Con Dâu Trời Phú

Chương 1364






Trong khoảng 15 phút đồng hồ tiếp theo, sắc mặt Chu Dịch từ bình thường biến thành xanh lè, từ xanh lè trở nên đỏ bừng, cuối cùng các loại cảm xúc phức tạp trộn lại với nhau, xanh tím đan xen.
“Rốt cuộc tên cẩu tạp chủng Cận Kỷ Nguyên kia muốn làm trò quỷ gì đây?” Trương Hướng Dương lùi về sau nửa bước, tránh né nước bọt được phun ra từ trong tiếng mắng chửi của Boss.

Lúc này, anh ta cũng không biết nên nói gì.

Dù sao, ảnh là thật, hai người cũng thật sự cùng vào một tiểu khu, sống cùng một tòa nhà.

“Chu Tổng, thể bây giờ… phải làm sao đây?”
Trương Hướng Dương là “tay già đời” trong giới giải trí, cộng thêm cũng âm thầm điều tra trong khoảng thời gian này vì thế anh ta sớm đã biết quá khứ của hai người, cũng nhìn ra Chu Dịch muốn hàn gắn lại chuyện năm xưa, nên mới hỏi như vậy.
“Tin tức là thật hay giả?” Chu Dịch hỏi với vẻ gần như nghiến răng.
Trương Hướng Dương im lặng, bất chấp trả lời: “Tạm thời vẫn chưa rõ.” “Cái gì gọi là chưa rõ? Hả?”
“Đối phương có hình làm chứng, đồng nghĩa với kết luận.

Huống hồ, đến bây giờ bộ phận tuyên truyền của Tinh Huy vẫn chưa đưa ra câu trả lời nào, 80% là thật rồi…”
“Không thể nào!” Chu Dịch nói như đinh đóng cột, cũng không biết đang thuyết phục Trương Hướng Dương, hay đang thuyết phục bản thân.
“…” Anh mãi mãi vẫn là một người chấp mê bất ngộ, Trương Hướng Dương thầm cảm thán, đột nhiên cảm thấy Chu Dịch có hơi… đáng thương.

Thử nghĩ xem, kịch bản là do hắn chủ động đưa ra, cũng đồng nghĩa với việc tạo cơ hội gặp mặt giao lưu cho Cận Kỷ Nguyên và Hàn Sóc, đổi thành người khác ai mà chịu cho nổi chứ?
Tôi xem anh là “đạo diễn nổi tiếng”, nói gì nghe nấy, muốn gì được đó.


Mẹ nó, kết quả anh lại dụ dỗ người phụ nữ của ông đây?
Đổi thành một người dễ bị kích động, e rằng giờ đây đã vác dao đi chém đôi gian phu dâm phụ kia rồi! May mà lý trí của Chu Dịch vẫn còn, năng lực tự khống chế cũng cao.

Sau khi Trương Hướng Dương rời đi, Chu Dịch gọi điện thoại ngay cho Hàn Sóc.
“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy, xin vui lòng gọi…”
“Fuck!” Lúc này rồi còn tắt máy? Có nhầm không vậy?
Chu Dịch bực bội tháo cà vạt, ném xuống đất cho hả giận.

Nhưng vẫn chưa thấy hả giận, hắn lại đạp thêm hai cái mới thôi.
Cầm lấy áo khoác và chìa khóa xe, sải bước đi ra ngoài.

30 phút sau, đến Thủy Tinh Lam Loan, nhưng lại bị bảo vệ ngăn lại.

“Anh gì ơi, xin hãy xuất trình thẻ cư trú.” “Tôi đến tìm người.”
“Vậy phiền anh gọi điện thoại cho chủ hộ, kêu họ dùng máy nội bộ gọi vào phòng trực ban giải thích rõ tình hình.”
“Đâu ra lắm quy trình thế?” Chu Dịch bực bội không thôi.
Bảo vệ nhìn thấy xe hắn lái đến biết là một người có tiền, tuy trong lòng thấy bất mãn, nhưng không hề biểu hiện lên trên khuôn mặt, vẫn giữ thái độ cung kính: “Xin lỗi, đây là công việc của chúng tôi, xin anh phối hợp giúp.

Nếu không được thì rất tiếc, xin anh hãy rời đi cho.”
Chu Dịch hít thở sâu, nhẫn nại: “Cô ấy tắt máy rồi, tôi không thể gọi cho cô ấy, hiểu chưa?” Bảo vệ khó xử: “Vậy anh tìm ai? Đọc số phòng và tên chủ hộ thử.” “Tòa B, lầu 13…” Chu Dịch bỗng khựng lại, thông qua kính chiếu hậu, anh ta nhìn thấy có thứ gì đang nhấp nháy từ phía bồn hoa bên kia, không lâu sau, một ống kính màu đen nhanh chóng thụt vào trong.
Mẹ nó! Đám phóng viên chó săn này!
Anh ta lại gọi điện thoại cho Hàn Sóc, vẫn ở trong trạng thái tắt máy.

Vừa hay có một bà dì từ bên trong đi ra.

Chu Dịch gọi bà ấy lại.

“Cậu trai, cậu gọi tôi à?”
“Đúng vậy!”
“Có việc gì không?”
“Là thế này, bạn gái cháu sống ở đây.

Hôm qua cháu cãi nhau với cô ấy, nhận thấy là lỗi của bản thân, muốn bù đắp.

Nhưng bây giờ cô ấy lại tắt máy, không thèm để ý đến cháu.


Dì có thể giúp cháu một việc, dẫn cháu vào hay không?”
Có thể sống ở nơi này, rõ ràng bà dì này không phải lớp cư dân bình thường.

Bà ấy quan sát Chu Dịch với một đôi mắt sắc bén.
“Cậu trai trẻ, tuy lý do của cậu rất có lý, nhưng vẫn không đủ để tôi tin được.”
Chu Dịch bực bội, ngay cả một bà dì già thế này mà vẫn không thể xử lý được sao? “Hay là thế này, cháu gửi chứng minh nhân dân chỗ dì, chỉ vào một lúc là cháu sẽ ra ngay!”
“Vậy thì càng không được, hôm nay cháu tôi sẽ đến, tôi còn phải vội đi chợ mua thức ăn đây này.” Nói xong, nhấc cổ tay lên xem đồng hồ, “Ôi, không còn sớm nữa, tôi phải đi đây…”
“Dì1ơi, dì ơi! Dì chờ chút đã…” “Xin lỗi cậu trai nhé, bảo vệ Thủy Tinh Lam Loan nổi tiếng nghiêm khắc, tôi không thể phá hoại quy tắc được.”
“Ok, tôi bỏ tiền ra mua lại nhà của dì được không?”
Bà dì kia hít ngụm khí lạnh, “Cậu nói cái gì?” “Chẳng phải chỉ có chủ hộ mới được vào thôi sao? Bây giờ tôi mua lại nhà của dì, cũng tức là tôi thay thế dì trở thành chủ hộ, chắc bảo vệ cũng đã cho tôi vào rồi chứ gì?”
“Cậu trai trẻ à, cậu có biết8nhà ở đây bao nhiêu một mét vuông không?”
“10 vạn? 20 vạn?” Khóe môi của bà dì kia co giật, nhất thời thấy cạn lời.
Chu Dịch lấy tập chi phiếu và viết ra, “Di đưa ra giá đi!”
Bà dì kia xua tay.
“500 vạn chứ gì?” Ký xẹt xẹt, bà dì muốn ngăn cản cũng đã không kịp, Chu Dịch xé ra, nhét vào tay đối phương, “Được rồi, bây giờ phiền dì nói với bảo vệ một tiếng rằng tôi là chủ hộ ở đây, cảm ơn.” Bà dì nhìn chằm chằm hắn như nhìn một kẻ thần2kinh coi tiền như rác, liếc nhìn nhãn hiệu xe, bỗng nhiên hiểu ra.
Khẽ thở dài, trả chi phiếu lại cho hắn, “Thôi được rồi, thấy cậu cũng không dễ dàng gì.

Tôi đã nói với bảo vệ một tiếng, kêu anh ta cho cậu vào là được chứ gì.”
Chu Dịch cảm ơn rối rít.

Bởi vì lần trước đã từng dọn hành lý một lần, Chu Dịch đã quen đường quen xá.

Rầm rầm rầm… “Hàn Sóc! Anh biết em đang ở nhà! Mở cửa!” Rầm rầm rầm…

Suốt 5 phút đồng hồ, anh ta đập cửa đau4cả tay thì cửa mới được kéo ra từ bên trong, để lộ khuôn mặt buồn ngủ lim dim của cô.

Hàn Sóc nhìn kỹ lại, bỗng nhiên muốn ăn thịt người.

Cô còn tưởng là cậu trai giao hoa, không ngờ lại là tên súc sinh Chu Dịch này.

Đang muốn đóng cửa lại, động tác của đối phương nhanh hơn cô, hắn nghiêng người, lách vào qua khe cửa.

“Chu Dịch, anh bị bệnh phải không?” Ánh mắt hắn u tối, toát lên sự lạnh lẽo: “Đừng nói với anh là con mẹ nó em đang ngủ nướng đấy nhé!” “Tôi có ngủ nướng hay không thì liên quan đếch gì đến anh? Còn nữa, con mẹ nó đừng có nói tục trước mặt bà đây.

Không biết nói chuyện đàng hoàng thì cút đi cho tôi!”
Chu Dịch nghẹn họng, hít thở sâu, đè nén sự hung tàn trong huyết quản, cố gắng bình tĩnh lại.
“Anh hỏi em, tối hôm qua em đi đâu?”
“… Đồ điên.”
“Có phải ở cùng với Cận Kỷ Nguyên hay không?” Anh ta đột nhiên nắm lấy cổ tay của cô.
Hàn Sóc không vùng vẫy được, “Không liên quan đến anh.” “Ha… Lúc này rồi mà vẫn còn ngủ, tối qua mệt lắm phải không?” Nói xong, còn rướn cái cổ không được dài lắm nhìn về phía phòng ngủ.

“Rốt cuộc anh muốn nói gì? Cứ điên điên dồ dồ…”
“Con mẹ nó bớt giả vờ giả vịt với anh đi!”