Con Đường Giải Oan Của Nữ Pháp Y

Chương 143: Tro tàn 17




Cảnh sát nhanh chóng đến nơi, để không làm cho bọn bắt cóc chú ý, họ chỉ cử hai người tới đây, một trong hai người còn mang một chiếc ba lô lớn trên người.Viên cảnh sát dẫn đầu trông khoảng 30 tuổi, cao lớn, dũng mãnh, anh ấy lễ phép chào hỏi vợ chồng Từ Hồng: "Ông Từ, bà Từ, tôi là người phụ trách vụ án này, tôi tên là Lâm Khải."Khi đó Lâm Khải là đội phó của Đội điều tra hình sự thành phố Tân Hà, chuyên phụ trách các vụ bắt cóc và buôn người, anh ấy vừa nhận được cuộc gọi báo án thì đã chuẩn bị trước, rồi cùng một cấp dưới và thiết bị đến nhà của Từ Hồng."Vào thời điểm đó, để giảm bớt khả năng bọn bắt cóc phát hiện ra cảnh sát đã tham gia vào vụ án, tôi còn cố ý dặn dò vợ chồng Từ Hồng đóng hết rèm cửa trong nhà vào ban đêm."Sau hai mươi năm, hôm nay Lâm Khải ngồi trong văn phòng của Nhậm Du Nhiên, Đội trưởng Đội Điều tra Hình sự của Cục Thành phố Tân Hà, vẻ mặt mệt mỏi kể lại vụ án năm đó.Ngồi bên cạnh Nhậm Du Nhiên còn có Yến Quy và Cố Dĩ Di chăm chú lắng nghe và hỏi: "Nhưng bọn bắt cóc vẫn phát hiện ra sao?"Lâm Khải nở một nụ cười bất đắc dĩ: "Đúng vậy, nhưng đến bây giờ chúng tôi vẫn chưa thể xác định được mối liên kết nào có vấn đề."Sau khi đến nhà Từ Hồng vào ngày hôm đó, Lâm Khải đã bảo điều tra viên cấp dưới lắp đặt thiết bị, kết nối với điện thoại của Từ Hồng và đợi kẻ bắt cóc gọi điện tới nhà một lần nữa.Lâm Khải còn nói cho Từ Hồng biết, trước khi điều động cảnh sát đã sắp xếp các điều tra viên khác lấy trường tiểu học mà Từ Tinh Nguyệt đang theo học tản rã xung quanh. Thời điểm đó, các thiết bị giám sát trên đường và những nơi công cộng chưa phát triển như bây giờ nên chỉ có thể hỏi thăm những người qua đường gần đó để tìm kiếm manh mối hữu ích.Hơn nữa, giáo viên chủ nhiệm của Từ Tinh Dịch nhìn thấy cô ấy rời đi cùng với "người chú" đến đón vào khoảng 4 giờ rưỡi chiều, còn lần đầu tiên Từ Hồng nhận được cuộc gọi của bọn bắt cóc là 5 giờ 10 phút, bọn bắt cóc có thời gian 40 phút để để đưa đứa trẻ ra khỏi trường tiểu học. Đến bây giờ Từ Hồng gọi điện báo cảnh sát lúc 7 giờ 30 phút, trong ba giờ đồng hồ này đủ để bọn bắt cóc thu xếp con tin ổn thỏa, lúc này rất khó điều tra.Khi đó, cảnh sát chỉ biết cố gắng hết sức đi hỏi thăm những người qua đường, hy vọng sẽ có kỳ tích xảy ra, nhưng thật đáng tiếc, họ không đủ may mắn, không có ai nhìn thấy Từ Tinh Nguyệt vào thời điểm đó.Buổi tối, ngoài việc sắp xếp các thiết bị bên ngoài xong xuôi, còn có hai viên cảnh sát điều tra hình sự ở lại nhà họ Từ túc trực. Còn Từ Hồng cũng không nhàn rỗi, ông ta liên hệ với người quen của ngân hàng và giám đốc tài chính của công ty, cố gắng chuẩn bị 500 vạn tiền chuộc với tốc độ nhanh nhất có thể.Vào buổi tối trước khi đi ngủ, Từ Tinh Dịch làm bài tập xong rồi ra khỏi phòng, giật mình khi nhìn thấy hai viên cảnh sát trong phòng khách. Liễu Mẫn lập tức đến bên con trai để trấn an, dặn anh ta sau khi làm bài tập xong phải tắm rửa trước rồi mới đi ngủ, hôm sau còn phải đi học thêm khoá phụ đạo.Từ Tinh Dịch rất thông minh, tối này anh ta đã biết được đã xảy ra chuyện gì, nên khi mẹ đi vào phòng ngủ cùng mình, anh ta đã nắm lấy tay mẹ, dồn dập hỏi: "Mẹ, mẹ và cha có thể cứu được Nguyệt Nguyệt không?"Từ Tinh Dịch đã 13 tuổi, chuyện gì cũng không thể giấu được anh ta. Mắt Liễu Mẫn lại đỏ hoe, nhưng bà ta vẫn phải kìm nén trước mặt con trai, vì vậy đã mỉm cười với anh ta và nhẹ nhàng nói: "Đương nhiên rồi! Em gái của con sẽ không sao đâu! Đợi ngày mai con trở về từ trường phụ đạo, có thể nhìn thấy em gái rồi!""Được rồi." Từ Tinh Dịch tin tưởng vào cha mẹ mình, và cũng tin rằng những cảnh sát kia có thể giúp anh ta cứu em gái trở về.Đêm hôm đó bọn bắt cóc không gọi lại nữa, Lâm Khải bảo vợ chồng Từ Hồng nghỉ ngơi sớm, ngày mai còn có một trận chiến ác liệt cần phải đối mặt. Còn hai cảnh sát bọn họ thì túc trực trong phòng khách, chỗ ở tùy ý một chút cũng được.Trong lòng biết rõ đêm nay cần phải nghỉ ngơi dưỡng sức, nhưng vợ chồng Từ Hồng đâu thể nào ngủ được? Bọn họ mở mắt thức đến nửa đêm, cơn buồn ngủ mãnh liệt cuối cùng cũng khiến bọn họ chìm vào giấc ngủ một lúc.Sáu giờ sáng hôm sau, Từ Hồng bị tiếng gõ cửa đánh thức, ông ta động đậy một chút rồi bật dậy, ngay cả xỏ dép lê cũng không kịp liền lao ra ngoài.Lúc này, Từ Tinh Dịch phải đến trường phụ đạo còn chưa dậy mà ai lại đến nhà họ sớm như vậy?Hai cảnh sát điều tra hình sự vẫn luôn túc trực suốt đêm ở trong phòng khách cũng đã hành động, bọn họ đứng ở cửa đầy cảnh giác.Lâm Khải liếc nhìn Từ Hồng đi ra khỏi phòng, ra hiệu cho ông ta đừng hoảng sợ và đi mở cửa.Từ Hồng bình tĩnh lại một chút, đi tới cửa nhìn vào mắt mèo, thấy một người quen thuộc."Đó là giám đốc tài chính của công ty tôi, chắc là đến đây để đưa tiền."Lâm Khải nhìn ông ta gật đầu, để ông ta mở cửa, sau đó cùng một điều tra viên khác lui vào góc khuất trong phòng khách, tránh để giám đốc tài chính tới đưa tiền nhìn thấy bọn họ.Từ Hồng mở cửa ra, giám đốc tài chính đặt hai chiếc vali đang xách trong tay đặt xuống trước cửa nhà.Từ Hồng không cho giám đốc tài chính vào, chỉ cảm kích nói: "Thật vất vả cho anh rồi, chuẩn bị được bao nhiêu rồi?"Giám đốc tài chính nói: "300 vạn. Bây giờ công ty chỉ có thể xuất ra được bấy nhiêu thôi, phần còn lại......""Phần còn lại tôi sẽ tìm ngân hàng để thế chấp, 200 vạn không thành vấn đề.""Vậy là tốt rồi."Giám đốc tài chính đưa tiền xong liền rời đi.......Sau đó đến bảy giờ sáng, Từ Tinh Dịch thức dậy vệ sinh cá nhân, rồi ăn bữa sáng, anh ta cố gắng không nhìn những người lớn xa lạ kia trong phòng khách, có lẽ là còn nhỏ tuổi, mà những người lạ đều là cảnh sát, nên khiến anh ta cảm thấy áp bức. Nhưng trước khi đi ra ngoài đến trường phụ đạo, anh ta đã dừng lại ở cửa và cúi chào rất trịnh trọng trước hai viên cảnh sát với chiếc cặp trên lưng."Các chú, xin các chú nhất định phải cứu được em gái cháu trở về!"Lâm Khải nhìn thiếu niên trước mặt, trịnh trọng gật đầu với anh ta.Có thể nói buổi sáng gió êm sóng lặng nhưng vợ chồng Từ Hồng lại vô cùng lo lắng, đến 10h bọn họ mới nhận được 200 vạn tiền mặt của ngân hàng, bây giờ đã gom đủ 500 vạn, chỉ chờ bọn bắt cóc gọi điện tới.Bọn bắt cóc rất đúng giờ, đúng 12 giờ trưa, điện thoại của Từ Hồng vang lên.Lâm Khải ra hiệu cho một điều tra viên khác vào chỗ, thiết bị kết nối với điện thoại của Từ Hồng bắt đầu hoạt động, Từ Hồng hít một hơi thật sâu rồi bấm trả lời điện thoại."Tiền chuẩn bị xong chưa?"" Chuẩn bị xong rồi!" Từ Hồng nói: "Cho tôi nghe tiếng của con gái tôi lần nữa đi!""Bây giờ tôi không có thời gian rảnh." Lần này kẻ bắt cóc từ chối, giọng điệu hắn ta rất nôn nóng: "Trước hai giờ chiều, ông đến ngôi nhà gỗ bỏ hoang cạnh bến vịnh Hồng Thành. Nên nhớ, nếu ông đến muộn, tôi sẽ bỏ tiền chuộc và giết con tin ngay lập tức!""Này! Anh để tôi......"Kẻ bắt cóc không dành thời gian nói chuyện với Từ Hồng nữa, trực tiếp cúp điện thoại.Thời gian cuộc gọi quá ngắn, Từ Hồng cầm điện thoại nhìn về phía Lâm Khải.Điều tra viên phụ trách theo dõi, nghe trộm lắc đầu nói: "Không được, thời gian gọi điện quá ngắn."Lâm Khải cau mày nặng nề, nói: "Bọn bắt cóc cố tình rút ngắn thời gian cuộc gọi. Nói vậy là, không có cách nào rồi, ông cứ làm theo lời hắn ta nói."Từ nhà Từ Hồng đến bến vịnh Hồng Thành mất 1 tiếng rưỡi, nếu tắc đường thì còn muộn hơn chút nữa, không chậm trễ được, Từ Hồng lập tức cất hết tiền vào cốp xe và sẵn sàng lên đường ngay."Đợi một chút!"Trước khi Từ Hồng xuất phát, Lâm Khải đã cài đặt một thiết bị theo dõi mini và một máy truyền tin, hơn nữa còn nói với ông ta rằng sẽ có cảnh sát hình sự mặc thường phục đi theo sau xe ông ta. Đồng thời, để tránh bọn bắt cóc phát hiện, những chiếc xe này theo sau ông ta sẽ được thay đổi thường xuyên, dùng để đánh lạc tầm mắt của bọn bắt cóc.Sau đó, Lâm Khải đồng thời liên lạc với Cục thành phố, để bọn họ lập tức bố trí đặc vụ phục kích địa điểm bọn bắt cóc đã nói.......Theo hồi ức của Lâm Khải, cảnh sát đã chuẩn bị kỹ càng, nhưng kết quả hiển nhiên nằm ngoài dự đoán của mọi người.Nhậm Du Nhiên nhìn Lâm Khải cau mày khi nhớ lại vụ án này, không nhịn được hỏi: "Vậy cuối cùng vẫn là thất bại sao?"Lâm Khải thở dài nói: "Đúng vậy. Bọn bắt cóc hoàn toàn không đến địa điểm đã hẹn."Sau khi Từ Hồng đến bến vịnh Hồng Thành, bọn bắt cóc lập tức liên lạc với ông ta, bảo ông ta tạm thời thay đổi địa điểm giao dịch, còn nói ông ta lái xe đến cầu cạn núi Tây Bắc trong vòng nửa giờ đồng hồ, sau đó rẽ qua lối ra đường Tây Sơn.Lần này, bọn bắt cóc không nói rõ địa điểm giao dịch cho ông ta mà chỉ để ông ta đi theo hướng dẫn. Từ Hồng không còn cách nào, trước khi cứu được con gái, ông ta phải làm theo lời bọn bắt cóc.Vì vậy, ông ta lập tức lái xe rời khỏi bến vịnh Hồng Thành."Lúc ấy, cảnh sát mai phục gần bến vịnh Hồng Thành đều sững sờ, hơn nữa mục tiêu còn chưa nói ra một vị trí cụ thể, chúng tôi không có cách nào đến mai phục trước, chỉ có thể dựa vào những chiếc xe chạy theo sau Từ Hồng."Nửa giờ sau, Từ Hồng xuống cầu cạn núi Tây Giao và đi theo lối ra đường Tây Sơn. Đường Tây Sơn có một đoạn đường dài ngoằn ngoèo, một bên là vách núi bên còn lại cũng là vách núi, các vách đá đều là rừng cây dễ dàng ẩn nấp.Lúc này, điện thoại lại vang lên: "Ở khu vực đỗ xe khẩn cấp dưới ánh đèn đường phía trước, ném cái vali đựng tiền từ khu vực đỗ xe xuống dưới! Sau khi ném xong tôi sẽ gọi điện nói cho ông biết con gái ông đang ở đâu.""Con gái tôi......"Điện thoại lại bị cúp."ĐM!" Từ Hồng cáu kỉnh đập tay lái, nhưng bây giờ ông ta chỉ có thể làm theo lời bọn bắt cóc.Khi đến khu vực đỗ xe khẩn cấp mà bọn bắt cóc nói, Từ Hồng xuống xe lấy chiếc vali trong cốp ra. Ông ta làm theo lời bọn bắt cóc, ném vali xuống dưới vách đá, bất kể kết quả của chúng như thế nào, cũng chẳng quan tâm đ ến tại sao bọn bắt cóc lại làm như vậy.Sau khi anh ném chiếc vali cuối cùng xuống, điện thoại lại vang lên."Tiếp tục lái xe về phía trước, đi qua hai mươi cột đèn đường, ông sẽ thấy một chiếc xe màu đen ở khu vực đỗ xe khẩn cấp, chìa khóa xe ở ngay trên cửa, con gái của ông cũng đang ở trong đó."Từ Hồng lập tức lên xe đi đến nơi mà kẻ bắt cóc nói. Xe cảnh sát mặc thường phục đi theo sau ông ta do dự một lúc, mới của người xuống xe thăm dò mấy chiếc vali bị ném xuống, những người còn lại tiếp tục đi theo Từ Hồng.Theo như lời bọn bắt cóc nói, Từ Hồng nhìn thấy chiếc xe màu đen dưới ánh đèn đường, ông ta liền đỗ xe lại bên đường, vội vàng xuống xe chạy tới.Nguyệt Nguyệt! Cha đến rồi! Cha đến rồi đây!Từ Hồng càng đến gần chiếc xe, tim ông ta càng đập nhanh, niềm vui sắp được gặp lại con gái khiến ông ta suýt bật khóc.Nhưng mà—"Bùm!"Chiếc xe gần trong gang tấc nổ tung ngay trước mắt Từ Hồng, khói đen dày đặc bay lên không trung, ngọn lửa từ trong xe b ắn ra."Không!!!!"Từ Hồng kêu lên một tiếng thảm thiết, bất chấp vụ nổ và tia lửa b ắn ra lao tới chiếc xe."Ông Từ! Nguy hiểm!" Lâm Khải đi theo sau đuổi kịp Từ Hồng, dùng sức kéo ông ta về phía sau!"Buông tôi ra! Buông tôi ra! Nguyệt Nguyệt!"Tại sao có thể như vậy? Tại sao lại phát nổ?!Một giây tiếp theo, Từ Hồng lại nhận được cuộc gọi của bọn bắt cóc: "Tôi lấy được tiền rồi. Nhưng ông lại dám báo cảnh sát, tôi phải cho ông nhớ kĩ bài học này!"Đối mặt với lời bọn bắt cóc nói, trong lòng Từ Hồng tuyệt vọng càng thêm tức giận, xoay người túm lấy cổ áo Lâm Khải, hai mắt đỏ ngầu, nổi giận nói: "Là do các người! Là do lỗi của các người! Chắc chắn là do các người!""Cảnh sát các người đã làm cái gì vậy hả? Tại sao bọn bắt cóc biết các người bạn đã tham gia điều tra?! Tại sao?!"Từ Hồng quẫn trí, bàn tay nắm lấy cổ áo Lâm Khải từ từ buông ra, người đàn ông thành đạt bốn mươi ba tuổi khuỵu xuống đất, gào khóc.