệp?”

Diệp Cẩn Nhiên gật đầu, đột nhiên Flores lại xuất hiện ngoại trừ việc khiến cô vô cùng ngạc nhiên khó hiểu đương nhiên sự đề phòng của cô cũng dâng lên, nhưng khi đối mặt với người phụ nữ này, cô lại có một cảm giác rất đặc biệt, không kiềm chế được mà muốn thân thiết.

“Dì Vãn có cảm thấy cô ấy rất quen thuộc hay không?’’ Flores đỡ người phụ nữ đi tới ngồi xuống trên ghế salon, đưa mắt cười hỏi, ánh mắt bình thản dừng lại ở trên khuôn mặt của bà ấy, giống như không muốn để sót ánh mắt nào của bà: “Đôi mắt của cô ấy và dì rất giống nhau.”

“Con không nói ta cũng không nhìn ra, thực sự có chút giống nhau.” Người phụ nữ ấy sững sờ, sau đó cẩn thận nhìn Diệp Cẩn Niên một chút, tán dương rằng: “Đúng là một cô bé xinh đẹp.”

Lời nói vừa dứt, thiếu nữ ngồi bên cạnh người phụ nữ ấy lập tức hừ một tiếng không vui, lôi kéo sự chú ý của bà.

“Chẳng qua không xinh đẹp bằng Niên Niên nhà ta.” Bà mỉm cười yếu ớt rồi đưa tay lên gõ nhẹ vào vầng trán tinh xảo của thiếu nữ một cái, trong lời nói tràn đầy sự nuông chiều dỗ dành.

Nhưng mà, lời dỗ dành ấy cũng không thuyết phục được người thiếu nữ ấy, sắc mặt tối sầm lại giùng giằng mãi không muốn để cho bà ấy đụng vào mình, người phụ nữ có chút lúng túng, không ngừng dỗ dành người bên cạnh mình, trên vầng trán cao cũng vì thế mà đổ một chút mồ hôi, vẻ mặt rất cuống quít.

Thấy tình cảnh như vậy, Flores vẫn ở cạnh nhìn một cách bình thản cho đến khi người phụ nữ thật sự đã hết cách rồi, mới sốt ruột chuyển ánh mắt cầu cứu về phía hắn, hắn mới hắng giọng một cái rồi mở miệng nói: “Niên Niên, con đừng quấy dì Vãn nữa, trước tiên hãy cùng với dì Vãn lên lầu thay quần áo đã.”

Cô gái bị gọi là Niên Niên lập tức dừng động tác né tránh lại, sau đó thuận thế kéo bàn tay của người phụ nữ nắm chặt một lần nữa.

Bà ấy lập tức trở lại vui mừng, vẻ mặt thõa mãn kéo cô gái đi, khi đứng dậy cũng không quay đầu nhìn lại mà đi thẳng về phía cầu thang lên lầu.

Khi đến bên cạnh Flores, cô gái nhẹ nhàng nâng đầu lên, chạm vào ánh mắt phức tạp của Flores mang theo tia cảnh cáo lạnh lẽo, vội vàng khép hờ đôi mắt lần nữa.

Diệp Cẩn Niên ở một bên nhìn thấy rất rõ, đó chính là cảm xúc sợ hãi.

Sau khi hai người ấy rời đi, Flores vẫy tay bảo những người khác lui xuống, ánh mắt dưới ánh đèn màu vàng phát ra thứ màu sắc mông lung, khóe mắt cong lên nhìn về phía Diệp Cẩn Niên: “Diệp tiểu thư. Những ngày này có chút vội vã, có chỗ nào không được chu toàn, xin thứ lỗi.”

“Có sao.” Diệp Cẩn Niên vẫn xử sự một cách bình thản đi vòng qua bên kia chiếc ghế sa lon rồi ngồi xuống, dưới tác dụng của thuốc, cô cũng không cần thiết phải miễn cưỡng bản thân mà cứ đứng như vậy, khóe môi khẽ nhếch lên: “Có thể nhìn thấy thiếu gia Flores ở đây quả thật đã làm cho tôi rất bất ngờ, trước đây tôi còn cho rằng ngài đã không cẩn thận mà rơi vào tay kẻ thù chứ.”

“Vậy bây giờ Diệp tiểu thư đã có thể yên tâm rồi.” Giống như nghe không ra được ý đùa cợt trong lời nói của Diệp Cẩn Niên, nụ cười của Flores rất tùy tiện, hai chân vắt chéo đằng trước, ngón tay thon dài đẹp đẽ gõ theo nhịp vào tay vịn của ghế salon làm bằng da: “Nói đến việc ngoài ý muốn, ngược lại thái độ của Diệp tiểu thư lại rất bình tĩnh so với tưởng tượng của tôi, khiến tôi suýt chút nữa đã hành động vì nghĩ cô đã biết chuyện của ta. “

Trừ sự kinh ngạc trong ánh mắt lúc ban đầu, bộ dạng lạnh nhạt của Diệp Cẩn Niên sau đó đã thật sự khiến hắn thấy khó hiểu, bất cứ là ai đi nữa khi nhìn thấy một người sớm đã xuống mồ nay lại xuất hiện trước mặt cũng sẽ không thể thờ ơ được, trừ phi cô ta đã biết từ trước.

Nghĩ tới đây, đôi mắt màu xanh của Flores lóe lên một tia sắc lạnh.

“Niên Nhạc Nhạc đã được chuyển đến nhà họ Thiệu, hiện tại Hoắc Nhĩ Khắc lại đang ở thành phố Kỳ Lâm, đối với việc thiếu gia Flores không ở trong nhà chính ở Anh quốc và hành động ngã bệnh của ngài Uy Nhĩ, tôi thật sự đã cảm thấy rất khó hiểu, nhưng dù sao đây cũng là việc nhà người khác.’’ Diệp Cẩn Niên mỉm cười hỏi ngược lại: “Thiếu gia Flores cảm thấy có chỗ nào không ổn ư?”

Sự thật Flores còn sớm, từ đầu đã bị dòng họ Bố Nặc Tư bí mật ém nhẹm, Diệp Cẩn Niên là người ngoài, làm sao cô có thể biết được?

Nói đến kỹ thuật diễn xuất giả ngu, Flores là cao thủ, mà Diệp Cẩn Niên cũng không thua kém chút nào.

Quả nhiên, Flores ngẩn ra, nơi đáy mắt màu xanh có một cái gì đó thoáng lướt nhanh qua, rồi hỏi: “Việc ngoài ý muốn mà cô nói là chỉ việc này?”

“Dĩ nhiên, hoặc là còn những việc khác nữa, chẳng qua dạo gần đây tôi “ngủ” hơi lâu một chút, đầu cũng không còn tỉnh táo lắm, tạm thời vẫn chưa nhận ra.”

Ngủ, đương nhiên lúc cô bị bắt đã được đối phương hạ thuốc không hề nhẹ.

“Cũng đúng, Diệp tiểu thư ngủ mấy năm này, hẳn còn chưa biết lời đồn đãi tôi bị người ta ám sát. Suýt chút nữa đã quên chúc mừng Diệp tiểu thư lành bệnh. “ Cố ý xuyên tạc ý tứ của Diệp Cẩn Niên, Flores nhìn Diệp Cẩn Niên, khuôn mặt đang cười nhạt lại xuất hiện sự ngạc nhiên lần nữa, hắn không cần thiết đi truy xét việc Diệp Cẩn Niên kinh ngạc là thật hay giả, nếu cô giả vờ nói không biết, vậy hắn cũng sẽ không thèm giải thích một lần nữa: “Tính ra thì, ngoại trừ vài người sáng nay biết rõ mọi chuyện, Diệp tiểu thư là người đầu tiên biết tôi còn sống.”

“Xem ra tôi thật sự bị bệnh quá lâu, bỏ lỡ rất nhiều việc.” Diệp Cẩn Niên ngẩng đầu chạm vào ánh mắt dò xét và nghi ngờ của hắn, gương mặt thản nhiên vô tội: “Mới vừa ngài nói còn những người khác không biết ngài còn sống, vậy khi này, không phải thiếu gia Flores càng nên xuất hiện ở nhà chính hay sao? Theo như tôi được biết, ngài Uy Nhĩ bây giờ đang chọn lựa người thừa kế chân chính cuối cùng của dòng họ.”

Bản thân Diệp Cẩn Niên có quan tân xem Flores có tin hay không, chẳng qua có chút không hiểu, dưới tình huống thế này một khi Uy Nhĩ đã xác định Hoắc Nhĩ Khắc là người thừa kế, chẳng phải đã uổng phí những toan tính của Flores sao? Dù sao thân thể của lão già kia đã không còn mạnh khỏe được như trước.

“Mặc dù chuyện tôi không chết giấu không ít người, nhưng tôi tin rằng trong này nhất định sẽ không có lão hồ ly Uy Nhĩ kia, ban đầu cha con Hoắc Nhĩ Khắc kiên quyết muốn tham dự tang lễ của tôi, vẫn là do ông ta ngăn cản nên mới thôi.” Flores tự tin cười một tiếng, “Hơn nữa, tôi cũng rất tin tưởng rằng ông ta sẽ không chết nhanh như vậy. “

Diệp Cẩn Niên chợt hiểu ra điều gì đó rồi gật đầu, nhưng lại cảm thấy hình như Flores tiếp tục nói có chút ý tứ, giật mình trong lòng nên không muốn tiếp tục đề tài nhạy cạm này nữa: “Lại nói, mấy ngày trước tôi đã từng gặp được thiếu gia Hoắc Nhĩ Khắc.”

“Có phải đi vì chuyện của Nhạc Nhạc, trong lòng lão già kia bất an sẽ làm ra vẻ muốn bồi thường chút ít, thật giống với lúc đối xử với cô Lysa ngày trước, người không còn ở đây thái độ lập tức thay đổi. “ Flores cười, “Ở bên kia nước Anh cũng không có gì phải lo lắng, Niên Nhạc Nhạc không thể tỉnh lại được nữa rồi, lão già kia có thiên vị hơn nữa cũng chỉ có thể đưa ánh mắt nhìn nhận giữa tôi và Hoắc Nhĩ Khắc. Bây giờ, nhà họ Thiệu và nhà họ Diệp đều đang đưa tầm mắt đặt lên người của dòng họ Bố NặcTư, tôi cần gì phải tự ra ngoài tìm lấy phiền phức.”

Diệp Cẩn Niên khẽ nhắm mắt lại, than thở trong lòng. Ý tứ của Flores không phải quá rõ ràng rồi sao, lấy chuyện mình mất tích lại là sự uy hiếp lớn nhất của hắn dành cho Hoắc Nhĩ Khắc, do hắn tới trai cò tranh nhau, một khi lúc này Diệp gia rút lại sự ủng hộ đối với Hoắc Nhĩ Khắc, hơn nữa Tư Hữu. . . Quả nhiên là phương pháp một mũi lao mà bắt cá.

Nhưng những thứ này đều không phải điều làm Diệp Cẩn Niên lo lắng nhất. Những lời này của Flores đều không phải điều nên nói cho cô nghe, nhưng hắn lại cứ nói hết, biết càng nhiều thì biểu thị việc càng nguy hiểm, cho dù Flores sẽ không hại đến tính mạng của cô, nhưng hắn vốn cũng không có ý định để co rời khỏi nơi này.

“Tại sao Niên Nhạc Nhạc không thể nào tỉnh lại?” Diệp Cẩn Niên chợt ngẩng đầu lên. Thật ra thì đáp án đã rất rõ ràng.

Mặc dù Niên Nhạc Nhạc ngủ mê man, nhưng người nào có thể bảo đảm một người đang ngủ say không có ngày nào đó sẽ tỉnh lại? Sự thức tỉnh của chính cô là một ví dụ sẵn có.

“Tôi còn tưởng rằng, Diệp tiểu thư cũng giống tôi vậy không hy vọng cô bé tỉnh lại.” Flores đặt tay lên đầu gối, ánh mắt mang theo vài phần dò xét: “Cô rất quan tâm đến Niên Nhạc Nhac, hình như có hơi nhiều.”

Nhiều sự hứng thú dâng lên nơi khóe môi, ở vào thời điểm này, điều cô quan tâm không phải là bản thân mình, mà ngược lại là “tình địch” của cô.

“Thì có lẽ...! , giống như ngài đối với nhà họ Diệp cũng có sự chú ý rất nhiều.’’ Diệp Cẩn Niên nhíu mày lại, “Những thứ mới vừa nãy, chính là nguyên nhân thiếu gia Flores thiếu gia dẫn tôi tới đây sao?”

“Dĩ nhiên không phải.” Flores lắc đầu, “Dì Vãn rất thích sự náo nhiệt, nên tôi cố ý sai người mời Diệp tiểu thư đến bên này dự lễ mừng năm mới, có chỗ nào đường hi vọng Diệp tiểu thư có thể thông cảm.”

Thông cảm ư.

Diệp Cẩn Niên liếc nhìn nụ cười như xuất phát từ sự chân thành của Flores, mấy năm này nhận đủ mọi sự giáo dục tại nhà chính ở nước Anh, Diệp Cẩn Niên tự nhận mình không học được bãn lãnh của Flores, có thể mang những lý do tạm bợ nói một cách hợp tình hợp lý đến như vậy.

Bỏ thuốc, bắt người, giam giữ, chữ ‘ xin ’ này nói xong thật sự đúng là ‘ Chuẩn xác ’.

“Thiếu gia, cơm tối đã chuẩn bị xong rồi.” Bỗng nhiên Thành Minh xuất hiện ở cửa ra vào, cung kính nói với Flores.

“Đi trên lầu mời dì Vãn xuống.” Flores gật đầu một cái, đứng lên khỏi ghế sofa, cực kỳ lịch lãm đưa tay về phía Diệp Cẩn Niên: “Diệp tiểu thư, hi vọng cô có thể có được một buổi tối đón năm mới vui vẻ.”

Pháo hoa cháy sáng, màu sắc rực rỡ bùng nổ giữa màn đêm đen tuyền, ánh sáng lung linh, lập tức khiến bầu trời đầy sao cũng phải bị Yên Hoa nở rộ, ở hắc khung thượng bể ra sáng lạng màu sắc, ánh sáng lung linh, chói lòa đến mức là phai mờ cả sự ảm đạm của bầu trời đầy sao.

Ánh sáng rực rỡ chói mắt thoáng qua rồi biến mất qua khung cửa kính cao lớn, chiếu vào khuôn mặt của những người trong phòng, để lộ ra vẻ mặt nặng nề phiền muộn, không có chút không khí ấm cúng nào của việc đón năm mới.

“Đã là ngày thứ tư, không có tin tức gì của Niên Niên rồi.” Diệp Sóc ngồi ở chủ vị, trầm lặng nhíu chặt hàng chân mày, nghiêm túc mà ủ dột.

“Mấy ngày nay Nam Cung Minh Húc cứ một mực ở căn biệt thự vùng ngoại ô chăm sóc Hứa Lệ Hoa, chưa hề có sự tiếp xúc đặc biệt nào với người khác, nên không hề có liên quan gì đến chuyện này. Con đã để cho Toàn Hạo và Thiệu Tư Hữu sang bên này, chỉ mong bọn họ có chút đầu mối mới.” Ôm Diệp Dương ngồi bên kia của chiếc ghế sa lon, sắc mặt của Diệp Cẩn Nhiên rất tiều tụy, lúc cô chạy đến khách sạn chăn trên giường còn ấm, có thể thấy Diệp Cẩn Niên mới vừa bị mang đi cách đây không lâu, nhưng đã tra xét bốn ngày nay, một chút đầu mối cũng không tìm được. Càng kỳ quái hơn chính là, những người được phái đi bảo vệ Diệp Cẩn Niên hoàn toàn không phát hiện ra việc có người bắt cô đi.

Đến tột cùng đối phương là người nào?

Ngoài cửa truyền đến tiếng mở cửa, từ bên ngoài có hai người vội vãn bước vào.

“Tư hữu, như thế nào rồi?” Ánh mắt Diệp Cẩn Nhiên sáng lên, đứng dậy đón Thiệu Tư Hữu từ đằng xa, sau lưng cô, Diệp Sóc chống hai tay lên xe lăn, ánh mắt sáng quắc nhìn anh.

Cho đến khi Thiệu Tư Hữu chậm rãi lắc đầu, hai người bọn họ mới đồng thời sa sầm nét mặt.

“Ba.” Diệp Dương nghiêm chỉnh đứng dậy khỏi ghế salon, ánh mắt vòng qua Thiệu Tư Hữu, nhìn về phía người đàn ông áo đen phía sau anh, rồi gọi.

Người đàn ông có màu tóc vàng óng ánh, đôi mắt tím đen chất chứa sự âm trầm, lướt qua Diệp Cẩn Nhiên, sau đó đi về phía Diệp Dương, rất tự nhiên ngồi xuống vị trí Diệp Cẩn Nhiên mới vừa ngồi, Diệp Cẩn Nhiên cắn bờ môi, ánh mắt lóe lên ngồi vào phía bên kia của Diệp Dương.

“Đã điều tra từ lúc tôi rời khỏi Niên Niên đến khi tất cả các chuyến bay đều cất cánh, trong đó có chiếc máy bay thuộc về dòng họ Bố Nặc Tư, đích đến của các chuyến bay lần lượt là nước Anh và Thụy Sĩ, theo tin tức từ phía Lâm Thụy truyền đến, chiếc máy bay đi Thụy Sĩ là một trực thăng tư nhân đã khởi hành lúc bốn giờ một lần nữa, đích đến hình như là nước Anh.’’ Mấy ngày liên tục không được ngủ nghỉ, đáy mắt Thiệu Tư Hữu giăng đầy tơ múa, giọng nói có chút khàn khàn.

“Là Hoắc Nhĩ Khắc?” Gặp phải chuyện của Diệp Cẩn Niên, sự tỉnh táo từ trước đến này của Diệp Cẩn Nhiên sớm đã tan vỡ, đáy mắt đã nổi lên một màn nước mờ ảo.

“Em bình tĩnh một chút.” Người đàn ông áo đen nhướng hàng chân mày, đè lên cánh tay Diệp Cẩn Nhiên, nhìn về phía Thiệu Tư Hữu rồi nói đúng trọng tâm: “Tính ra Hoắc Nhĩ Khắc không có nhiều khả năng, hiện tại ít nhất hắn còn cần sự ủng hộ của nhà họ Diệp.”

“Tôi thì ngược lại hy vọng là hắn ta, ít nhất Niên Niên sẽ được an toàn hơn. Đáng tiếc nếu quả thật là hắn, sẽ không để chúng ta điều tra ra dễ dàng như vậy.’’ Thiệu Tư Hữu chống tay lên trán, trước khi Diệp Cẩn Nhiên kịp phản bác anh đã tiếp tục nói: “Nhưng dĩ nhiêm cũng không loại trừ khả năng giấu đầu hở đuôi, nếu hắn muốn đụng đến Niên Niên, thì lần gặp gỡ vô tình ở Thiệu Thị lúc trước chính là cơ hội tốt nhất, hắn sẽ không kiên nhẫn chờ tới bây giờ.”

Diệp Cẩn Nhiên gật đầu một cái, đúng vậy, lần trước Diệp Cẩn Niên đã được đưa đến tận cửa, nhưng Hoắc Nhĩ Khắc cũng không chạm vào cô ấy. Vậy nếu không phải Hoắc Nhĩ Khắc thì sẽ là người nào?

“Nếu như hắn ta biết được thân phận kia của Niên Niên? “ Diệp Sóc vốn đang trầm mặc nghe bọn họ nói chuyện đột nhiên mở miệng.

Tất cả mọi người đều yên lặng.

Hai bàn tay của Thiệu Tư Hữu từ từ nắm chặt, điều anh thật sự lo lắng đã bị một câu của Diệp Sóc nói hết ra, nếu như Hoắc Nhĩ Khắc biết Diệp Cẩn Niên và Niên Nhạc Nhạc là cùng một người, đến cuối cùng có thể vì quyền lực mà làm tổn hại đến cô hay không, là ai cũng không dám đoán bừa.

Anh nghĩ như vậy, những người khác cũng nghĩ như thế.

“Ân Dao và Long Việt bên kia nói thế nào?” Diệp Cẩn Nhiên thở dài, phá vỡ sự phỏng đoán của mấy người bọn họ.

“Chưa có tin tức.” Thiệu Tư Hữu lắc đầu, mấy ngày trôi qua, tin tức bọn họ lấy được thật sự quá ít ỏi. Khi nhận được điện thoại của Diệp Cẩn Nhiên, biết được tin Diệp Cẩn Niên mất tích, trong chốc lát anh đã rơi vào sự khủng hoảng chưa từng có.

Anh đợi Niên Niên, suy nghĩ rất nhiều về Niên Niên, lúc bắt đầu ngay cả anh cũng không làm rõ được vì sao mình lại đợi, cho đến khi về nhà, nhìn thấy Niên Nhạc Nhạc nhỏ bé đứng đó, ánh mắt mang theo vài phần đề phòng và sự tìm kiếm nhìn về phía mình, cùng với đôi mắt đen tuyền sáng ngời trong trí nhớ chồng chéo lên nhau, anh có cảm giác tim mình bị thứ gì đó va chạm khiến anh đột nhiên hiểu ra.

Niên Niên không biết, nhà họ Thiệu nhìn thì hết sức bình thường nhưng cất giấu rất nhiều bí mật trong thư phòng, về nhà họ Thiệu cũng về cả Tân Thị, cho nên trong giây phút cô lẻn vào thư phòng kia, anh đã phát giác ra.

Qua máy giám sát, nhìn mỗi hàng chữ của cô anh đều biết, khuôn mặt tràn đầy nước mắt, rõ ràng đau lòng muốn chết nhưng lại cố gắng đè nén, sự vui sướng khi anh nhận ra được thân phận của cô bị giảm bớt, khiến anh đau lòng không kiềm chế được mà chạy đến thư phòng, ôm chầm lấy cô đang yên lặng khóc thầm.

Nếu như ngày đó anh có thể không nghi kỵ những người hầu bên cạnh cô, nếu như anh có thể mạnh mẽ hơn một chút để đưa cô về nhà, nếu anh không tự tin đến mức cho rằng khách sạn của tập đoàn Thiệu Thị sẽ an toàn, thì tất cả sẽ không xảy ra.

Nhưng anh đã không có thời gian suy nghĩ nhiều vấn đề như vậy, mấy ngày liên tục tìm kiếm không ngủ không nghỉ, Liên Gia Gia cũng đều phái thế lực của mình đi thăm dò, thu hoạch được cũng cực kỳ ít.

Không có nhận được bất kỳ sự uy hiếp nào của đối phương, điều này làm cho sự lo lắng của Thiệu Tư Hữu càng tăng thêm lần lữa, anh có cảm giác, cái mà đối phương nhắm đến, vốn không phải là thế lực bối cản sau lưng Niên Niên, chẳng qua là cô ấy

Càng nghĩ như vậy, trong lòng lại càng lo lắng.

“Đối phương đã có toan tính dẫn dụ chuyện đến Hoắc Nhĩ Khắc, cho dù thật sự chuyện này không có quan hệ đến hắn, nhưng với Bố Nặc Tư phía bên kia cũng không thoát khỏi có liên quan đến. “ Sắc mặt của Diệp Sóc trầm xuống, tỉnh táo phân tích.

“Tôi hiểu rồi .” Thiệu Tư Hữu gật đầu, nhìn đồng hồ trên tay một chút: “Tôi đã sắp xếp rồi, một giờ nữa sẽ bay đến nước Anh, đến thăm dò trước động thái của Uy Nhĩ, dù là tìm sai mục tiêu, cũng nên làm đối phương lơ là phòng bị.”

“Đối phương lựa chọn bắt Niên Niên đi, vậy thì chứng tỏ tạm thời con bé sẽ không gặp nguy hiểm.” Diệp Sóc nhìn sự mệt mỏi trên khuôn mặt Thiệu Tư Hữu, không đồng tình lắc đầu, “Hôm nay trước tiên anh hãy nghỉ ngơi đã, sáng sớm ngày mai ta và anh sẽ cùng đi.”

“Hay là để tôi đi.” Người đàn ông mặc áo đen chợt mở miệng, “Tôi và Bố Nặc Tư xem như có chút giao tình, ra mặt thăm dò cũng sẽ dễ dàng hơn các vị, chuyện của Niên Nhạc Nhạc còn ở phía trước, mọi người tạm thời không nên đụng mặt.”

“Không sai, lúc này Uy Nhĩ nhất định cũng sẽ không nói thật với chúng ta. “ Diệp Cẩn Nhiên cũng đồng ý nói: “Chuyện này giao cho Toàn Hạo làm vậy.”

Nghe vậy, Toàn Hạo cũng chính là người áo đen, khóe môi nhếch lên rồi đứng dậy: “Vậy thì tôi về trước để chuẩn bị.”

“Toàn Hạo.” Sau lưng anh, giọng nói của Diệp Cẩn Nhiên truyền đến, bước chân của người đàn ông dừng lại một chút.

“Anh phải cẩn thận.”

“Được rồi.” Toàn Hạo quay đầu lại mỉm cười trấn an cô, nụ cười nơi khóe môi càng nhếch lên cao, ý cười còn chảy xuôi vào đáy mắt đen tuyền, rồi xoay người sải bước rời đi.

“Tình hình của Nam Cung Minh Húc và Sở Nhược bên kia như thế nào?” Đột nhiên Thiệu Tư Hữu

hỏi.

“Nam Cung Minh Húc vẫn một mực chăm sóc Hứa Lệ hoa, nên không có liên hệ với cô ta.” Diệp Cẩn Nhiên trả lời: “Hình như gần đây hắn ta và Sở Nhược có chút bất đồng, mặc dù vẫn đi làm ở tập đoàn Nam Cung nhưng cô ta đã chuyển ra khỏi nhà Nam Cung.’’

Ánh mắt của Thiệu Tư Hữu khẽ chuyển động.