Con Đường Sủng Thê

Chương 42-1




Tiên hoàng băng hà, cả nước túc trực bên linh cữu.

Đại sự lớn chừng này đối với dân chúng mà nói cũng chính là việc hôn sự đã được chuẩn bị tốt phải dời lại vài ngày, cửa nhà treo vải trắng thay thế việc túc trực bên linh cữu, tóm lại cũng không có ảnh hưởng quá lớn. Chỉ cần triều đình không đánh giặc, chỉ cần chính mình sống tốt, ai làm hoàng đế đối với bọn họ cũng không có quan hệ gì lớn đúng không?

Mà ngay cả A Kết khi nghe tin tức thì tâm trạng cũng chẳng bị ảnh hưởng, với nàng mà nói, Hoàng Đế chết còn chả rung động việc gặp chuyện không may. Đương nhiên, nàng chỉ suy luận lung tung chứ không có ý nguyền rủa.

Nàng nhìn Ninh thị.

Ninh thị cười bất đắc dĩ với nàng, sai Vấn Mai đi dặn hạ nhân mấy ngày này đều mặc đồ trắng.

Vấn Mai đi rồi, bà tiếp tục câu chuyện đang còn dở.

Kinh thành cách đó ngàn dặm, Triệu Duẫn Đình đang chờ ở ngoài Sùng Chính điện, chờ Minh vương nay đã là Đường Văn Đế gọi vào.

Sùng Chính điện là nơi Đường Văn Đế xử lý công việc.

Gió lạnh gào thét, Triệu Duẫn Đình đang ở kinh thành, trong lòng lại nhớ thương thê tử.

Trong triều, thế cục thay đổi trong nháy mắt, trưởng tử có cách biết tin tức của hắn, bên này có chuyện chắc là đã biết rồi chứ?

Triệu Duẫn Đình oán hận, nắm chặt tay.

Hắn nghĩ rằng tất cả đều ở trong lòng bàn tay, lúc thái tử rơi đài cũng là lúc quốc công phủ xuống dốc, cũng là lúc hắn hưu Tần thị, đón thê tử về. Ai ngờ Phụ thân Tần thị là Trấn Bắc tướng quân Tần Tư Dũng lại không chút nhân tính, thậm chí đến đệ đệ ruột là Định Tây tướng quân cũng giết hại, phản bội lại thái tử, chặn lại thái tử lúc hắn ta bức vua thoái vị, là người đầu tiên đầu quân đến đương kim hoàng thượng. Đường Văn Đế tất nhiên không ngốc, triều đình tuy có binh lực thắng Tần Tư Dũng, nhưng nay Tần Tư Dũng chủ động đầu quân, không mất bất cứ người nào, hơn nữa đại cục này đang thời ký cần duy trì ổn định, Đường Văn Đế thu được quân binh trong tay Định Tây tướng quân thì tạm thời chuyện cũ sẽ bỏ qua, phế thái tử, giao đi thủ hộ hoàng lăng, lão quốc công và Định Tây tướng quân giựt giây thái tử làm gian thần xử trảm toàn tộc ở Ngọ Môn, riêng Tần Tư Dũng quân pháp bất vị thân(vì đại nghĩ không quản người thân), lập công chuộc tội, cho giữ nguyên chức vụ Trấn Bắc tướng quân của hắn.

Triệu Duẫn Đình có thể đoán được hôm nay Đường Văn Đế gọi hắn đến đây làm gì, hắn và Phủ Quốc công có ân oán, chuyện này chưa từng giấu diếm Đường Văn Đế, nếu không phải có cừu hận, lúc trước Đường Văn Đế cũng chưa chắc dám hoàn toàn tín nhiệm hắn.

"Hầu gia, hoàng thượng truyền ngài vào." Đại thái giám Ngụy Nguyên bên cạnh Đường Văn Đế cười đi ra, hơi cung kính cúi thân mình. Đối với vị tân Hộ bộ thượng thư Duyên Bình Hầu người có công hỗ trợ hoàng đế lên ngôi này, Ngụy Nguyên gặp mặt cũng phải khách khí ba phần.

"Làm phiền Ngụy công công." Triệu Duẫn Đình cũng có lễ, lập tức thu lại suy nghĩ trong lòng, đi theo sau Ngụy Nguyên vào trong điện.

"Thần, Triệu Duẫn Đình, tham kiến hoàng thượng." Đến trong điện, Triệu Duẫn Đình cúi người hành lễ với nam nhân đang phê duyệt tấu chương.

Đường Văn Đế không nhìn hắn, viết xong chữ cuối cùng mới đứng dậy, tự mình đến đỡ Triệu Duẫn Đình đứng lên, sau đó đưa một quyển tấu chương của biên ải Tây Bắc mới được trình lên cho hắn: "Khanh xem đi." Nói xong xoay người đi đến nội điện, nơi hắn nghỉ ngơi, ngồi xuống, đã có cung nữ dâng trà nóng.

Đường Văn Đế nhẹ nhàng uống một ngụm, thả lại trên bàn, nhìn vẻ mặt nghiêm túc sau khi xem hết tấu chương của nam nhân đang đứng, nói : "Người Hồ thấy ta nội loạn, đã điều động binh lực, chuẩn bị thời cơ đến xâm phạm, khanh thấy thế nào?"

Triệu Duẫn Đình bình tĩnh mở miệng: "Hoàng thượng mới lên đại vị, căn cơ chưa ổn, lúc này không nên xảy ra chiến sự."

Đường Văn Đế vuốt cằm, tựa vào trên tháp(cái giường nhỏ nằm trên ghế dài mà trong mấy bộ phim hậu cung hay thấy đó a), ngón trỏ nhẹ nhàng gõ đầu gối, nhẹ giọng nói với hắn: "Lúc trước trù tính(bày mưu tính kế) đại sự, chúng ta cho rằng toàn bộ Phủ Quốc công đều là người của phế thái tử, không ngờ TầnTư Dũng lại như vậy, hắn và định tây tướng quân có mâu thuẫn lớn, lại nhìn ra trẫm nắm chắc phần thắng, nên phản bội, bảo vệ chính mình, lại báo được đại thù, có thể nói là kẻ giảo hoạt cực kỳ. Người như thế, trẫm không muốn dùng, nhưng nề hà chuyện ở biên quan Tần gia có ảnh hưởng rất lớn, người Hồ e ngại quân đội Tần gia mới không dám xâm phạm, lúc này trẫm chưa có được sự hoàn toàn hàng phục của phái binh Tây Bắc, cũng muốn biên quan yên ổn, đành phải tạm thời không đụng đến hắn. Duẫn Đình, Tần Dũng có một nam hai nữ, nay chỉ còn lại Tần thị, từ nhỏ đã là hòn ngọc quý trên tay hắn, trẫm muốn tiếp nhận được quân của Tần Tư Dũng trước nên đành phải ủy khuất khanh tiếp tục cùng Tần thị lá mặt lá trái( biểu thị sự tráo trở, lật lọng của con nguời). Chuyện trong phủ khanh, trẫm không can thiệp, ở bên ngoài thì đừng làm nên động tĩnh quá lớn là được. Nhưng chắc khanh cũng hiểu được, nếu Tần thị gặp chuyện không may, Tần Tư Dũng sẽ thành một người lẻ loi, không có gì vướng bận tay cầm trọng binh, nhất định sẽ trở thành hiểm họa từ bên trong của triều đình."

Trong lòng Triệu Duẫn Đình chua xót.

Rồi hắn sẽ tìm Tần Tư Dũng tính sổ, lời này của Đường Văn Đế cũng chỉ nói cho qua thôi. Nay Tần Tư Dũng không có cường thế cũng không phụ thân huynh đệ con cháu, lại không có nhi tử kế thừa địa vị, cho dù lại sinh được nhi tử, cũng phải mười mấy năm sau mới ra hồn, chỉ cần hắn không tạo phản, Đường Văn Đế còn ước gì nhiều người nối nghiệp hãn tướng, không thiếu người đến nơi chiến sự. Về phần Tần Tư Dũng có thể tạo phản hay không, Triệu Duẫn Đình hiểu biết Tần Tư Dũng, đời này hắn chỉ có một thê tử, là người trọng tình, lần này quân pháp bất vị thân, ngoại trừ trưởng nữ ở phủ thái tử khó sinh một xác hai mạng, nhi tử lại bị người thuộc chi thứ hai tranh tước vị đã âm mưu hại chết, không khó để biết được sau khi hắn gặp chuyện không may thì Tần thị sẽ rơi hoàn cảnh như thế nào, bởi vì nữ nhi duy nhất hắn mới không để ý thế nhân chửi rủa huynh đệ tương tàn. Tần thị tốt thì Tần Tư Dũng cũng không tạo phản, Đường Văn Đế sẽ không động Tần Tư Dũng, mà nếu hắn muốn động đến Tần thị cho hả giận, làm hỏng đại cục của Đường Văn Đế, đắc tội hoàng đế, hắn sẽ có gì tốt?

Quân thần quân thần, hắn cố gắng, cũng chỉ là một ý quân.

"Hoàng thượng yên tâm, thần biết nên làm như thế nào." Triệu Duẫn Đình cung kính nói.

Đường Văn Đế hài lòng, nói xong đại sự thì hỏi đến gia sự Triệu Duẫn Đình: "Thừa Viễn mười tám tuổi rồi phải không? Nhiều năm như vậy thật ủy khuất cho hai mẫu tử bọn họ. Ninh thị, tuy rằng Tần thị không làm gì được, chỉ cần ngươi có thể xử lý tốt bên trong, ngươi đón nàng trở về, đừng để cho cả thành đều biết thân phận nàng là được. Về phần Thừa Viễn, vị trí thế tử là do tiên đế hạ chỉ tước đi, trẫm không thể lập tức phong hắn làm thế tử, trước tiên cứ để hắn trở về, đến mùa săn bắn đầu xuân, nếu hắn có bản lĩnh, trổ hết tài năng, trẫm sẽ sắp xếp cho hắn làm chuyện gì đó, hai năm này có công thì lại phong hắn làm thế tử, người bên ngoài cũng không thể nói gì, ngươi thấy thế nào?" Tần Tư Dũng không được tiện nghi, Triệu Duẫn Đình vẫn đi theo hắn làm trung thần, đương nhiên không thể ủy khuất hắn.

Triệu Duẫn Đình có thể như thế nào nữa? Ngoại trừ biến cố về chuyện Tần thị, thì cũng chẳng khác những gì hắn dự đoán lắm.

Tạ ơn Đường Văn Đế, Triệu Duẫn Đình ra khỏi cung, đứng trước cửa cung thở dài một khắc đồng hồ rồi hồi phủ viết thư cho thê tử.

Triệu Trầm đang chờ tin của hắn.

"Mẫu thân, người thấy thế nào?" Nhân lúc A Kết nghỉ trưa, Triệu Trầm liền cùng Ninh thị thương lượng.

Ninh thị xem qua thư trượng phu gửi đến, cười, để qua một bên, hỏi Triệu Trầm: "Trở về hay không quay về, chỉ có hai con đường này, Thừa Viễn, con cứ mặc kệ nương, nói cho ta biết con nghĩ như thế nào."

Nhìn mẫu thân gặp chuyện không lo lắng sợ hãi, trong lòng Triệu Trầm chua xót, ngồi bên cạnh nàng, nói : "Nương, trước kia con muốn thay tên sửa họ để kiếm đi ra ngoài kiến công lập nghiệp, chính mình kiếm tiền để báo thù cho người, người còn nói con xúc động không hiểu chuyện, thứ nhất có công danh sẽ bảo vệ được chính mình trước khi xảy ra việc ngoài ý muốn, thứ hai chỉ cần con thành công, sẽ luôn có ngày hồi kinh, phụ thân nhận ra con nhất định sẽ muốn nhận con, triều đại này trọng hiếu, không nói đến việc Hoàng Đế nhìn lâu sẽ coi trọng con sẽ hi vọng con nhận tổ quy tông, như vậy cuối cùng vẫn quay trở về Hầu phủ, chỉ là đi một vòng lớn mà thôi."

Ninh thị gật đầu: "Đúng vậy, trên đời người nhiều như vậy, trở nên nổi bật nào có đơn giản? Con sửa lại tên, liền trở thành một người bình thường, mặc dù công phu tốt, không có một chút giao thiệp thì làm sao xác định chỉ ngắn ngủn vài năm nhất định có thể thăng tiến chứ? Còn nữa, mọi chuyện của con đều do phụ thân con sắp xếp người dạy cho ngươi, có lẽ hắn không phải một phu quân tốt, nhưng đối với đứa con trai là con, hắn đã cố gắng làm tốt nhất rồi. Cho nên Thừa Viễn à, con danh chính ngôn thuận là trưởng tử Triệu gia, không có đạo lý vì bất luận kẻ nào hay bất cứ chuyện gì mà vứt bỏ thân phận."

"Nương vẫn hi vọng con hồi phủ ư?" Triệu Trầm cũng không ngoài ý muốn hỏi.

Ninh thị vỗ vỗ tay hắn, hỏi lại: "Vì sao không quay về? Chẳng lẽ con sợ Tần thị ở Hầu phủ sao ?"

Triệu Trầm cười lạnh: "Nhi tử chưa từng để nàng ta vào mắt. Cũng tốt, hiện tại nàng ta còn có Trấn Bắc tướng quân che chở, ta muốn cho nàng ta xem núi nàng ta đang dựa vào sẽ đổ như thế nào, lật đổ một đường đường đại tướng quan vẫn nghe hay hơn việc bỏ đá xuống giếng ức hiếp một nữ nhân yếu đuối. Chỉ là, việc này nếu chỉ trong vòng một hai năm e rằng làm không được, nương phải chịu chút ủy khuất, nếu không người đừng quay về Hầu phủ nữa, ở bên ngoài thôn trang, con thường xuyên đưa A Kết đến thăm người được không?"

Ninh thị lắc đầu, cầm lấy thư, nói : "Ta sẽ chịu ủy khuất gì chứ? Danh phận, nương đời này chỉ có một danh phận, đó chính là nguyên thê của phụ thân con, hiện tại nương còn sống là vì luyến tiếc con thôi, muốn nhìn con thành gia lập nghiệp, nhìn con sinh cho ta vài tôn tử(cháu trai) hay tôn nữ(cháu gái). Thừa Viễn, con hãy nhớ kỹ, chỉ cần người một nhà chúng ta có thể ở cùng một chỗ, nương không cần hư danh gì cả. Huống chi phụ thân con sắp xếp cho ta thân phận nghĩa mẫu của con, không phải di nương, nàng không thể xen vào chuyện của ta được, ta ở lại Hinh Lan Uyển, con và A Kết mỗi ngày cũng có thể qua thăm ta, cùng với việc ở lại bên này có gì khác nhau chứ? Còn có A Kết, con không có khả năng mỗi ngày đều ở nhà, có nương ở trong phủ, con ra ngoài làm việc cũng an tâm, có phải không?"

Từ nhỏ đến lớn, mẫu thân làm gì thì tất cả đều là vì hắn.

Triệu Trầm không biết nên nói gì, đỡ Ninh thị ngồi xuống, hắn từng bước lui ra phía sau, quỳ xuống trước mặt nàng: "Nương yên tâm, nhi tử nhất định sẽ sớm ngày trở nên nổi bật, sớm ngày làm cho người Tần gia gieo gió gặt bão."

Ninh thị lắc đầu bật cười, kéo hắn đứng lên, "Có một số việc ghi tạc trong lòng là tốt rồi, mặc kệ một năm hai năm, làm hết sức, cũng đừng để nó trở thành gánh nặng. Bỏ qua những thứ không tốt ấy, bên người còn có rất nhiều thứ càng đáng giá cho chúng ta quan tâm phải không? Tựa như nương có con, con có A kết, tương lai còn có thể có nhi tử hay nữ nhi. Tốt lắm, nương không cần con lo lắng, con nhanh đem tất cả sự tình nói cho A Kết, dỗ dành nàng, rồi lại qua bên nhạc phụ nhạc mẫu mà nhận lỗi, trễ nhất mồng 8 tháng chạp thì chúng ta phải xuất phát, sang năm chúng ta đi kinh thành.

Nghĩ đến A Kết, vẻ mặt Triệu Trầm nhu hòa, trên vầng trán lại toát ra vài phần lo lắng chần chờ.

"Như thế nào, sợ A Kết tức giận không bao giờ muốn gặp con nữa sao?" Ninh thị liếc mắt một cái liền đoán được.

Tâm sự bị khám phá, Triệu Trầm có chút xấu hổ, nhưng chuyện hai vợ chồng, hắn cũng không muốn làm phiền mẫu thân, đứng dậy nói : "Nương người nghỉ ngơi một chút đi, hôm nay con sẽ nói với nàng, nếu như nhi tử không dỗ được nàng, ngày mai nương hãy giúp con khuyên nàng."

Ninh thị cười gật đầu.

Triệu Trầm xoay người đi ra ngoài.

Tròi không biết khi nào trở nên âm u, có bông tuyết nhỏ dừng ở trên mặt hắn, nhanh chóng hóa thành nước, hơi lạnh .

Triệu Trầm ngẩn ngơ một lúc, nhấc chân đến sân nhà mình, khi bước vào cửa phòng thì bông tuyết đã rất lớn.

A Kết còn đang ngủ, Tưởng mama và Lục Vân canh giữ ở gian ngoài. Nghe được tiếng bước chân, Tưởng ma ma lập tức đoán Triệu Trầm đã trở lại, nhanh chóng xuống khỏi tháp, chưa kịp đi ra ngoài thì Triệu Trầm đã đi đến, khoát tay ý bảo hai người không cần lên tiếng, hất cằm về phía nội thất.

Tưởng ma ma nhẹ giọng đáp: "Thiếu phu nhân còn ngủ, qua hai khắc nữa mới tỉnh."

Triệu Trầm cởi áo choàng đưa cho nàng, "Ma ma ở trong này nhìn, đừng cho người bên ngoài tới gần bên này." Nói xong trực tiếp đi vào.

Tưởng ma ma lần đầu tiên nghe Triệu Trầm ra lệnh như thế, biết chủ tử có đại sự muốn thương lượng, lập tức nháy mắt với Lục Vân, hai người cùng nhau ngồi vào cửa nhà chính, giả vờ xem tuyết, thực ra lại nhìn chằm chằm hành lang xem có ai đến gần không.

Bông tuyết bay xuống, rất nhanh phía trên đất phủ một lớp trắng.

So với gian ngoài, trong nhà càng thêm ấm áp, ngân sương(ta search mãi mới mò ra nó là than :3) thượng hạng(tốt nhất) không khói không vị, trên hai ghế ngồi tròn có hai bồn Hàn Lan (tên 1 loại lan), một chậu trắng như tuyết, một chậu vàng nhạt tươi đẹp, đi qua liếc mắt một cái cũng là cảnh đẹp ý vui.

Nhưng khi Triệu Trầm vào nhà đã vô ý liếc mắt sang bên kia một cái, chỉ trong giây lát ánh mắt liền rơi vào đầu giường nơi chăn bông đỏ thẫm cũng có một đóa hoa lan.