Con Đường Đại Đạo

Chương 24: Về Núi






Cảm giác bước qua pháp trận không gian lưu truyền từ thời cổ đến giờ quả là khác hẳn lần trước, nếu nói lần đi qua pháp trận trước là ngồi trên một con tàu lụp xụp nghiêng qua đổ lại thì lần này chính là ngồi trên khoang vip của loại máy bay hiện đại nhất, khi ngươi còn chưa kịp có cảm giác gì thì đã đến nơi rồi.
Sự tiện lợi và nhanh chóng đến không ngờ này làm Lâm Đĩnh trong lòng thầm than "người so với người đúng là làm cho ta tức chết mà, lần trước đi qua cái pháp trận đó xém tý nữa làm ông lên cơn đau tim, lần này đi qua lại chả cảm thấy gì đúng là càng nghĩ càng điên, có tiền có quyền thật qúa tốt đi".
Nhìn cái pháp trận không gian phía sau đang từ từ đóng lại, những người xung quanh cũng đang dần tản ra hết, ba người bọn Lâm Đĩnh liền cùng nhau trở về nơi ở của chính mình, may mắn là Lâm Đĩnh cùng Trương Bình Phàm ở cùng nơi có gì cũng tiện liên hệ chỉ có Vô Danh không cùng đường mà thôi, sau chuyến đi lần này tuy cả ba chưa có dịp "tâm sự" gì nhiều, nhưng ít ra cũng đã cùng nhau trải qua hoạn nạn, cùng nhau chơi bời, tuy mỗi người không nói gì nhưng trong lòng họ cũng đã ngầm thừa nhận người kia là anh em của mình rồi, tình cảm giữa người với nhau đôi khi cũng rất kì quái, có người với nhau từ nhỏ lớn lên đã không hợp gặp nhau là sinh chuyện, lại có những người mới gặp lần đầu mà đã như anh em ruột thịt trong nhà sinh tử có nhau, nếu phải nói ra nguyên do thì có lẽ chả ai biết lại như thế, đơn giản chỉ là cảm giác mà thôi, ba anh em Trương Phi, Lưu Bị, Quan Vũ không phải cũng như thế sao, mối quan hệ hôm nay của ba người Lâm Đĩnh cũng tương tự như vậy khái quát trong một câu, "vừa gặp đã thân" không có lý do gì cả.
Có lẽ vì thế mà một tên nhìn qua vô cùng ki bo kiệt xỉ như Trương Bình Phàm không hề do dự khi phải móc viên càn khôn thạch duy nhất trên người để cứu mạng Lâm Đĩnh, còn Vô Danh có phần lạnh lùng không ngờ sẵn sàng che chắn trước mặt hắn mà chuẩn bị liều mạng.
Lúc đầu hắn cũng muốn hỏi tại sạo bọn họ lại làm thế, vì một người mới quen mà đem cả tiền đồ và tính mạng bản thân ra đánh cược thì có đáng không? những sau một hồi suy nghĩ thông suốt hắn cũng không có mở miệng ra hỏi.
-Thực tế còn cần phải hỏi sao? Không cần biết lý do gì người đối tốt với ta, có ơn với ta một phần thì ta báo đáp họ mười phần, người có oán thù với ta ta đào cả mồ mả mười tám đời nhà nó lên, người sống trên đời có ơn báo ơn, có oán báo oán chả phải là sảng khoái sao nghĩ làm đếch gì ệt.
Trước khi chia tay ai về nhà nấy Lâm Đĩnh kéo cả hai tên kia vào một góc kín, sau đó vô cùng cẩn thận liếc ngang ngó dọc một hồi thấy không có loại ruồi muỗi nào lảng vảng quanh đây mới cẩn thận mò mẫm móc từ trong người ra vật thể gì đó.
Trương Bình Phàm và Vô Danh thấy thằng cha này cẩn thận thế thì cũng trở nên vô cùng cảnh giác công lực đề thăng tối đa, linh giác trải rộng bốn phía chỉ cần hơi có chút gì khác thường thì khó lòng mà qua được tai mắt của hai con hàng này.
Đến khi nhìn rõ thứ mà Lâm Đĩnh móc ra là cái gì thì hai thằng khốn này làm quái gì còn chút khí độ cao thủ nào, tên nào tên nấy mắt sáng như đèn pha thi nhau vung tay chộp tới động tác vô cùng thành thục hắn còn chưa kịp có cảm giác gì thì loáng cái hai viên càn khôn thạch trong tay hắn đã mất tích, nếu thế thì cũng thôi đi dù gì khi lấy ra Lâm Đĩnh đã đoán trước được chút ít kết quả rồi, khốn kiếp ở chỗ là hai thằng đực rựa này tặc tâm chưa từ lại dùng một loại ánh mắt như sói đói rình mồi đã thế lại còn nước dãi ròng ròng quét lên quét xuống toàn thân hắn nữa chứ.
Trong lòng anh chàng bây giờ có chút rét lạnh rồi, hai tên Vô Danh và Trương Bình Phàm vô cùng ăn ý tiến tới mỗi thằng kẹp một bên vai của hắn bắt đầu tra hỏi.
-Giỏi lắm thằng khốn này có đồ tốt thế mà đến tận bây giờ mới chịu đưa ra, khai mau trên người ngươi còn bao nhiêu nữa mau móc ra xem nào.
Nhìn cái khuôn mặt béo núc ở một bên đang cười híp hết cả hai mắt lại mà nhìn mình trong lòng anh chàng chửi ầm cả lên.

-ĐCM không phải trong phim anh em có đồ tốt chia nhau chả phải cảm động đến rơi nước mắt đưa qua đẩy lại một hồi cuối cùng lại rơi vài túi mình, tại sao hiện thực lại khác xa thế này, phim ảnh đúng là hại chết người mà hú hú, ta thề từ nay nhìn thấy thằng đạo diễn nào thấy một thằng ông bóp chết một thằng cho nó biết thế nào mới là tình cảm anh em chân chính hú hú.
Vô Danh lúc bình thường có vẻ hiền hậu thật thà nhưng ta xin cam đoan kẻ nào mà tin vào cái bản mặt đó nhất định là chết không có chỗ chôn đấy hức hức.
-Tên béo còn lằng nhằng với thằng cha này làm gì, loại hàng đê tiện này không dùng biện pháp mạnh là không được à nha, nghe nói cách đây mấy căn nhà có một thằng ma cô chuyên môn giải quyết sinh lý nam, có phải nên giới thiệu thằng cha này đến làm khách hàng thường xuyên không nhỉ?
-Éo m* ý kiến hay thế mà ngươi cũng nghĩ ra được, không hổ là anh em với ta à nha.
-Quá khen quá khen, chỉ là kế nhỏ mà thôi làm sao có thể sánh được với Bình đại ca đa mưu túc trí được chứ hắc hắc.
Nhìn hai thằng khốn này nhìn mình cười dâm liên tục, trong lòng Lâm Đĩnh rét run nghiến răng ken két.
-Được rồi coi như ta sợ các ngươi đi, không biết ông đây kiếp trước có nợ nần gì các ngươi không nữa.
Nói rồi anh chàng móc trong người ra những thu hoạch có được khi đến khu chợ giao dịch, hai thằng kia cái khác không nói nhưng khả năng nhìn hàng phải nói là số một số hai tu tiên giới cũng không sai, cả hai tên không hẹn mà cùng nhìn về phía chiếc lá với vẻ tham lam dường như thiếu chút nữa là nhảy lên cướp đoạt ngay lập tức, sau một hồi ngắm nhìn đống đồ vật mà Lâm Đĩnh móc ra cả khi đụng đến cái bình chứa Phệ Linh Thảo mà hắn tiện tay chôm được khi thử dược thì không kìm được mà đổ mồ hôi hột một trận vì độ âm hiểm của thằng này, còn viên càn khôn thạch cả hai tên kia cũng không có chú ý lắm.
Sau khi xem xong đống đồ đó Trương Bình Phàn mò mẫm trong người móc ra một cái hộp trên mặt có dán một tấm bùa rất giống cái mà Lâm Đĩnh đã thấy trong cửa hàng của Nhược Thủy.
-Ngươi dùng cái này mà đựng phiến lá đó vô tránh để cho dược lực thất thoát, bây giờ ngươi đừng vội dùng ngay nó để tăng trưởng thực lực mà nên chờ đến khi đột phá tầng thứ tư ổn định tầng thứ năm rồi hẵng ăn vào, không khéo có thể một lèo leo lên tầng thứ sáu luôn đó.
Lâm Đĩnh cũng không nói gì nhận lấy hộp ngọc bỏ chiếc lá vào niên phong sau đó cất vô người.
Vô Danh ở một bên thì nói, loại cỏ Phệ Linh này nếu lợi hại như ngươi mô tả thì biết cách dùng sẽ trở nên vô cùng đáng sợ, ta có quen biết một tên làm ở phòng luyện chế vũ khí để ta nhờ hắn chôm chỉa một loại cơ quan pháp tiễn mỗi lần dùng chỉ cần tẩm độc vào đầu mũi tên ngay cả cao thủ sơ nhập linh cảnh nếu sơ xẩy thì hắc hắc.
Nghe thấy thế tên béo và Lâm Đĩnh cũng không nhịn được mà cười lên âm hiểm vài tiếng.
-Hắc hắc cái thứ đồ chơi mà Vô Danh ngươi nói lợi hại thì có lợi hại nhưng gặp phải mấy tên sơ nhập linh cảnh có hộ giáp lợi hại thì không ổn à càng không nói đến linh cảnh tu giả hùng mạnh hơn nữa, thế này đi không làm thì thôi đã làm phải làm cho trót, ngươi chỉ cần mang cái cơ quan pháp tiễn đến chỗ ta, ta sẽ mặt dày mày dạn đi nhờ một người cực kì tinh thông trận pháp, cạm bẫy cải tạo gia trì thêm vào, đảm bảo dưới linh cảnh tu giả nếu như không có bảo bối gì nghịch thiên hộ thân thì đến một tên chết một tên hắc hắc.
Lâm Đĩnh cũng tròn mắt nhìn hai tên này đang bàn bạc làm sao để sử dụng tốt nhất loại chất độc trong tay hắn, đương nhiên anh chàng ở bên cũng góp phần đưa ra những sáng kiến cực kì đen tối, thế là ba tên thi nhau đưa ra những chủ ý càng hiểm ác càng tốt đến cuối cùng khi nhìn lại cả bọn không kiềm được lông tóc cũng dựng đứng hết cả lên.
Lời Lâm Đĩnh.
-Cái gì ngươi bảo ta quá âm hiểm, độc ác? Ta thấy còn chưa đủ ác độc đâu à nha, người xưa có dạy kẻ quân tử phải hành xử lễ độ, quang minh chính đại nhưng mà ĐCM nó ngại quá ông là tiểu nhân.
Sau một hồi thương lượng toàn bộ ba viên đá càn khôn trên người Lâm Đĩnh đều cuốn gói ra đi khiến cõi lòng hắn như nát tan một nửa, nhưng còn có cách nào khác sao? ở cái thế giới này đã không có đủ thực lực thì phải dùng biện pháp khác mà bù vào nếu không kết cục tuyệt đối so với chết còn thảm hơn, đừng nói là ba viên càn khôn thạch cho dù có là ba mươi hay ba trăm viên nếu so với cái mạng già thì cái nào đáng giá hơn chắc không cần ta phải nói.
Tên béo một hơi nuốt hết hai viên đá càn khôn của hắn đã vậy lại còn bày ra cái bộ mặt tiểu nhân đắc chí khiến anh chàng hận đến ngứa cả răng, chỉ muốn lao đến quai thẳng nắm đấm vào mặt hắn ta cho bõ ghét.
Nhìn thấy còn hàng kia mặt mũi đỏ bừng trừng trừng nhìn mình tên béo vô cùng vui vẻ bồi thêm một cú.
-Ài ta nói Lâm Đĩnh ngươi sao lại bày ra bộ mặt đưa đám như thế cười lên đi chứ ha ha, ông đây không phải là muốn tốt cho ngươi sao, nghĩ thoáng lên không phải chỉ là hai viên đá bé tẹo thôi sao.
Nghe thế xém tý nữa anh chàng tức ói máu ngay tại chỗ.
-Đậu má sao ngươi nói dễ nghe thế, chỉ là hai viên đá thôi à, tên mập chết tiệt ngươi thử đi kiếm ra cho ta vài viên coi nào, là ta phải liều mạng mới kiếm được chừng đó đấy.
Vô Danh và Trương Bình Phàm nghe thế thì bốn con mắt cùng nhau sáng lên vội vàng tra hỏi.
-Cái gì ngươi liều mạng là có thể kiếm được vài viên đá càn khôn rồi chuyện tốt ở đâu rơi xuống thế mau chỉ cho bọn ta, Lâm Đĩnh ngươi bản lĩnh yếu kém thế tùy tiện chọn đại ra một người cũng mạnh hơn ngươi gấp trăm lần, công việc mà ngươi phải liều mạng không phải đối với bọn ta là dễ dàng như trở bàn tay sao.

Nghe đến đó anh chàng gào lên.
-Hai thằng khốn này khinh người quá đáng mà, dù gì cũng phải để lại cho ta vài phần mặt mũi chứ.
Không đợi hắn nói hết Vô Danh đã cắt lời.
-Đừng có nói nhảm ngươi mà có mặt mũi cái quái gì, khai mau ngươi làm sao mà kiếm được mấy viên càn khôn thạch này, đừng để bọn ta dùng biện pháp mạnh.
Vốn anh chàng còn định dây dưa cò kè dành lại chút sĩ diện ai ngờ thấy hai thằng kia bẻ tay răng rắc nhìn mình với ánh mắt không có ý gì tốt đẹp, anh chàng vội vàng phun ra sạch từ đầu đến đuôi trong lòng thì thầm gào thét.
-Thằng mập chết tiệt Vô Danh khốn kiếp các ngươi đợi đó, đợi ông tu thành thần thông nhất định mỗi ngày phải dầy vò các ngươi chết đi sống lại mười tám lần mới hả được nỗi hận trong lòng ta hức hức, mười tám lần…
Nghe hắn nói xong lão béo cảm khái một câu.
-Hài thì ra là thử dược, ta biết mà với thực lực của hắn ngoài việc đó ra còn có việc gì phù hợp hơn đâu, đúng là số *** chó thằng cha ti tiện này thế mà vẫn sống khỏe re.
Vô Danh ở một bên vô cùng đồng cảm gật đầu theo để Lâm Đĩnh ở một bên vô cùng bi phẫn.
-Hai thằng mắc dịch có phải các ngươi cảm thấy ta ngỏm luôn thì mới tốt không, hức hức đúng là chơi nhầm bạn xấu mà.
Cuối cũng đến lúc phải chia tay mỗi người đi một ngả, Lâm Đĩnh vội vàng trở về báo cáo lên trên, vốn dự định chỉ đi một buổi chiều ai ngờ lại qua vài ngày mới trở về, cũng may là tên phó tổng quản trước bị hắn hãm hại không biết đã bị dẫn đi đâu không thì lần này đúng là thảm thật rồi, vị phó tổng quản mới này cũng còn tốt chỉ răn dạy cảnh cáo vài câu rồi hạ lệnh tiễn khách.
Lâm Đĩnh sau khi chạy trối chết ra khỏi phòng lão phó tổng bèn vội vàng chạy đến phòng tạp vụ bắt đầu làm công việc hàng ngày của mình, như thế thì cũng thôi đi khốn kiếp là ở chỗ mấy ngày hắn vắng mặt vậy mà lại không có một ai giúp đỡ hắn san xẻ công việc, khiến cả một đống việc vốn bình thường phải vài ngày mới có thể hoàn thành rút ngắn lại trong ngày phải hoàn thành, sau một hồi oán hận thiên địa bất công than thân trách phận anh chàng bắt đầu tập trung vô công việc, không phải hắn không muốn gào tiếp nhưng mà cái đống tạp vụ như núi kia đã hoàn toàn vắt kiệt sức lực của bản thân còn hơi sức đâu mà kêu gào phản đối nữa.
Đến khi hắn lết trở về đến được cái phòng nhỏ của mình thì đã là nửa đêm của ngày hôm sau, lúc này toàn thân Lâm Đĩnh như thoát lực, tứ chi bủn rủn rã rời, sắc mặt trắng bệch mồ hôi lạnh vã ra ướt cả áo, cuối cùng dường như không thể nào chống đỡ được toàn bộ cơ thể Lâm Đĩnh liền đổ vật ra nền nhà ngay sát cửa phòng.
Phải nói là tình trạng của hắn lúc này không được tốt lắm, luồng chân khí trong cơ thể cạn kệt không nói, quan trọng nhất là các có bắp cơ, thớ thịt, từng tấc tế bào như chuẩn bị vỡ vụn tê dại khiến cho hắn muốn cử động một chút cũng không được, trạng thái của Lâm Đĩnh lúc này như một người bình thường yếu đuối chưa bao giờ tiếp xúc với cử tạ đột nhiên lại chạy đến phòng tập không để ý đến bản thân có chịu đựng được không điên cuồng nâng tạ vượt quá khả năng của mình, kết cục của hắn ta nhẹ nhàng nhất là bẹp dường một trận không dậy nổi, còn hơi xấu là các cơ bắp thớ thịt cân mạch bị tổn thương từ nay về sau sức lực tụt lùi không thể hồi phục, nặng thì mất hoàn toàn khả năng hành động suốt đời đừng mong bước xuống giường nửa bước.
Tình trạng của Lâm Đĩnh hiện tại chính là như thế hắn không hề để ý đến thân thể có chịu đựng được không chỉ điên cuồng giải quyết công việc tồn đọng trong mấy ngày, đáng lẽ với hành động như thế cho dù là người tu tiên có tu vi phàm cảnh tầng sáu thân thể khỏe mạnh, sức lực các mặt đều hơn xa người phàm thì cũng không thể chịu nổi chí ít cũng phải liệt dường nửa tháng mới có thể khôi phục càng không nói đến cái tên ngay cả tầng năm cũng chưa tới kia, nhưng đó là đối với người tu tiên bình thường à nha, lại nói Lẫm Đĩnh cũng không phải là người tu tiên bình thường, thân mang kì công nghịch thiên cái khác không nói chỉ riêng về khoản khôi phục trong một đại cảnh giới Lâm Đĩnh hắn vỗ ngực tự xưng thứ hai e rằng chẳng có ai dám nói là có thể hơn hắn cả.
Lúc này từng đợt bổn nguyên khí ẩn sâu trong trong cơ thể hắn bắt đầu bị động trào ra chữa trị những tổn thương, khoảng ba tiếng sau khi đã có được một chút sức lực hắn gắng gượng từ từ nhỏm dậy bắt bản thân mình phải ngồi xếp bằng theo tư thế tu luyện, chỉ một động tác như vậy thôi mà đã làm cho Lâm Đĩnh có cảm giác bản thể như sắp vỡ vụn ra vậy, hắn không nhịn được khẽ rên lên một tiếng đau đớn.
Cuối cùng hắn cũng đạt đươc mục đích của mình bắt đầu xếp bằng, hai bàn tay đan xen với nhau, tĩnh tâm gian nan vận chuyển Chư Thiên Tạo Hóa công, mới đầu bởi vì hao tổn quá nhiều nên vận hành công pháp có hơi khó khăn, nhưng rồi theo từng vòng vận chuyển mỗi ngày một nhanh thân thể Lâm Đĩnh bât đầu chậm rãi thả ra hấp lực cuốn lấy thiên địa nguyên khí xung quanh chuyển hóa thành bổn nguyên khí tinh thuần nhất, hắn cứ ngồi vận công như vậy một đêm cho đến khi cảm giác được thân thể đã được chữa tri lành lặn mới chậm rãi mở mắt phun ra một ngụm trọc khí rồi thu hồi công lực.
Lâm Đĩnh đứng dậy khẽ vươn vai vài cái vận động buổi sáng rồi hơi nhín mày nhìn bộ quần áo trên người, thì ra cả hai ngày kia liên tục làm việc làm gì có thời gian mà thay đồ thế là anh chàng cứ mặc nguyên như vậy, mồ hôi cộng với chất bẩn dính lên làm toàn thân hắn cứ rin rít vô cùng khó chịu, Lâm Đĩnh vô cùng miễn cưỡng thay một bộ đồ mới rồi vứt đại bộ đồ bẩn lên giường sau đó nghênh ngang đi đến phòng ăn, dọc đường đi hắn cứ nghĩ đến cái cảnh tối về phải giặt cái đống đồ bốc mùi cả tháng nay của mình là lại đau hết cả đầu.
-Các ngươi đang thắc mắc tại sao là người tu tiên mà không có ba cái ba cái thuật pháp nho nhỏ như tẩy trần thuật..vv phải không?
-Đậu má đâu phải ta không muốn thi triển đâu, tuy phàm cảnh ở một mặt nào đó cũng có thể nói là người tu tiên nhưng mẹ kíp, khốn nạn ở chỗ chỉ là "gần như" mà thôi chứ đếch phải người tu tiên chân chính, muốn học pháp thuật cho dù là cái pháp thuật rác rưởi nhất, vô dụng nhất cũng phải có tu vi sơ nhập tu giả mới được đó.
-Chả lẽ hẻm có biện pháp khác sao, ví dụ như trang bị, công cụ chẳng hạn.
-Đừng nói nữa, càng nói chỉ làm tim ta thêm rỉ máu mà thôi, ngươi tưởng ta không muốn kiếm mấy thứ đó sao nhưng mà ĐCM nó càng khốn nạn hơn là tu tiên giới toàn thằng trâu bò căn bản không có mấy thứ đó, chỉ cần là tu sĩ thì tùy tiện đánh ra một đạo thuật pháp nho nhỏ là mọi thứ đã xong rồi việc đếch gì phải tốn công chế ra mấy cái công cụ lau rửa gì gì đó, trừ phi có tên nào ấm đầu mới lãng phí thời gian vào những việc không đâu, nghe nói tu sĩ cấp cao còn có cả người hầu chuyên môn làm ba cái thứ việc vặt vãnh đó để họ chuyên tâm tu luyện đấy.
Càng nghĩ hắn càng nóng lòng muốn đột phá cảnh giới ngay lập tức, đơn giản chỉ là vì anh chàng đã quá ngán hoàn cảnh phải tự làm mọi việc rồi, nghe nói khi đột phá trở thành sơ nhập tu giả thì có quyền chọn một tên cu li hay một nha hoàn để sai bảo, đã thế những tục vụ hoàn toàn được miễn chỉ cần chuyên tâm tu hành là được, những cái phúc lợi khác thì thôi đi nhưng cứ nghĩ đến cái vụ hầu gái là hắn lại không tự chủ được mà nghĩ đến những cuốn phim giáo dục giới tính với tiêu đề "cô hầu gái và ông chủ", trong lòng Lâm Đĩnh vô cùng chờ móng cái ngày cá chép hóa rồng , có thể hoang dâm vô độ à nha.
Với bước đi long hành hổ bộ mà dân ta quen gọi là kiểu đi đau trứng, hắn ưỡng ngực ngẩng cao đầu bước đến nhà ăn, cũng may là tên tổng quản trước không biết đã bị điều đi đâu, không khéo chết mất xác rồi cũng nên vì vậy cũng chả có ma nào ăn no rửng mỡ đi tìm hắn gây phiền toái.
Lâm Đĩnh tự lấy ình một cái khay rồi lần mò đến chỗ tên béo, trước đây không có quan hệ gì không nói nhưng bây giờ tốt xấu gì thằng mập này cũng nuốt của hắn hai viên đá càn khôn lúc này cũng phải hồi báo lại chút gì đó đi chứ.

Thấy Lâm Đĩnh đi đến đôi mắt ti hí của Trương Bình Phàm khẽ đảo một vòng rồi nhanh tay cho vào trong khay của Lâm Đĩnh thứ gì rồi vội vàng múc vài muôi một chất lỏng sền sệt vàng vàng che lên trên rồi làm như không có việc gì tiếp tục công việc, nhìn cái thứ mà thằng cha kia múc cho hắn xém nữa thì anh chàng không nhịn được mà phải nôn toàn bộ những gì đang có trong bụng ra, đơn giản bởi vì cái thứ đó quá giống shi** lỏng, hắn biết nhất định là thằng mập chết bầm kia cố ý.
Sau một hồi nhìn tên mập với ánh mắt u oán khiến cho khuôn mặt đang tươi cười của tên kia co rút lại toàn thân thịt béo khẽ rung lên Lâm Đĩnh mới vác bộ mặt xị ra một đống vủa mình đi chỗ khác, hắn cũng không có ngu mà gào lên tiếp tục chọn hai ba món mình thích rồi mò đến một góc vắng người định bụng tìm hiểu xem tên kia nhét cái gì vào đĩa của mình, không khéo lại là thuốc xổ nữa thì bỏ mịa, tuy khả năng này không lớn nhưng ai mà biết được thằng mập kia đột nhiên nội tâm tà ác nổi lên thì sao, tóm lại là phải cảnh giác à nha.
Với lòng dạ không có vẻ gì là rộng rãi, lại vô cùng thành thục trong việc lấy bụng ta suy bụng người, lúc đầu từ một hai thành, sau một hồi suy tính sâu xa của hắn lại biến thành bốn năm thành chắc chắn là thằng mập kia định chơi xỏ hắn, cũng còn may con hàng này còn chưa đến nỗi hết thuốc chữa vẫn biết mở ra xem thứ Trương Bình Phàm ném cho hắn là cái gì.
Đến khi nhìn rõ là cái gì thì hai mắt Lâm Đĩnh khẽ sáng lên tròng mắt vội đảo một vòng khi xác định rõ là không có thằng nào nhìn qua bên này liền vội vàng thò tay bốc lấy gốc "nhân sâm vương" nhìn cũng chả thèm nhìn lập tức bỏ vào miệng điên cuồng cắn nuốt.
Không đầy hai giây toàn bộ củ sâm vương đã chui vào miệng hắn, khiến hai má anh chàng căng phồng lên như con ếch vậy, lúc này hắn cũng chả để ý nhiều như vậy chỉ chăm chăm vận hành Tạo Hóa Công nhằm tiêu hóa dược lực đang tỏa ra từ củ sâm vương ngàn năm này.
Ở tu tiên giới nhân sâm dưới trăm năm chỉ được xem là dược liệu đối, với người phàm còn có chút tác dụng chứ đối với người tu tiên thì không hề có một chút tác dụng gì, nhưng nhân sâm trên trăm năm lại khác, lúc này dược lực của nó đã tích lũy được một mức nhất định, lượng biến dẫn đến chất biến khiến nhân sâm từ trăm năm trở lên bắt đầu có tác dụng với tu tiên giả, có tư cách là một loại linh dược cấp thấp rồi, nhâm sâm càng lâu năm thì dược tính càng lợi hại, khi đạt đến mốc ngàn năm lúc thì có thêm một xưng hiệu "Sâm Vương", dược tính lại xuất hiện biến hóa mới khiến người dùng nó dưới sơ nhập linh cảnh tu giả có thể tăng cường một tầng cảnh giới, ngay cả với người sắp đột phá trở thành sơ nhập tu tiên giả cũng có tác dụng nhất định.
Vốn cây Sâm Vương này là của gia bảo là tài sản duy nhất cha mẹ hắn để lại cho Trương Bình Phàm vốn hắn dự định để lúc đột phá mới dùng tới nhằm tăng khả năng thành công, phải biết số lượng người tu luyện đến phàm cảnh đỉnh phong tầng chín rất nhiều nhưng không phải bất kì ai cũng có thuận lợi đột phá trở thành người tu tiên chân chính đâu, có thể nói đây là cửa ải khảo nghiệm đầu tiên đối với tu giả trên con đường tu hành, gần như 8/10 mọi người thất bại nuốt hận ở bước này.
Cha mẹ Trương Bình phàm vốn mất sớm để lại một mình hắn giữa thế giới tu tiên tràn đầy chết chóc và hiểm nguy luôn rình rập xung quanh, chính Lâm Đĩnh là một kẻ già đời cũng có chút kinh nghiệm sống thế mà cũng xém tý nữa bỏ mạng lại đây mấy lần, một đứa trẻ có thể lớn lên trong hoàn cảnh đó nhìn tới nhìn lui thế nào cũng không thể nói đó là một kẻ ngu ngốc được, mọi người nhìn vào Trương Bình Phàm chỉ thấy đó là một tên béo, hiền hậu , thật thà, dễ bị lừa gạt lúc nào cũng nở nụ cười ngu ngơ trên môi, những kẻ đó tin vào cái ấn tượng như vậy mà tiếp cận mưu đồ với hắn sau một thời gian toàn bộ bọn chúng đều biến mất một cách ly kì, ngay cả kẻ có tu vi cao hơn hắn cũng không có ngoại lệ, những chuyện này một hai lần thì có thể cho là trùng hợp thế nhưng xảy ra rất nhiều lần thì không còn là trùng hợp nữa, rốt cuộc mọi chuyện cũng dẫn đến sự chú ý của những người hữu tâm, mọi người bắt đầu bắt tay vào tiến hành điều tra nhưng khi thu được kết quả thì những người đó không nhịn được mà trong lòng lại trào ra một mảnh khí lạnh, những kẻ đã mất tích trước đây không hề ngoài dự liệu là toàn bộ đều chết hết đồ vật trên người bị lột sạch, mọi người cũng không hề cảm thấy có gì bất ngờ nhưng cái cách chết của bọn họ lại khiến cho những người đang sống sờ sờ phải rét run một hồi.
Những dấu vết tìm được cho thấy bọn họ trước khi chết đều bị người ta dùng ngoại lực đập gãy tay chân, cắt đứt gân mạch rồi mới từ từ hành hạ, kẻ may mắn nhất được tìm thấy là bị chôn sống ngay tại chỗ trên người chỉ có vài nhát chém.
Xui xẻo nhất lại là tên có tu vi cao nhất sơ nhập linh cảnh tầng sáu, kẻ này tứ chi bị đập nát từ từ sau đó mới bị văn ra khỏi thân thể, kinh mạch công lực toàn bộ bị hủy hoại, trên thân mình không có chỗ nào lành lặn cho thấy đã bị tra tấn trong thời gian dài, ngay cả cái đấy cũng không còn, khả năng vô cùng cao là đã bị đập nát chầm chậm rồi tách rời cho chó xơi, đã thế trong thân mình hắn lại bị trúng bảy tám loại kịch độc không có thuốc giải, thế thì cũng thôi đi nhưng người này sau khi chết lại còn bị người ta thi triển vài loại thủ câu hồn nhiếp phách, không cần nói đến kết cục mọi người ở đây chỉ sợ hơn một nửa cũng đã đoán được đoạn kết không lấy gì là tốt đẹp của đám hồn phách đó rồi, đúng là đến chết mà vẫn chưa được yên thân.
Thế nhưng điều tra tới điều tra lui một hồi lại không hề tìm thấy bất kì chứng cớ gì có liên quan đến tên mập thật thà kia, có chăng chỉ là những người này đã từng đánh chủ ý lên người hắn mà thôi.
Nếu bảo những sự việc ở trên không có tý tẹo liên quan gì đến thằng béo ị này thì đánh chết ta cũng không tin, nói thế để mọi người biết rằng Trương Bình Phàm không những không hề ngu ngốc mà phải là một kẻ thông minh tuyệt đỉnh mới đúng, trí tuệ cao đến đáng sợ chỉ là bị cái lốt dê béo của hắn ta che dấu mất mà thôi.
Một kẻ tinh minh như vậy lại đưa thứ gia bảo duy nhất vô cùng quan trọng của mình cho Lâm Đĩnh nhất định là do hắn đã nhìn ra thân thể người anh em của mình có vấn đề rồi, công dụng quý gía nhất của nhân sâm vương không phải là đề thăng công lực hay giúp tăng một ít khả năng đột phá bình cảnh mà là linh dược cứu mạng và bù đắp thọ nguyên.
Từ lúc nuốt sâm vương vô bụng Lâm Đình âm thầm vận hành tâm pháp Chư Thiên Tạo Hóa công, nhưng dược lực của sâm vương ngàn năm cũng đâu phải dễ nuốt như thế, vừa vào bụng hắn dược lực của nó đã bắt đầu phát tán như một dòng nước tuy ôn hòa nhưng không có giây phút nào ngừng nghỉ, lúc đầu hắn còn miễn cưỡng có thể chịu đựng nhưng càng về sau lại càng phải gắng sức, hắn cũng không dám toàn lực vận hành công pháp sợ những người ở đây nhìn ra cái gì đó, đến khi hắn sắp sửa không chịu được nữa, da thịt cả người căng phồng lên, đỏ rực thì tiếng sách linh đột ngột vang lên trong đầu.
-Đồ ngu như lợn, ăn bậy bạ muốn chết sao, linh dược ngàn năm dễ nuốt lắm à, lần sau muốn nuốt cái gì phải hỏi ta trước, không muốn chết thì mau vận hành Hóa Khí Quyết đi.
Nghe đến đó Lâm Đĩnh như nắm được cọng rơm cứu mạng vội vàng vận hành Hóa Khí Quyết song song vơi Tạo Hóa công, lúc này hắn cũng chả quan tâm xem là chúng có xung đột vòi nhau không nữa, quả nhiên khi vận hành Hóa Khí Quyết không hề xung đột với Chư Thiên Tạo hóa công mà dường như chúng còn có tác dụng hỗ trợ lẫn nhau nữa chứ, lập tức hiệu suất hấp thu linh dược tăng lên gấp mấy lần ẩn ước còn chưa có dấu hiệu dừng lại, tuy nguy cơ nổ tan xác đã qua nhưng hắn không hề dám thả lỏng một chút nào, vội vàng ngưng thần vận hành tâm pháp, kể cả những giọt mồ hôi rơi rớt vào thức ăn hắn cũng không hề để ý, nói giỡn à lúc nào rồi mà còn quản đến ăn uống gì nữa chứ, nếu mà còn nuốt nổi thì ta đếch phải người m* nó rồi.
Ước chừng khoảng mười lăm phút sau khi tia dược lực cuối cùng được hấp thu hắn mới chậm rãi thu hồi công lực, toàn thân trên dưới tràn ngập lực lượng, mười phút lúc bình thường cùng lắm chỉ là một cái chớp mắt mà thôi nhưng đối với Lâm Đĩnh mười phút vừa rồi như từ địa ngục quay trở lại trần gian vậy, bây giờ hắn mới thấn thía câu nói mỗi giây phút như dài bằng cả thế kỉ.
Lâm Đĩnh cũng không hề cẩn thận kiếm tra lại thân thể của mình bởi vì hắn biết tu vi đã tiến thêm một bước lớn rồi, bây giờ trong người hắn đã có thêm một luồng chân khí nữa, tu vi cũng đã đạt đến tầng bốn đỉnh cao cách ngày đột phá cũng không còn xa, dục tốc bất đạt việc hắn cần làm bây giờ là củng cố lại tu vi cho vững chắc rồi mới tiến hành xung kích tầng năm.
Để lại khay thức ăn còn nguyên trên bàn hắn từ từ bước ra khỏi nhà ăn cũng không hề quay lại nói gì với Trương Bình Phàm cả chỉ là lặng lặng ghi nhớ phần ân tình này vô lòng, trầm mặc bước đến khu tạp vụ bắt đầu công việc ngày mới của mình.