Con Đường Hạnh Phúc

Chương 32




Bích Diệu khoát tay của Hoàng Chính Hải ra khỏi quán cà phê. Hồng Lam nhìn theo hình bóng hạnh phúc kia, bàn tay miết chặt tách cà phê-Tình yêu của anh ấy chỉ có thể dành cho tôi.

Tối hôm đó Hoàng Chính Hải hẹn gặp Hồng Lam tại quán cà phê cú. Hai người ngồi xuống cùng nhìn nhau

-Tôi đã nói rõ với em rồi mà?

-Em không đồng ý, rõ ràng anh yêu em, chỉ vì môn đăng hộ đối anh mới cưới cô ấy thôi phải không?

-Không đúng, anh thật sự yêu cô ấy. Cô ấy thanh khiết, nhẹ nhàng, thấu hiểu anh bất cứ lúc nào. hơn nữa chúng ta không thể đến với nhau đâu, chúng ta ở hai thế giới khác nhau. Xin em đừng làm cô ấy đau khổ, cô ấy xem em như bạn thân nhất của mình.

Bích Diệu hất đổ ly cà phê vào người Hoàng Chính Hải.

-Sao anh có thể làm vậy với em, sao em có thể chấp nhận nhìn anh hạnh phúc với người khác cơ chứ? Như vậy anh có biết trái tim em rất đau không? anh có hiểu em hiện tại như thế nào không? Sao có thể yêu cầu em làm việc tàn nhẫn ấy?

Hoàng Chính Hải lau đi cà phê trên gương mặt mình. Anh đứng lên nhìn xuống Hồng Lam

-Anh Hi vọng chuyện này sẽ kết thúc ở đây. Hi vọng em sẽ tìm thấy một người đàn ông thật sự dành cho em

Anh bước đi khỏi quán cà phê.

Làn mưa bụi hắt trên cánh cửa kính quán cà phê. Một bài hát trên radio như xé trái tim cô thành nhiều mảnh:

"Ai đã từng khóc vì yêu

Xin hãy yêu nhau thật nhiều

Những ai được chết vì yêu

Là đang sống trong tình yêu

nhưng đã mất đi người yêu

Khi con tim ai trót trao ai tiếng yêu đầu

Xin đừng đem nỗi xót xa gieo sầu trên yêu thương

Cô đơn anh đi để nơi đây em vẫn ngồi

Vẫn chờ anh mang dấu yêu xóa dừng bao chua cay

Anh mang dấu yêu xóa dừng bao chua cay"

Chiếc xe hơi cổ điển thanh lịch dừng trước cửa sổ quán cà phê, suy nghĩ một lúc, bố của Bích Diệu bước vào quán cà phê, ông ngồi xuống chiếc ghế dối diện Hồng Lam

-Cô cảm thấy xứng đáng với tình bạn của con gái cô dành cho cô sao?

Hồng Lam lau đi giọt nước mắt của mình ngẩng đầu lên nhìn ông

-Chính cô ta mới cướp đi tất cả của tôi, Chính Hải là của tôi, mẹ tôi cũng đã chết vì mẹ con cô ta. Ông cũng đừng quên, ông cũng là bố tôi. Có thể thiên vị đến mức này chắc chỉ có ông.

-Tôi không phải bố cô. Chính mẹ cô lựa chọn từ bỏ tôi đi với bố cô, tôi cũng chẳng ngần ngại gì nói với cô chuyện này, mẹ cô là một người đàn bà đê tiện nhất mà tôi từng gặp.

-Không đúng là ông thiên vị mẹ con cô ta

-Tôi sẽ làm mọi cách để vợ con tôi hạnh phúc, nếu cô cứ nhất định oán hận người khác như vậy. Tôi không còn cách nào khác phải để cô mãi mãi không bao giờ xuất hiện trước mặt con gái tôi nữa.

Hồng Lam không thể tin vào tai mình. Cô hoảng hốt đứng lên

-Ông định là gì?

Ông vẫn im lặng. Hai vệ sĩ bước đến, cầm lấy tay của Hồng Lam giữ chặt cô lại.

-Mau buông tôi ra. Buông tôi ra

-Hãy đưa cô ấy sang anh định cư đi. tôi đã đặt vé ở bến tàu rồi.

-Không được ông không thể làm như vậy, tôi không muốn đi.

Hồng Lam hét vang lấn át tiếng radio. Quán cà phê không người khách, chủ quán ngại ngùng liếc qua bên này.

-Tôi sẽ sắp xếp cho cô như một hành động thay con gái tôi giữ gìn hạnh phúc. Xin lỗi, hãy hiểu cho tôi,

-Như vậy là không công bằng với tồi, các người là lũ khốn.

-Tôi đã giúp cô chuẩn bị đồ đạc và trường học ở anh. Hãy bắt đầu cuộc sống mới ở đó đi.

-Không cần tôi muốn ở đây.

Ông nhắm mắt, vẫy tay với hai người vệ sĩ.

-Đưa đi đi