Con Đường Nghịch Tập Của Vật Hi Sinh

Chương 64: Nhất cử thành danh




Rất nhanh, liền tới ngày Lăng Tiêu được sắc phong.

Hoàng đế từ sớm liền đưa lễ phục tới cho Lăng Tiêu, còn có rất nhiều kỳ trân dị bảo, người trong cung đều nói hoàng đế đưa tất cả ngoạn ý ngạc nhiên trong hoàng cung đến chỗ Lăng Tiêu.

Vì có không ít người ôm tâm tư lấy lòng Lăng Tiêu, mới nói vậy, nhưng hoàng đế quả thật ân đãi Lăng Tiêu trước nay chưa từng có.

Lăng Tiêu cũng có thể cảm giác được, hoàng đế rất thích đến chỗ y.

Hồi cung ngần ấy thời gian, hoàng đế trừ bỏ khi làm chính vụ không ở đây, thời khắc khác cơ hồ đều ở trong cung Lăng Tiêu, ở cùng Lăng Tiêu.

Hắn thậm chí đem dụng cụ mình quen dùng, dọn vào trong cung Lăng Tiêu, tựa hồ có ý ở lại đây lâu.

Hôm nay, là ngày trọng đại sắc phong hoàng quân, làm nhân vật chính của ngày hôm nay, Lăng Tiêu sáng sớm đã bị cung nữ móc dậy.

Mơ mơ màng màng được rửa mặt sạch sẽ, đút vài hớp cháo, Lăng Tiêu đã bị khoác lên lễ phục rất nặng, đẩy mạnh lên liễn kiệu.

Thế giới này, nam tôn nữ ti.

Cũng bởi vậy, nghi thức sắc phong nam phi của Mục quốc, so với nữ tử, thì long trọng hơn nhiều.

Nam tử nếu bị hoàng đế nhìn trúng, cũng được hoàng đế sắc phong làm phi, vô luận phẩm cấp lớn nhỏ, đều sẽ có đại điển sắc phong.

Đại điển sắc phong, phải mời quan viên văn võ cả triều chứng kiến, hoàng đế sẽ ở trên lễ mừng, ban cho nam phi một phần quyền lợi phụ chính.

Quyền lợi này có thể có có thể không, có thể lớn cũng có thể nhỏ, phải nhìn ý nguyện của bản thân hoàng đế.

Mà nữ tử thì không có khả năng có quyền lợi phụ chính, mặc dù là hoàng hậu, cũng chỉ có thể quản lý hậu cung, không có khả năng can thiệp triều chính.

Nam phi đặc biệt thì khác, khiến quân vương Mục quốc, ở phương diện trong danh sách phong nam phi, rất là cẩn thận.

Rất nhiều nam tử cho dù bị quân vương nhìn trúng, cả đời cũng rất khó thành phi, phần lớn là làm nam sủng ở lại trong cung, đặc biệt hầu hạ hoàng đế, bị người coi là ‘Tương công’.

Danh hiệu của Lăng Tiêu hiện tại —— ‘Hoàng quân’, kỳ thật liền không khác với hoàng phi.

Ở trong cung không có hoàng hậu, y xem như lớn nhất.

Nhưng cho dù là lớn nhất, chỉ cần quyền quản lý hậu cung ở trong tay Hiền phi, y vẫn là phải ở sau Hiền phi.

Nhưng mà, ở người khác xem ra, đã là hoàng đế tất cả ân sủng với y.

Bản thân Lăng Tiêu lúc ấy vẫn là thái giám, khi nghe nói hoàng đế có thể cho mình trở thành hoàng quân, cũng là vẻ mặt kinh ngạc.

Y không thể tin, hoàng đế sẽ cho mình làm phi.

Sau đó, Lăng Tiêu hiểu.

Tuy rằng hoàng đế cho mình làm phi, nhưng hoàng đế sẽ không để trên tay mình lưu lại một chút ít quyền lợi.

Hoàng đế kỳ thật là nắm mình sủng trong lòng bàn tay, không để mình thoát khỏi nửa phần khống chế của hắn.

Cũng bởi vậy, Lăng Tiêu biết.

Lần lễ mừng sắc phong này, vô luận có long trọng cỡ nào, hoàng đế sẽ không ban cho mình quyền lợi.

Lăng Tiêu nghĩ như thế, liền có chút không chút để ý với lần sắc phong này.

Cũng chỉ là một hư danh.

Khi tới hiện trường, tất cả quan viên đều đến.

Hoàng đế ngồi trên long ỷ mạ vàng giữa Kim Loan điện, một thân long bào hoàng kim, một thân long uy kinh sợ tứ phương, cả triều văn võ đứng hai bên, ở giữa lưu lại một con đường, bên trên trải thảm đỏ đẹp đẽ quý giá.

Lăng Tiêu được người nâng vào, cả triều văn võ đều quỳ xuống, cung kính mà trung thành hô to “Hoàng quân thiên tuế “

Tư thế kia, khiến Lăng Tiêu từ trong mơ hồ mới vừa rời giường hoàn toàn bừng tỉnh.

Y kinh ngạc trừng lớn hai mắt, quét mắt cuối tuần vây, phát hiện trong quan viên phần lớn y đều không biết, quen biết duy nhất chỉ có Lan Úy.

Im lặng không lên tiếng đánh giá, Lăng Tiêu đạp thảm đỏ hoa lệ, đi từng bước một cẩn thận về phía hoàng đế.

Y hôm nay một thân lễ phục màu đỏ, trong trong ngoài ngoài bọc ba bốn tầng rất nặng.

Tầng ngoài cùng là một áo choàng đỏ tươi dài đến đất, thêu tường vân, kéo ở sau người dài khoảng hai thước, cạnh rìa viền tơ vàng.

Bên trong chính là áo váy ngắn kiểu nam đỏ tươi hoa lệ, trong dài ngoài ngắn, bọc hai tầng.

Làn váy thoạt nhìn rất có trình tự, khiến dáng người Lăng Tiêu có chút thon dài.

Hoàng đế ngồi trên long ỷ, không chuyển mắt nhìn Lăng Tiêu đến gần, trong ngày thường y thích mặc y phục trắng, lúc này một thân đỏ thẫm diễm lệ, cũng là có phong tình.

Màu đỏ tươi phác hoạ khuôn mặt y, rũ mắt khe chau, khiến y nhiễm thêm vài phần yêu dã.

Hoàng đế ánh mắt thâm thúy, liền thấy Lăng Tiêu quỳ gối trong Kim Loan điện, hành lễ với mình, hô to “Vạn tuế “

Thanh âm mang theo hơi hơi ám ách, đủ gợi cảm, hoàng đế ánh mắt trầm trầm, ánh mắt không động phất tay bảo thái giám bên cạnh tuyên đọc chiếu thư sớm đã nghĩ xong.

“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Lăng thị Tiêu sinh, thông tuệ nhanh nhẹn, phẩm hạnh đa tài, tài hoa hơn người, tài đức vẹn toàn, có được lòng trẫm, tức sắc phong thành hoàng quân, đặc biệt nhìn trên tài năng, ban thưởng chức quyền Công bộ thượng thư, cho phép quyền nghe báo cáo và quyết định việc phụ chính, nguyên Công bộ thượng thư phụ tá Lưu Thanh nghe hiệu lệnh. Bố cáo thiên hạ, đều cho nghe biết.”

Công bộ thượng thư?

Lăng Tiêu ngạc nhiên ngẩng đầu, đối diện trọng đồng sâu thẳm của hoàng đế, trái tim Lăng Tiêu đột nhiên nhảy dựng, vội vàng cúi đầu, quỳ trên đất, cung kính giơ cao hai tay tiếp chỉ.

“Lăng Tiêu tạ Hoàng Thượng long ân, Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

Khi bản chiếu thư trịnh trọng ở trong tay mình, Lăng Tiêu cả kinh một chút, tựa như đây là khoai lang phỏng tay, nâng nó chẳng biết làm sao.

“Đứng lên đi.” Hoàng đế mở miệng.

Lăng Tiêu đứng dậy, nhìn phía hoàng đế, liền thấy hoàng đế ngoắc mình.

“Lại đây.”

“…” Lăng Tiêu nghe lời nâng chiếu thư, đi từng bước một lên cầu thang, đi tới trước mặt hoàng đế.

Hoàng đế vươn tay kéo hắn vào trong ngực, ánh mắt đảo qua các vị đại thần, trầm giọng nói: “Sau này, đây liền là hoàng quân duy nhất của trẫm, cũng là Công bộ thượng thư của trẫm, các ngươi phải nhìn hắn như là nhìn trẫm, có nghe rõ không.”

“Này…”

Lời này vừa nói ra, triều đình một mảnh hỗn loạn.

Coi hoàng quân cùng hoàng đế nhất tịnh thị chi, ở Mục quốc cũng không có tiền lệ, hoàng đế không khỏi quá coi trọng vị hoàng quân này.

Một vài cựu thần ở trên triều đình đã há miệng muốn nói.

Hoàng đế híp mắt mở miệng đánh mất suy nghĩ của họ.

“Trẫm nói lời này, chính là thông báo cho các ngươi, không phải thương lượng với các ngươi.”

“…” Triều đình một mảnh yên lặng, hoàng đế vừa lòng nhướng mày, mang theo Lăng Tiêu ngồi trên long ỷ.

Long ỷ mạ vàng rất rộng, bên trên đặt đệm mềm, ngồi ở trên thực thoải mái.

Nhưng Lăng Tiêu lại như đúng đống lửa, như ngồi đống thanh.

Hoàng đế hôm nay rất khác thường.

Hắn nắm quyền lợi chặt như vậy, khống chế đại cục tốt như vậy, sao sẽ để người lai lịch không rõ như mình, làm quan viên triều đình, thậm chí cùng cấp với hắn…

Lăng Tiêu nhíu mày, miễn cưỡng cười vui nghe hoàng đế nói với quan viên, suy nghĩ sớm đã bay xa.

Đêm sắc phòng, hoàng đế mở yến hội ở Ngự Hoa viên.

Lăng Tiêu làm nhân vật chính, nhất định là phải đi.

Yến hội ban đêm, trừ bỏ quan viên triều đình, không biết hữu ý vô ý, hoàng đế còn mời đám người Phó Vũ Quân…

Lúc này, Phó Vũ Quân an vị ở dưới.

Mà Lăng Tiêu thì ngồi cạnh hoàng đế, cho hoàng đế ôm ở bên cạnh.

Lăng Tiêu không dấu vết đánh giá hắn, phát hiện hắn tiều tụy không ít, khuôn mặt tuy rằng tu chỉnh qua, nhưng sắc mặt trắng xanh, hai má húp xuống, nhìn ra, trận này hắn qua cũng không tốt.

Mới nghĩ vậy, liền cảm thấy trong tay tê rần, Lăng Tiêu bị đau nhìn lại, phát hiện là hoàng đế không vui nhìn y.

Lăng Tiêu nuốt một ngụm nước bọt, hơi giãy dụa phản kháng nói: “Hoàng Thượng, ngài nắm đau ta.”

“…” Hoàng đế buông lỏng tay, kéo Lăng Tiêu qua, để Lăng Tiêu càng để sát vào mình hỏi: “Ngươi vừa nãy nhìn… đi đâu?”

“Nhưng còn nhớ rõ lời trẫm nói với ngươi qua không? Trẫm mới là nam nhân của ngươi.”

Lăng Tiêu sửng sốt, lập tức hiểu, y không khỏi buồn cười nói: “Hoàng Thượng, ngài đây là ăn dấm sao?”

Hoàng đế nhướng mày, kéo Lăng Tiêu không buông tay.

Lăng Tiêu nhếch môi, ôn nhu nói: “Hoàng Thượng, trong lòng Lăng Tiêu từ đầu đến cuối đều không có hắn.”

Lăng Tiêu ánh mắt thẳng thắn thành khẩn, khi nói chuyện, tầm mắt đối diện hoàng đế, không chút nào né tránh.

Hoàng đế hơi lóe mắt, nửa ngày, hắn buông lỏng Lăng Tiêu ra, như nghe lời của Lăng Tiêu vào trong lòng.

Lăng Tiêu nhẹ nhàng thở ra, không dám nhìn Phó Vũ Quân.

Yến hội liên tục duy trì đến khuya, Lăng Tiêu mệt một ngày, có chút chống đỡ không nổi, liền tạm biệt hoàng đế, hoàng đế bảo Tiểu Lý Tử cùng Lăng Tiêu về trước.

Lăng Tiêu an tĩnh rời đi.

Nhưng mà, trên nửa đường, lại bị Phó Vũ Quân ngăn cản đường đi.

“Lăng Tiêu.”

Phó Vũ Quân gọi Lăng Tiêu, trong giọng nói lộ vẻ vui sướng.

Lăng Tiêu sửng sốt, không thể ức chế nhíu mày.

Lúc này, thân phận của y cũng không nên gặp lại Phó Vũ Quân.

“Hoàng quân.” Tiểu Lý Tử ở sau cảnh cáo gọi Lăng Tiêu một tiếng.

Lăng Tiêu nhìn nhìn Tiểu Lý Tử, lại nhìn nhìn Phó Vũ Quân chạy tới chỗ y, rũ mắt nghĩ nghĩ, cắn răng chào đón.

“Hoàng quân?” Tiểu Lý Tử nhíu mày, phẩy phất trần, mày ủ mặt ê đuổi kịp.

“Lăng Tiêu.” Phó Vũ Quân nhìn thấy Lăng Tiêu đi đến trước mặt hắn, trong mắt nhu tình bốn phía, triền miên vạn phần.

Lăng Tiêu hơi dừng lại, lui về phía sau một bước nói: “Gọi ta hoàng quân đi, quân thượng Thiệu quốc.”

“…” Phó Vũ Quân cười khổ: “Ngươi là đang châm chọc ta sao? Quân chủ ta đây có như thế nào, ngươi không phải không biết.”

“Mặc kệ ngươi lên làm quân chủ như thế nào, cũng là quân thượng, là quân thượng, trên vai liền có trách nhiệm, Phó Vũ Quân, ngươi không nên đến gặp ta.” Lăng Tiêu nhíu mày nói.

Phó Vũ Quân thống khổ nhíu mày: “Ta biết, nhưng ta không thể khống chế.”

Lăng Tiêu chớp mắt, trong lòng rất là phức tạp.

“Lăng Tiêu, ta…”

“Được rồi.” Lăng Tiêu đánh gãy Phó Vũ Quân, phòng ngừa hắn nói nhiều nữa không thể khống chế trường hợp.

Phó Vũ Quân bị đánh gãy vẻ mặt luống cuống đứng trước mặt Lăng Tiêu, Lăng Tiêu vốn không muốn để ý tới hắn mà trực tiếp rời đi, thấy vậy đã có chút mềm lòng.

Y lắm miệng một câu nói: “Phó Vũ Quân, từ đầu đến cuối, ta chỉ coi ngươi là huynh đệ, thật sự, đừng làm chuyện phá hủy tình cảm huynh đệ của chúng ta nữa, đó là ngươi chịu không nổi, cũng là ta không muốn, đừng để ta khó xử.”

“…”

Không nhẫn lại nhìn thần sắc thê lương trên mặt Phó Vũ Quân, Lăng Tiêu mang theo Tiểu Lý Tử dời thân rời đi.

“Tiểu Lý Tử.” Đi đến một đoạn đường, Lăng Tiêu ngừng lại, gọi Tiểu Lý Tử phía sau một tiếng.

Tiểu Lý Tử nghe lệnh tiến lên, cung kính ở trước người Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu cười lạnh nói: “Ta biết ngươi sẽ nói những gì vừa nhìn thấy nghe thấy cho Hoàng Thượng, ta muốn nhắc nhở ngươi, ngươi phải một chữ cũng không sai mà nói cho Hoàng Thượng nghe, nếu ta biết ngươi nói lệch lạc, thêm mắm thêm muối …”

Lăng Tiêu đe dọa để sát vào bên tai Tiểu Lý Tử: “… Vậy ngươi sẽ biết thủ đoạn của ta.”

Tiểu Lý Tử đổ mồ hôi lạnh một trận, vội quỳ rạp trên đất: “Tiểu Lý Tử đã hiểu, đã hiểu…”

“Đây là làm sao?” Lăng Tiêu đang muốn giáo huấn Tiểu Lý Tử chút nữa, bên cạnh đột nhiên thêm vào một thanh âm ôn nhu.

Lăng Tiêu quay đầu, liền nhìn thấy, nam tử một thân quan phục.

Nam tử mang theo nụ cười ôn nhu, biếng nhác tựa vào bên tường, tóc dài tùy tính rối tung ở phía sau, lọn tóc mỏng phía trước dùng một sợi dây buộc tóc buộn chia ra sau người.

Rõ ràng là ăn diện dung nhan không chỉnh, lại không khiến nam tử thoạt nhìn lôi thôi, chỉ nhìn ra hắn tùy tính cùng tiêu sái.

Dung mạo nam tử có ba phần giống hoàng đế, tuấn dật hơn nhiều mang theo chút tang thương mà hoàng đế chưa từng có, rất đoạt ánh mắt người khác.

Lăng Tiêu nhìn hắn không chuyển mắt, trong lòng có chút kinh ngạc.

Y biết người này, phải nói là đời trước y biết người này.

Người nọ là hoàng thúc của hoàng đế, Tiêu thân vương —— Mục Tu Nịnh.

Đời trước, cũng thích Mạc Khởi.

Sau khi Mạc Khởi làm phi tử, từng có duyên với Mạc Khởi vài lần, liền thích.

Đời này, hắn chưa kịp gặp Mạc Khởi, Mạc Khởi đã rơi đài, Lăng Tiêu cho rằng người này sẽ không cùng xuất hiện với mình, ai biết, lúc này lại đi ra …

“Ngươi đi xuống trước đi.” Mục Tu Nịnh nói với Tiểu Lý Tử.

Tiểu Lý Tử bị Lăng Tiêu làm sợ tới mức không rõ, lúc này có người giúp đỡ, nhanh như chớp đứng lên, liền chạy.

“…” Lăng Tiêu nhìn bóng dáng Tiểu Lý Tử té ngã, tỏ vẻ rất là không có lời gì để nói.

Mục Tu Nịnh cười khẽ: “Ngươi nhìn ngươi, dọa người ta thành cái dạng gì.”

Hắn nói xong, ngữ khí mang theo ôn nhu không thể xem nhẹ, như thổi một luồng gió xuân, thổi tan lo lắng trong lòng, an ủi nôn nóng trong tim.