Con Dâu Trời Phú

Chương 1310: 1311




Chương 1310:

757497-“Phi pháp hay không tạm thời không cần quan tâm, chỉ cần đồ tới được tay tôi rồi thì tôi sẽ có

cách rửa sạch sẽ ngay.” Trình Vũ nói thẳng. ở đây làm gì có ai không phải người lõi đời chứ?

So với việc quanh co lòng vòng thì không bằng cứ đi thẳng vào vấn đề. Bạn dùng sự thẳng thắn và thành khẩn của mình để đối xử thì đối phương cũng sẽ báo đáp1bằng sự tin tưởng của họ. Quả nhiên, lời này vừa nói ra, ánh mắt của người nhà họ Thời nhìn Trình Vũ đều thay đổi hẳn. Sau đó, ánh mắt dò hỏi đều dồn hết về phía Đàm Hi.

“Được, tôi có thể hỗ trợ. Nhưng sau khi lấy được sổ sách rồi thì sao đây? Cô định làm như thế nào tiếp theo?” Cái này coi như là đã nhận lời. Trình Vũ: “Một công ty8xuất hiện sự thiếu hụt thì cho dù che lấp thế nào cũng sẽ để lại dấu vết, tương tự, quỹ từ thiện cũng như thế thôi. Thậm chí, bởi vì chỉ có một quy trình vận hành, tình huống tài vụ rất đơn giản nên càng dễ dàng lộ ra sơ hở. Chờ sau khi có được sổ sách rồi, tôi chỉ cần tìm hại kế toán của Thịnh Dụ tới, cùng nhau kiểm tra đối2chiếu, chẳng khác nào kính chiếu yêu, có vấn đề gì sẽ lập tức hiện nguyên hình ngay.”

Quỹ từ thiện không thể so với công ty niêm yết được, tình hình tài vụ cực kỳ đơn giản, tìm ra manh mối cũng chẳng có gì khó.

Đàm Hi nhận lấy laptop của Thời Nguyệt, đầu tiên kiểm tra cài đặt, xác định có thể tải được thì bắt đầu thao tác tại chỗ.

Mười ngón tung bay, tốc độ4kinh người, trong căn nhà rộng lớn lúc này chỉ có âm thanh đánh bàn phím vang dội.

Thời Nguyệt: Nếu cô nhớ không lầm thì Đàm Hi học khoa Mỹ thuật thiết kế chính quy, giờ đang làm trong ngành tài chính, sao lại biết về công nghệ thông tin thế này?

Trình Vũ: Fuck! Quái vật xúc tu à?

Thời Miễn và Vạn Giai đưa mắt nhìn nhau. Là người ngoài ngành, bọn họ nhìn cũng chẳng hiểu được gì, nhưng cái nhìn về Đàm Hi sao tự nhiên lại thấy… à… khí phách thể chứ. Ông bà cụ Thời thì càng không hiểu, nhưng tầm mắt lại như tia X dán chặt trên màn hình máy tính, nóng rực như lửa.

Mười phút trôi qua…

Đàm Hi đột nhiên nói: “Hiện tại cơ bản có thể chắc chắn rằng máy tính trong văn phòng của đàn chị đã bị tiêu hủy rồi. Cũng may, hệ thống đồng thời mã hóa nên mở ra lưu trữ đám mây. Nói cách khác, trong tình huống ổ cứng đã hoàn toàn bị hủy, muốn lấy được sổ sách thì nhất định phải xâm nhập vào hệ thống đám

mây.” “Khó khăn lắm không?” “Thử đã rồi nói.” “Ù.”

Mọi người không ai nói chuyện nữa, nhìn chằm chằm vào Đàm Hi và máy tính trong tay cô.

Đảo mắt, đã hai mươi phút trôi qua. “Báo cáo tài chính quỹ từ thiện giúp đỡ trẻ em nghèo Lục Châu?” Có phải cái này không?” “Đúng thế!” Ánh mắt Thời Nguyệt sáng lên. “Dân chuyên nghiệp đã ra tay, quả nhiên không giống bình thường!” Trình Vũ búng tay một cái. Đêm đó, gần 11 giờ Đàm Hi mới về tới nhà.

Thay xong dép lê, thấy phòng khách vẫn còn sáng thì cô hơi ngẩn người.

Lục Chinh đứng lên, “Em đã về rồi.” Ánh đèn mờ trong căn phòng hắt lên sườn mặt của người đàn ông, nửa sáng nửa tối càng làm cho hình dáng trở nên thâm thúy.

Đàm Hi tiến lên, tựa đầu vào ngực anh. Lục Chinh thuận tay ôm lấy người, giọng nhẹ nhàng, “Mệt lắm à?”

“Ừm, ôm em.” “Rất vui lòng.”

Ngày hôm sau, hai ông cụ Bàng, Thời hẹn gặp nhau. Toàn bộ quá trình kéo dài suốt một giờ đồng hồ, nội dung nói chuyện cụ thể thế nào không ai biết.

Bàng Diên Chiểu đi trước, mặt mũi căng thẳng, còn có vẻ lạnh lùng.

Ông cụ Thời thở dài. Bạn bè lâu năm giờ lại phải đi tới nước này, ông cụ thật sự không hề mong muốn. Nhưng dù Bàng Thiệu Đình có là người họ Bàng thì người nhà họ Thời cũng không dễ bắt nạt.

Chưa nói tới đúng hay sai, nhưng tư tưởng khác nhau sẽ không thể hợp tác cùng nhau được.

“Ba?” Thời Miễn tới nơi thì cuộc gặp mặt đã kết thúc.

“Đi thôi.”

“Thái độ của Bàng gia thế nào ạ?”

“Con gái gả chồng như bát nước đổ đi, không quản được.” Đây là lời nói nguyên văn của Bàng Diên Chiểu.

Chương 1311:

“Cho dù cô không suy xét cho bản thân thì cũng nên suy nghĩ một chút cho con trai mình chứ.”

“Con trai?” Ánh mắt Bàng Thiệu Đình lộ ra vẻ mờ mịt, sau đó hoàn toàn suy sụp. Hiên Hiên…

Đứa con trai đáng thương của cô ta…

Sau này không có mẹ ở bên con, con phải làm sao đây? Sớm biết thế, cô ta đã không nghe lời xúi giục của gã kia, phạm phải sai lầm ngu xuẩn này… Nhưng giờ hết thảy đều đã muộn rồi. Muộn rồi!

Luật sư không biết tâm lý của cô ta đang hoạt động phức tạp cỡ nào, chỉ than thay cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, quả nhiên trẻ con luôn là điểm chết của người làm mẹ.

Anh ta lại quyết định rót thêm lửa: “Nếu vì thế mà cô giằng co với Trương Tổng, chỉ sợ đứa trẻ cũng sẽ không được sống tốt lành gì.”

Bàng Thiệu Đình cứng đờ cả người, “Anh ta dám! Hay cho Trương Khải, lại dám dùng Hiên Hiên để đe dọa tôi!”

“Cô Trương, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, giờ bản thân cô đã khó mà giữ mình, cần gì phải cứng đối cứng chứ?”

Trong mắt người phụ nữ lộ ra sự căm ghét. Vẻ mặt luật sư vẫn không thay đổi, khóe môi lộ ra nụ cười lạnh: “Tôi khuyên cô, sớm muộn gì cũng phải ký, kéo dài một chút thời gian cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.”

“Mặt khác, Jason nhờ tôi chuyển cho cô một câu: Giữ được rừng xanh còn lo gì không có củi đốt.” “Anh là ai? Jason đâu? Bảo hắn ra đây gặp tôi!” Luật sư để tờ đơn xuống, làm lơ những tiếng rít gào gần như điên cuồng của người phụ nữ, xoay người rời đi. “Cô Trương, tự giải quyết cho tốt đi.”