Con Đường Vinh Hoa Của Thái Tử Phi

Chương 62




Editor: Vy Vy 1505

Linh hồn và thể xác kết hợp, cộng thêm máu lộc làm chất xúc tác, trận hoan hảo này điên cuồng xưa nay chưa từng có, chờ đến lúc mưa tạnh mây tan đã là nửa đêm.

“Điện hạ.”

Kỷ Uyển Thanh mắt đẹp hơi mở, khó nén quan tâm: “Thân mình chàng đã tốt hơn chưa?” hiệu quả biến thái của máu lộc được giải chưa?

Đúng vậy, trải qua chuyện này, nàng chỉ có thể nghĩ đến từ ‘biến thái’ để hình dung hiệu quả của máu lộc.

Cơ thể nàng rất đau, chỗ tư mật đã có cảm giác chết lặng, có thể thấy được vật ấy lợi hại.

Nàng không phải không biết Cao Húc đau lòng nàng, chỉ là tới lúc sau, chính hắn căn bản không thể tự khống chế.

Mà Kỷ Uyển Thanh lo lắng hắn nghẹn, nếu không thể hoàn toàn tiết ra, cũng không biết có hại với thân thể hay không. Bởi vậy khi hắn có thể khống chế, động tác hơi hoãn, ngược lại nàng sẽ dây dưa quấn hắn, làm cho hắn đánh mất ý niệm đè nén.

Như vậy liên tục vài lần, Cao Húc là nam tử tuổi trẻ, huyết khí vốn tràn đầy, cộng thêm máu lộc đại bổ, xong việc hắn thần thái sáng láng, không một tia mỏi mệt.

Kỷ Uyển Thanh ngược lại héo như đóa mẫu đơn tao ngộ bão táp tàn sát bừa bãi, tuy kiều mỹ nhưng cực yếu ớt, tinh thần uể oải, chỉ nỗ lực chống đỡ.

Cao Húc đau lòng thương tiếc, cúi đầu hôn hôn nàng: “Cô đã không ngại, nàng đừng lo lắng.”

Môi anh đào của nàng có nhàn nhạt dấu cắn, còn mang một ít máu đỏ thắm, mới vừa rồi những lúc khó có thể chống đỡ, nàng chỉ phải nhíu chặt mày, cắn môi ẩn nhẫn, cho nên bị nhợt nhạt vết thương.

Hắn dịu dàng hôn lên chỗ bị thương trên môi nàng: “Nàng mau nghỉ ngơi đi, cô đưa nàng về Thanh Hòa Cư.”

Kỷ Uyển Thanh được lời chắc chắn, một lòng buông lỏng, mỏi mệt lập tức kéo đến, nàng gật gật đầu, mắt đẹp nhắm lại, trong khoảnh khắc lâm vào hôn mê.

Cao Húc vỗ nhẹ lưng nàng, xác định nàng đã ngủ say, lấy áo ngoài che lại thân hình hai người, trầm thấp gọi: “Người đâu.”

Bên ngoài Trương Đức Hải sớm đã chờ đợi thật lâu, vừa nghe chủ tử gọi, liền cẩn thận đẩy cửa, cầm khay quần áo, cúi đầu đi vào.

Nhà thuỷ tạ này ít được sửa sang, mặc dù động tác thực nhẹ, khi mở cửa cũng không thể tránh phát ra “két” một tiếng.

“Nhỏ tiếng một chút.”

Cánh tay Cao Húc nắm thật chặt, lập tức rũ mắt chú ý người trong lòng, thấy thê tử vẫn chưa bị quấy rầy, mới thấp giọng nhẹ mắng.

Trương Đức Hải vội vàng thấp giọng cáo tội, hắn phỏng đoán tâm ý chủ tử, ngoại trừ tiểu thái giám mang nước ấm khăn mềm, cũng không dám lãnh nhiều người vào nhà.

Quả nhiên, hắn vừa buông khay quần áo trong tay, chủ tử liền giơ tay vẫy lui.

Cao Húc ngồi dậy, tự mình vắt khăn nóng, lau thân mình cho hai người.

Trương Đức Hải nô tài này thực tri kỷ, đã sớm chuẩn bị thuốc mỡ sử dụng sau khi làm chuyện phòng the.

Cao Húc mở ra bình bạch ngọc, ngón trỏ thon dài lấy ra thuốc mỡ trong suốt màu lục nhạt, tinh tế thoa lên dấu vết trên người thê tử, nơi bí ẩn càng là thoa một tầng thật dày.

Thuốc mỡ này cực tốt, trong lúc ngủ mơ Kỷ Uyển Thanh cảm giác thoải mái, mày vẫn luôn nhíu lại rốt cuộc giãn ra.

Cao Húc thấy thế khẽ buông lỏng một hơi, sau đó hắn lại mặc quần áo cho hai người.

Nhà thuỷ tạ điều kiện đơn sơ, cũng không nên ở lâu, chờ mọi việc thỏa đáng, Cao Húc giũ ra áo choàng mỏng, bao lấy thê tử, nhẹ nhàng ôm ngang lên.

Hắn ra nhà thuỷ tạ, bước lên kiệu, đoàn người lập tức đi về Thanh Hòa Cư.

Trở lại hậu viện chính phòng, Cao Húc dưới chân không ngừng, trực tiếp vào buồng trong, nhẹ nhàng đặt thê tử lên giường.

Giường đệm quen thuộc, khí vị quen thuộc, Kỷ Uyển Thanh quả nhiên thoải mái, nàng cọ cọ gối mềm, tiếp tục ngủ say.

Cao Húc cũng không muốn rời đi, chỉ là hắn còn có chút chuyện quan trọng cần xử lý. Đắp chăn cho thê tử, cúi người chăm chú nhìn nàng một lát, hắn mới đứng dậy, gọi Hà ma ma tới, thấp giọng dặn dò cần hầu hạ thật tốt.

Quay đầu lại nhìn một mắt, hắn đi nhanh ra buồng trong, cũng không đi ngoại thư phòng, chỉ vào thứ gian, gọi Lâm Dương đang chờ bên ngoài vào.

“Lâm Dương, Đinh Văn Sơn có tin tức gì không?”

Phu thê hoan hảo, thời gian trôi qua đã lâu, nhưng Cao Húc trước đó bố trí lại không ngừng tiến hành, tin tức nên có, sớm đã tới.

Quả nhiên, Lâm Dương lập tức chắp tay nói: “Đinh Văn Sơn truyền tin, kích động Trần Vương tiến triển thuận lợi.”

Sau đó, hắn lại bẩm báo: “Bên thuộc hạ truyền đến tin tức, nói Trần Vương quả nhiên ra tay, chuyện đó đã thành.”

Cao Húc môi mỏng hơi cong, ý cười không đạt đáy mắt: “Rất tốt.”

*****

Trần Vương biết toàn bộ kế hoạch của Hoàng hậu, cũng tham dự một phần, tiểu thái giám vào điện bẩm báo, nói là quan chưởng quản khu vực săn bắn Thừa Đức cầu kiến, hắn liền biết sắp sửa xảy ra chuyện gì.

Hắn giống Cao Húc, không những không thích uống máu tươi, mà còn tương đối chán ghét cảm giác mất khống chế.

Vì thế, Trần Vương lấy cớ như xí, lui xuống.

Sau khi lui ra, hắn liền không trở lại đại điện.

Biết được mưu tính thành công, Xương Bình Đế khẩu dụ, uống máu lộc xong liền có thể tan tiệc, Trần Vương dứt khoát trực tiếp rời hành cung, về biệt viện vương phủ của chính mình ở Thừa Đức.

Hắn là hoàng tử, biệt viện rất gần hành cung, qua một con phố liền đến, trở về phủ xuống xe, chỉ trong thời gian một chén trà nhỏ.

Hoàng Thái tử là kẻ thù chung của một đảng Kỷ hậu, Trần Vương vẫn rất chú ý diễn biến mưu tính trong hành cung.

Chỉ là chuyện phát triển đến nước này, hắn đã không thể nhúng tay, nhớ thương cũng vô dụng. Hắn dứt khoát kêu mấy phụ tá thân cận tới, cùng nhau uống trà, nói chuyện phiếm kiêm nghị sự, để phân tán lực chú ý.

Đinh Văn Sơn là một trong những phụ tá của hắn, tự nhiên ngồi ghế phía dưới. Mọi người uống nửa chén trà nhỏ, có người nóng vội trước mặt Trần Vương tranh công, tự nhiên liền nhắc tới đề tài tự lập môn hộ.

“Ngụy Vương tuy tốt, chỉ là Trần Vương bản lĩnh cũng không thua kém, chỉ vì sinh ra trễ hai năm, từ nay về sau phải hạ mình thần phục người khác, tại hạ thay điện hạ cảm thấy không phục.”

Người này lời nói dõng dạc hùng hồn, vẻ mặt đầy căm phẫn, nhưng lại vừa vặn chọc trúng tâm sự của Trần Vương.

Từ lúc nổi lên tâm tư thay thế huynh trưởng, lại qua nửa năm thời gian, tâm tư này như chiếm toàn bộ tim phổi của hắn, thời gian càng lâu càng dày vò, cũng càng thêm bức thiết.

Lúc nghị sự với các phụ tá, ngoại trừ hai ba thái giám tâm phúc, xưa nay Trần Vương không cần người khác hầu hạ, cũng không sợ tai vách mạch rừng, vì thế, hắn trầm mặc nghe tiếp.

Chờ phụ tá nước miếng bay tứ tung, như thế như vậy bất bình một phen, cuối cùng còn quỳ xuống đất thỉnh cầu. Hắn kêu người đứng dậy, giống như lơ đãng mà nhìn quét một vòng, hỏi: “Chư vị nghĩ như thế nào? Đều nói thử xem.”

Đinh Văn Sơn là đứng đầu các phụ tá, huống hồ ông đã sớm mịt mờ thảo luận với Trần Vương đề tài này, bởi vậy không vội nói chuyện, chỉ vuốt râu chờ.

Ông không nói, có rất nhiều người muốn biểu hiện chính mình. Trần Vương không lập tức cự tuyệt, cũng không mắng kêu câm miệng, liền thuyết minh vấn đề.

“Tại hạ cho rằng, điện hạ nên……”

Một người dứt lời, lập tức lại có một người đoạt lấy câu chuyện, biến đổi biện pháp khen Trần Vương, tiếp theo lại bắt đầu khuyên chủ công nhân lúc hoàng đế chưa già, sớm làm tính toán.

Đinh Văn Sơn vẫn luôn an tĩnh uống nước trà, giống như nghiêng tai lắng nghe, biểu tình vô cùng chuyên chú.

Lúc này, lỗ tai ông vừa động, chợt nghe thấy tiếng côn trùng kêu vang quen thuộc.

Tiếng “côn trùng kêu vang” cao thấp phập phồng, hoặc dài hoặc ngắn, liên tục vang lên bảy lần, Đinh Văn Sơn hiểu rõ, đây là ám hiệu người một nhà truyền tin, có tình huống khẩn cấp.

Liên tưởng đến mới vừa rồi thu được tin tức mới nhất trước khi ra cửa, ánh mắt ông hơi hơi lóe.

Thời tiết giữa hè, côn trùng kêu vang là chuyện bình thường, bởi vậy ngoại trừ Đinh Văn Sơn, không có người ngoài có thể phát hiện. Ngay sau đó ông hơi hơi ôm quyền, thấp giọng nói với người phía trên: “Điện hạ, xin cho tại hạ cáo lỗi một chút.”

Nói xong, ông liếc liếc mắt chung trà trên bàn.

Không ít người biết Đinh Văn Sơn thích uống trà, thường thường vừa nghị sự vừa uống, trong lúc không để ý có thể uống rất nhiều.

Trần Vương cũng biết rõ ràng.

Mới vừa rồi Đinh Văn Sơn đã uống không ít nước trà, hiển nhiên là quá mót.

Trước mắt đang có phụ tá lấy ví dụ trong lịch sử, thao thao bất tuyệt, đột ngột đánh gãy có vẻ phá lệ không tôn trọng. Trần Vương hơi hơi gật đầu, ý bảo ông ta tự tiện.

Được chủ công đáp ứng, Đinh Văn Sơn xoa xoa vạt áo, không nhanh không chậm đứng lên, hơi hơi ôm quyền một vòng, tỏ vẻ thất lễ. Sau đó liền vòng đến mặt sau, dạo bước ra ngoài.

Ngày thường ông ấy cũng như thế, mọi người không cảm thấy dị thường. Mà phụ tá đang nói chuyện cũng có vài phần tài năng, lời nói thực tế, mọi người vừa chuyên chú nghe, vừa gật đầu đáp lễ.

Đinh Văn Sơn không nhanh không chậm, dạo bước vào phòng thay quần áo cuối hành lang, một tiểu thái giám ân cần nhấc rèm cửa, “Đinh gia tư từ.”

Xưa nay địa vị của Đinh Văn Sơn ở vương phủ không thấp, quản sự có thể diện còn cung kính có lễ, huống chi là nhân vật nhỏ phụ trách cung phòng.

Nhưng Đinh Văn Sơn làm người ôn hòa, gật gật đầu: “Làm phiền.”

Sau đo, ông nương theo đối phương nhấc rèm cửa, hơi hơi khom người cúi đầu vào phòng thay quần áo.

Hai người gặp thoáng qua, tiểu thái giám nương thân thể che lấp, nhanh chóng móc ra một vật từ túi trong tay áo, nhét qua.

Đinh Văn Sơn lập tức tiếp nhận, nắm trong lòng bàn tay. Sau khi vào phòng thay quần áo, ông mở ra nhìn, là một nắm giấy nhỏ.

Ông lập tức mở ra, trước tiên kiểm tra ám hiệu, không có vấn đề, tiếp theo nhanh chóng xem một lần.

Sau đó, ông một lần nữa vò tờ giấy thành một nắm, giơ tay ném vào miệng, cứng rắn nuốt xuống.

Chờ Đinh Văn Sơn trở về thính đường, vừa vặn phụ tá kia kết thúc bài nói chuyện.

“Không biết Đinh tiên sinh có ý kiến gì.”

Nghe xong vài vị phụ tá khuyên bảo, mỗi người một cách nói nhưng ý chính đều giống nhau, Trần Vương không muốn tiếp tục nghe nữa, thấy Đinh Văn Sơn trở về, liền dò hỏi.

“Điện hạ, những điều nên nói, mấy người Lưu tiên sinh cũng nói hết rồi, tại hạ không lắm lời nữa.”

Trên đường trở lại, Đinh Văn Sơn sớm đã nghĩ sẵn trong đầu lời nên nói, lập tức ra vẻ trầm ngâm một lát, trực tiếp mở miệng.

“Tại hạ cho rằng, tuy bệ hạ đang lúc tráng niên, nhưng các hoàng tử ngày càng trưởng thành, đúng là thời điểm tốt nhất tích tụ lực lượng, nếu không sẽ bỏ lỡ cơ hội.”

Xưa nay Đinh Văn Sơn luôn nói lời thực tế, một câu chỉ thẳng điểm mấu chốt. Hiện giờ, thế lực của Hoàng Thái tử vững như bàn thạch, không duyên không cớ, mặc dù là Xương Bình Đế cũng không thể động vào.

Nhị hoàng tử Ngụy Vương cũng được đám người Lâm Giang Hầu nâng đỡ mới có thể đứng vững chắc. Hắn sinh ra sau nhưng dù gì cũng là con vợ cả, tuy trung lập đảng bảo hoàng cự tuyệt duy trì, nhưng nhiều năm qua, cũng ngầm đồng ý đối phương đủ thân phận đoạt đích.

Mặt sau Tứ hoàng tử do Lệ Phi sinh, cuối mùa thu liền mười lăm, thực mau có thể phong vương khai phủ, vào triều lãnh sai sự, tích tụ thế lực.

Lại quá mấy năm, còn sẽ có Ngũ hoàng tử, Lục hoàng tử.

Khóe miệng Trần Vương mím chặt, hắn xác thật không thể bỏ qua mấy năm nay, một khi bỏ qua, chỉ sợ lạc hậu không chỉ một bước.

Đinh Văn Sơn ngắn ngủn một câu đã đánh vào tâm tư của hắn, Trần Vương thẳng lưng chuyên tâm lắng nghe.

“Nhưng, điện hạ muốn tự lập môn hộ, lại không thể tổn thương thế lực đám người Lâm Giang Hầu quá mức.”

Đây đúng là khó xử lớn nhất, Ngụy Vương và một đảng Hoàng hậu thế lực rối rắm khó đỡ, Ngụy Vương là đối tượng tất yếu chèn ép và thay thế, một đảng Hoàng hậu lại không thể tổn thương quá nhiều, nếu không ảnh hưởng thật lớn với việc Trần Vương đoạt đích.

Ném chuột sợ vỡ đồ.

Ấn đường Đinh Văn Sơn nhíu chặt: “Nếu có thể được một cơ hội, vừa thật mạnh chèn ép bản thân Ngụy Vương, lại không tổn thương thế lực đám người Lâm Giang Hầu thì tốt quá.”

“Tốt nhất là không đề cập chuyện triều đình, nhưng liên lụy cực lớn với Ngụy Vương.” Ông thở dài: “Nhưng cơ hội tốt bậc này sợ là rất khó tìm kiếm.”

“Đinh tiên sinh nói đúng lắm.”

Đinh Văn Sơn vô tình than một câu, lại làm trong lòng Trần Vương vừa động, ánh mắt hắn hơi lóe, bàn tay che giấu trong tay áo đột ngột nắm chặt thành quyền.

Trong khoảnh khắc, hắn áp xuống tâm tư, ho khụ hai tiếng, giống như sực nhớ, đứng lên nói: “Bổn vương bỗng nhiên nhớ tới còn một việc quan trọng cần xử lý, hôm nay tan ở đây, chư vị tiên sinh cứ tự nhiên.”

Nghị sự hôm nay tan, các phụ tá sôi nổi đứng lên, cung tiễn Trần Vương. Đinh Văn Sơn giống ngày thường, không nhanh không chậm đứng lên, chắp tay hơi hơi cúi người.

Ông hơi rũ mắt, che lại một tia tinh quang.

Sau khi ra thính đường, Trần Vương nhanh hơn bước chân, vội vàng trở lại ngoại thư phòng, kêu tâm phúc tới, lập tức hỏi: “Tình huống trong hành cung như thế nào?”

Chuyện hôm nay phần kế tiếp hắn không thể nhúng tay, nhưng vẫn luôn chú ý.

Trần Vương cũng không coi thường năng lực của Hoàng Thái tử, tuy kế hoạch của mẹ con ba người thiên thời địa lợi nhân hoà, nhưng hắn vẫn luôn cảm thấy chưa chắc được việc.

Hắn lý trí hơn Hoàng hậu và Ngụy Vương nhiều.

“Kế hoạch mặt ngoài tiến triển như thường, nhìn không ra manh mối, chỉ là……”

Nói đến đây, tâm phúc hơi hơi tạm dừng, vẻ mặt do dự. Xem ra hắn cũng không thể khẳng định tin tức tiếp theo.

“Nói.”

Tin tức không biết thật giả thế này có khi có thể khui ra manh mối, Trần Vương nhớ tới tâm sự mới vừa rồi, tinh thần lập tức rung lên.
“Người của chúng ta trong lúc vô ý phát hiện,” tâm phúc không hề chần chờ, lập tức chắp tay: “Nói là mới vừa rồi ở trong rừng hoa bên hồ, nhìn thấy một nữ tử không phải mặc quần áo cung nhân, cũng không phải quý nhân.”

Quần áo của cung nữ được quy định nghiêm khắc, mà trang phục trang sức của phi tần phu nhân quan quyến cũng phân theo phẩm cấp, người hàng năm lăn lộn cung đình, liếc mắt một cái liền có thể phán đoán đại khái.

“Rừng hoa cách mục tiêu nhà thuỷ tạ một đoạn, chỉ là tướng mạo nàng kia lại cực giống Liễu Cơ. Nàng hình như đã hít vào dược vật, thần trí mơ hồ, cử chỉ dị thường.”

“Người của chúng ta” trong lời tâm phúc nói là thế lực độc thuộc về Trần Vương, là mấy năm nay hắn lục tục xếp vào.

Nhãn tuyến này của Trần Vương phụ trách vẩy nước quét nhà đường trong hành cung, nơi nữ tử cực giống Liễu Cơ xuất hiện gần khu vực hắn phụ trách. Nhưng hắn chỉ nghe kỳ danh Liễu Cơ, lại chưa từng nhìn thấy mặt, nhất thời không dám khẳng định, chỉ báo tin tức lên.

Chẳng qua, hắn cũng có vài phần nắm chắc, bởi vậy mới dám truyền tin.

Trần Vương nghe vậy, trong lòng trực giác nàng đó là Liễu Cơ.

Hắn biết ngay mà, đại ca Hoàng Thái tử của hắn không dễ dàng trúng kế như vậy.

Tâm phúc hiển nhiên cũng cho là vậy: “Điện hạ, Liễu Cơ chắc là bị Thái tử điện hạ đuổi ra.”

“Tốt!”

Trần Vương không giận mà ngược lại vui mừng, hắn lập tức gọi tâm phúc đến gần: “Ngươi trước tiên sai người xác định xem nữ tử này có phải là Liễu Cơ hay không. Sau đó……”

Như thế như vậy vội vàng dặn dò, cuối cùng, hắn nói: “Lúc làm việc nhớ tránh tai mắt của người khác, cũng cẩn thận quét sạch sẽ cái đuôi, không được để lại nửa điểm dấu vết.”

Có khả năng là Liễu Cơ bị đuổi ra, chính mình thơ thẩn đi đến chỗ kia. Đương nhiên, cũng có khả năng là nàng bị Thái tử sai người vứt ở đó.

Cơ hội ngàn năm một thuở, mặc dù là Hoàng Thái tử cố ý, hắn cũng thuận thế làm tiếp.

Chẳng qua, cần xóa sạch sẽ dấu vết, để tránh chưa tiến quân thành công, ngược lại mất đi trận địa chính mình vốn có, làm giữa mẹ con huynh đệ sinh hiềm khích.

Tâm phúc nhất nhất ghi nhớ, việc này không nên chậm trễ, hắn lập tức ra cửa.

Trần Vương dạo bước trở lại ngồi xuống sau án thư, chậm rãi lấy một quyển công văn, hơi rũ mắt xem, biểu tình không gợn sóng.

*****

Kỳ thật Ngụy Vương và Xương Bình Đế chẳng những dung mạo tương tự, mà sở thích cũng có rất nhiều trùng hợp. Dù hắn chưa tôn sùng máu lộc là chí bảo, nhưng cũng rất yêu thích hiệu quả của nó.

Uống đầy một chén, hắn liền ra Thính Vũ Trúc, đi tới cung thất Tôn Tiến Trung an bài.

Hoàng thân hậu duệ quý tộc mỗi người một gian, vài cung nữ tuổi trẻ đi vào hầu hạ, Ngụy Vương là con ruột của kim thượng, nhan sắc tốt nhất đương nhiên ưu tiên cho hắn.

Máu lộc thực mau công hiệu, Ngụy Vương ngự hai nữ cũng cảm thấy không tận hứng lắm, thái giám canh giữ trước cửa nghe chủ tử thét to, vội vàng đi xuống thu xếp.

Tòa cung điện này an trí không ít hoàng thân quốc thích có thực lực, bên cạnh bọn họ đều có người hầu hạ, cộng thêm thái giám vốn có trong hành cung, kỳ thật thực náo nhiệt.

Tổng quản thái giám Ngụy Vương phủ nghe chủ tử phân phó, vội vàng tự mình đi xuống chọn người. Không bao lâu, một hoạn quan quản sự trong hành cung lãnh mấy cung nữ đi tới trước cửa cung thất, nói với thái giám vương phủ còn canh ngoài cửa: “Đây là La tổng quản chọn, kêu tạp gia đưa lại đây.”

La tổng quản là tổng quản thái giám Ngụy Vương phủ, vừa rồi đi xuống chọn người. Còn người này là quản sự trong hành cung, cũng rất quen thuộc, lẫn nhau ngẫu nhiên có giao tiếp.

Vì thế, thái giám thủ vệ liền mở cửa điện, để mấy cung nữ đi vào.

Mấy cung nữ này rõ ràng ưu tú hơn nhóm đầu tiên vội vàng chọn rất nhiều. Các nàng đều đã rửa mặt chải đầu, cũng thay đổi quần áo mỏng manh, phủ thêm áo choàng được cung nhân đỡ, tuy không thấy rõ mặt, nhưng dáng người rất quyến rũ.

“Đều vào đi thôi, hầu hạ điện hạ thật tốt.”

Quản sự trong hành cung quay đầu nhìn, lại nao nao, mới vừa rồi từ bên kia hắn lãnh lại đây chỉ hai người, hiện giờ đến lại thành ba, nhiều thêm một người.

“La tổng quản chọn thêm một người, kêu cùng nhau lại đây.” Một tiểu cung phụ trách nâng nữ tử đội áo choàng thấy thế, liền thấp giọng giải thích.

Ba nữ nhân đội áo choàng, quần áo giày thêu đều là bộ dáng thống nhất, đúng là trang phục dành riêng cho cung nữ đi hầu hạ quý nhân. Quản sự trong hành cung không phát giác dị thường, vì thế gật đầu, phất tay kêu bọn họ nhanh đưa vào.

Ba nữ tử đội áo choàng bị đẩy vào, cửa điện bị đóng lại.

Máu lộc hiệu dụng đã đạt đến mức cao nhất, Ngụy Vương sớm đã mất khống chế, hắn đang cảm thấy có chút chán mấy cung nữ trước mặt, liền nghe thấy cửa phòng mở, một mùi hương son phấn như ẩn như hiện truyền đến.

Hắn hoắc mắt đứng dậy, đi nhanh qua cửa, tùy ý đè lại một người, xả áo choàng và áo lụa nửa trong suốt, ngay tại chỗ mạnh mẽ thảo phạt.

Ngụy Vương đang hứng khởi, cũng không để ý một trong những cung nữ mới tới có một người loạng choạng té ngã, rồi lại thực mau bò lên nhào về phía hắn.

Thân thể mềm mại như không xương dán sau lưng hắn, nơi nào đó cao ngất mà co dãn vuốt ve, cả người da thịt non mịn, chính mình cởi quần áo, trần truồng dán lên.

Ngụy Vương ngự nữ nhiều rồi, tuy đã mất khống chế, ý thức cũng không quá rõ ràng, nhưng trong khoảnh khắc hắn phán đoán, nữ tử này là vưu vật cực phẩm.

Hắn đại hỉ, vội vàng xoay người, một tay ấn đối phương trên mặt đất, cúi người nhào tới.

Nữ tử này rất chủ động, sớm đã mở ra thân mình, nghênh đón đối phương.

Nàng hoàn toàn không giống cung nữ ngây ngô, cử chỉ lớn mật, kỹ xảo quen thuộc, tư thế đa dạng, nhẹ vặn thân thể mềm mại, liền làm nam nhân trên người đỏ mắt, dùng sức ấn nàng mạnh mẽ tiến công.

Nữ tử lại không chịu thua, đánh lâu bất bại, tư thái phóng đãng và lãng ngữ một đợt tiếp một đợt, đánh sâu vào Ngụy Vương nghe nhìn.

Phù hợp vui sướng xưa nay chưa từng có, mãnh liệt khoái cảm từ xương cùng xông lên đầu óc Ngụy Vương, hắn lại vô tâm phản ứng những người khác, chỉ khai đủ hỏa lực, toàn tâm toàn ý chinh phục đối phương.