Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc

Chương 130: Hôm Nay Chỉ Là Ngoài Ý Muốn






Vừa dứt lời, bác Lâm còn chưa nhúc nhích thì đã nhìn thấy Tiêu Cận Ngôn mở cửa bước vào, sắc mặt âm trầm.
“Ông nội.”
Ông cụ Tiêu giận không có chỗ trút: “Cận Ngôn, tốt, cháu tới đúng lúc lắm, đuổi người phụ nữ này ra khỏi đây cho ông!”
Ánh mắt của Tiêu Cận Ngôn quét một vòng trên người Tô Cẩm Tinh, trong ánh dường như có ngàn lời muốn nói: “Em…”
“Cận Ngôn!” Dương Tuyết Duyệt cười ngắt lời anh, đứng dậy đi tới bên cạnh thuần thục vòng lấy tay anh, cười ha ha nói: “Sao giờ anh mới đến vậy? Hình như ông nội đã hiểu lầm em gì đó rồi.

Anh tới đúng lúc lắm, mau giúp em giải thích với ông nội một chút đi."
Tiêu Cận Ngôn bị cô ta kéo đi tới ngồi xuống ghế sô pha, nhưng ánh mắt lại không hề rời khỏi Tô Cẩm Tinh suốt cả quá trình đó.
Tô Cẩm Tinh có hơi mất tự nhiên khi bị anh nhìn như vậy, dứt khoát đứng dậy nói: “Ông nội Tiêu, vậy ông và mọi người nói chuyện trước nhé, cháu đưa mấy đứa bé đi trước, khi nào có thời gian cháu sẽ lại mang mấy đứa trẻ đến thăm ông.”
Ông cụ Tiêu nhanh chóng nói: “Người đi không nên là cháu, cháu ngồi xuống đi.”
“Ông nội Tiêu…”
“Đây là nhà họ Tiêu, là nhà ông.

Hôm nay ngoại trừ hai đứa cháu cố của ông thì ông không có khách nào khác.” Ông nội Tiêu chỉ vào cửa và nói với Tiêu Cận Ngôn: “Cận Ngôn, bảo người phụ nữ này đi, hoặc cháu đi với cô ta luôn đi!”
Nụ cười trên mặt Dương Tuyết Duyệt lập tức biến sắc: “Cận Ngôn, ông nội anh bảo anh đuổi em đi kìa, anh nói gì đi?”

Tiêu Cận Ngôn nhìn thẳng về phía Tô Cẩm Tinh, mím chặt môi, không nói được một lời.
“Cận Ngôn?” Dương Tuyết Duyệt đưa tay ra kéo anh.
“Tôi nghe rồi.” Rốt cuộc Tiêu Cận Ngôn cũng thu lại tầm mắt, nhưng lại chính xác né tránh bàn tay đưa ra muốn kéo mình của Dương Tuyết Duyệt: “Cô muốn tới gặp ông nội thì giờ cũng gặp rồi.

Đi thôi.”
Dương Tuyết Duyệt ngồi yên không nhúc nhích: “Em mệt rồi, em muốn ngồi nghỉ ngơi một lúc.”
“Ngồi trong xe cũng là ngồi.”
“Nhưng trong xe không có ghế sô pha thoải mái mà, với lại… chúng ta cũng nên nói một tiếng với ông nội về chuyện của chúng ta chứ? Người ta hay nói con dâu dù xấu cũng phải gặp cha mẹ chồng, bố mẹ anh đã mất, trưởng bối trong nhà chỉ còn ông nội, sao anh không giới thiệu với ông nội về em một chút chứ?”
Vẻ mặt của Tiêu Cận Ngôn hình như có sự đấu tranh dữ dội: “Tuyết Duyệt, cô có thể đừng làm loạn nữa được không?”
“Em không làm loạn, Cận Ngôn, đừng quên những gì anh đã hứa với em.

Chuyện anh muốn làm, chỉ có em mới có thể làm được.”
Những lời này đã thành công khiến sắc mặt Tiêu Cận Ngôn lập tức trở nên tái mét.
Ông cụ Tiêu nghi ngờ hỏi: “Cận Ngôn, cháu đã hứa với cô ta điều gì?”
“Không có gì đâu.” Tiêu Cận Ngôn hít một hơi thật sâu và nói: “Ông nội, Tuyết Duyệt cô ấy… sau này sẽ là cháu dâu của ông, cô ấy sẽ hiếu thảo với ông.”
Ông cụ Tiêu tức giận tím mặt: “Bậy bạ! Ông đã nói với cháu rồi, ông nội chỉ nhận một đứa cháu dâu là Tiểu Tinh Tinh thôi, còn những người khác ông sẽ không bao giờ chấp nhận! Đừng hòng bước vào cửa nhà họ Tiêu ta!”
“Ông nội.” Dương Tuyết Duyệt cười nói: “Bây giờ ông không nhận chấp nhận thì sau này cũng sẽ phải chấp nhận thôi.

Chờ Cận Ngôn và cô Tô ly hôn, chúng cháu sẽ lấy giấy chứng nhận kết hôn, sau đó làm đám cưới.

Cho dù ông có công nhận hay không thì pháp luật vẫn sẽ công nhận cuộc hôn nhân của chúng cháu."
“Cô…” Ông cụ Tiêu chỉ vào mũi cô ta, ngón tay run rẩy hết cả lên: “Cô cũng là con gái, sao có thể ngồi yên phá hoại gia đình người khác như thế hả? Cô có biết hai chữ liêm sỉ viết như thế nào không?”
Dương Tuyết Duyệt vô cùng thân thiết ôm lấy cánh tay Tiêu Cận Ngôn, dựa đầu mình lên trên bờ vai anh, nói với giọng điệu nũng nịu: “Những thứ khác không quan trọng, cháu biết hai chữ mợ Tiêu viết như thế nào là đủ rồi.”
“Cô… cô…”
Ông cụ Tiêu tức giận đến nỗi run lên, thở không ra hơi, cả người ngã xuống sô pha với sắc mặt đỏ bừng.
Tô Cẩm Tinh hoảng sợ, vội vàng đi tới đỡ lấy ông ấy: “Ông nội Tiêu!”
Bác Lâm cũng rất sợ hãi: “Ông cụ có bệnh tim, đã làm giải phẫu bắc cầu rồi nhưng vẫn không chịu được cơn tức giận đâu! Tôi đi gọi cấp cứu!”
“Không còn kịp nữa rồi.” Tô Cẩm Tinh hít một hơi thật sâu, cố gắng khiến bản thân mình bình tĩnh lại: “Tiểu Dương, con tới giúp mẹ đỡ ông cố nằm thẳng xuống.

Bác Lâm, đi mở cửa sổ cho thông gió.”

Cô quay đầu lại, nhìn Tiêu Cận Ngôn, cau mày nói: “Anh còn ngẩn người ra làm gì? Mau lái xe đưa ông nội đi bệnh viện!”
Tiêu Cận Ngôn như tỉnh dậy từ trong giấc mộng, thoát khỏi tay của Dương Tuyết Duyệt, sau đó chạy vội ra ngoài.
Dương Tuyết Duyệt bị sức mạnh to lớn của anh hất văng ra và suýt nữa ngã sấp xuống, toàn thân ngã ra lưng ghế sô pha.

Cô ta nhìn về phía Tô Cẩm Tinh với ánh mắt căm hận: “Lại là cô!”
“Đúng vậy, lại là tôi.” Tô Cẩm Tinh nhìn cô ta một cách trịch thượng: “Dương Tuyết Duyệt, tốt hơn hết là cô nên cầu nguyện cho ông nội Tiêu không có việc gì đi.”
“Ồ, cho dù ông ta có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, Tiêu Cận Ngôn vẫn sẽ không rời bỏ tôi.

Anh ấy vẫn sẽ kết hôn cùng với tôi, làm bố của con tôi, cô có tin hay không?” Nói xong, cô ta chậm rãi nâng người lên, nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình, cực kỳ đắc ý nói: “Trước kia Cận Ngôn nhất thời bị cô mê hoặc, nhưng từ khi tôi có em bé, cả thể xác lẫn tinh thần của anh ấy đều đặt trên người mẹ con chúng tôi.

Tô Cẩm Tinh, cho dù cô có lấy lòng ông già này cũng chẳng có tác dụng gì đâu, trước sau gì người kết hôn với Cận Ngôn vẫn sẽ là tôi.”
“Các người như thế nào cũng không liên quan gì đến tôi, tôi cũng không muốn biết.

Mà bây giờ…”
Bốp…
Tô Cẩm Tinh giơ tay tát cô ta một cái vang dội rồi túm lấy cổ áo cô ta: “Nếu ông nội Tiêu có chuyện gì không may xảy ra, tôi sẽ không bỏ qua cho cô.”
“Ha ha, thật là buồn cười, cô không muốn bỏ qua cho tôi như thế nào? Đi mách lẻo với tên đàn ông kia của cô hả? Ồ, cuối cùng tôi xem như cũng biết rồi, người tuôn ra nhiều ảnh chụp như vậy của tôi là anh ta, đúng không? Coi như cũng có chút thủ đoạn, mấy bức ảnh xa xưa như vậy mà cũng có thể tìm được.

Nhưng mà cũng chỉ giới hạn ở mức này thôi, cho dù quá khứ của tôi có ra sao đi nữa, Cận Ngôn cũng sẽ kết hôn với tôi.”
“Mẹ!” Tiểu Dương lo lắng muốn khóc: “Hình như ông cố khó chịu lắm…”
Tô Cẩm Tinh không thèm tiếp tục dây dưa với Dương Tuyết Duyệt nữa, quay lại kiểm tra tình hình của ông nội Tiêu.
Sắc mặt ông ấy khá tệ, hơi thở nặng nhọc và đôi môi nhợt nhạt.
“Tiểu Dương, con nghe mẹ nói này, con ở đây chăm sóc em gái với bác Lâm, không thể để bất kỳ kẻ nào đến gần em gái, chờ mẹ trở về, hiểu không?”
Tiểu Dương hiểu ngay lập tức, mở rộng vòng tay bảo vệ trước mặt bác Lâm, và trừng mắt nhìn Dương Tuyết Duyệt: “Mẹ, con biết rồi, con sẽ bảo vệ em gái thật tốt, ngăn chặn người phụ nữ xấu xa tiếp cận em.”
“Được, ngoan.”
Tô Cẩm Tinh cẩn thận đỡ ông cụ Tiêu dậy: “Ông nội Tiêu, ông kiên trì một chút.”
“Tiểu Tinh, Tiểu Tinh Tinh…”
“Ông nội Tiêu, cháu đây.”
Ông cụ Tiêu nắm chặt lấy tay cô, rơm rớm nước mắt mà tha thiết cầu xin: “Hãy cho Cận Ngôn thêm một lần nữa… hãy cho nó một cơ hội nữa… được không? Ông sẽ lo liệu… Ông nội sẽ lo liệu…”
“…”
Tô Cẩm Tinh chẳng thể nào đồng ý với yêu cầu này.

Nhưng hiện giờ ông cụ Tiêu đã như thế này rồi, cô hoàn toàn không có lựa chọn nào khác.
“Ông nội Tiêu, tạm thời đừng nói chuyện này nữa, chúng ta đi bệnh viện trước đi.”
Tiêu Cận Ngôn đã lái xe đến cửa, cùng với Tô Cẩm Tinh hỗ trợ ông cụ Tiêu ra ngoài và lên xe.
Tiêu Cận Ngôn lái xe, Tô Cẩm Tinh ngồi ở hàng ghế sau đỡ ông cụ Tiêu, liên tục quạt gió cho ông ấy.
Dù đã vượt mấy ngọn đèn đỏ nhưng phải mười phút sau mới đến cổng bệnh viện.
Ông cụ Tiêu được bác sĩ và y tá đẩy vào, hai người bọn họ bị chặn ở ngoài cửa.
Vừa rồi lúc đỡ ông cụ Tiêu có dùng sức hơi mạnh, miệng vết thương của cô cũng hơi đau một chút.

Tô Cẩm Tinh ngồi xuống ghế bên ngoài phòng cấp cứu, nhắm mắt lại yên lặng chờ cơn đau qua đi.
“Cẩm Tinh…”
“Đừng chạm vào tôi!”
Tô Cẩm Tinh lớn tiếng quát làm bàn tay đang duỗi ra của anh khựng lại.
Tiêu Cận Ngôn lo lắng không thôi: “… Em không sao chứ?”
“Tôi rất khỏe.”
“Nhưng sắc mặt em trông rất kém…”
Tô Cẩm Tinh chế nhạo: “Chủ tịch Tiêu, tôi là bệnh nhân ung thư phổi, sắc mặt không tốt là chuyện bình thường, không cần anh phải quan tâm.

Nếu anh còn lương tâm thì xin hãy quản lý Dương Tuyết Duyệt cho tốt đi.

Tôi làm nạn nhân còn chưa đủ sao? Còn muốn lấy mạng cả ông nội Tiêu thì anh mới cam lòng hả?”
Tiêu Cận Ngôn nhắm mắt lại, mệt mỏi vùi mặt vào trong lòng bàn tay: “… Hôm nay chỉ là ngoài ý muốn.”
“Nhưng vụ tai nạn xe hơi đó không phải là ngoài ý muốn!” Tô Cẩm Tinh không kìm được, lớn tiếng nói: “Anh có biết chính Dương Tuyết Duyệt yêu quý của anh, chính miệng cô ta đã thừa nhận với tôi là cô ta động tay động chân trên xe mà vợ chồng bác Tiêu đã ngồi, mới khiến bố mẹ anh và bố tôi cùng qua đời hay không?"
“… Tôi biết.”
“Anh biết?” Tô Cẩm Tinh giận quá hóa cười: “Anh đã biết từ lâu rồi, vậy tại sao không để cô ta đền mạng cho bố mẹ chúng ta! Tại sao lại làm cho cô ta mang thai rồi cưới cô ta? Anh không thấy có lỗi với vợ chồng bác Tiêu sao?”.