Con Đường Vinh Hoa Của Thái Tử Phi

Chương 95




Editor: Vy Vy 1505

“Cái gì?”

Hoàng hậu “đằng” một tiếng đứng lên, tay áo dài vướng đổ lư hương chung trà trên bàn, nhanh như chớp lăn xuống đất, binh linh bang lang quăng ngã đầy đất.

Bà ta lại như không phát giác, chỉ mở to mắt nhìn hai con trai, không thể tin tưởng hỏi: “Quân Nhi, Diệp Nhi, các con nói gì? Hiệp nghị sớm đã bị đánh rơi?”

Phong hậu mười mấy năm, Hoàng hậu hiếm thấy khiếp sợ như vậy, bà ta quả thực không thể tin, vẫn luôn cho rằng nhược điểm yếu hại bị Thát Đát Khả Hãn nắm trong tay, lại sớm không còn nữa.

Ngụy Vương, Trần Vương trịnh trọng gật đầu: “Thật trăm phần trăm.”

Hoàng hậu nghe vậy, nửa là cao hứng nửa là lo lắng, lại hỗn loạn tức giận, nhất thời vẻ mặt đặc sắc.

Cao hứng là giấy viết thư đã không còn trong tay Thát Đát Khả Hãn, đối phương không thể lại áp chế mẹ con mình; tức giận là trước đó bị đối phương lừa bịp, trả giá một nửa điều kiện lại không được hồi báo.

Con về lo lắng, đương nhiên là e sợ hiệp nghị rơi vào trong tay những người khác, không chừng khi nào sẽ lấy ra, cắn chính mình một ngụm.

Hoàng hậu vội vàng kéo hai con trai ngồi xuống: “Mau, mau nói cho mẫu hậu biết.”

Lúc này, bên ngoài truyền đến một trận ồn ào, ấn đường bà ta nhíu lại, người nào dám kháng lệnh tiếp cận còn la hét ầm ĩ, giương giọng quát: “Đều cút đi cho bổn cung.”

Nếu có chuyện lớn cần lập tức xử lý, Hồ ma ma sẽ gõ cửa bẩm báo, Hoàng hậu bởi vậy không để bụng, chỉ nhìn chằm chằm hai con trai, chờ đợi đáp án.

Bên ngoài lập tức khôi phục an tĩnh.

Ngụy Vương là huynh trưởng, hắn phụ trách giảng thuật, Trần Vương ở bên bổ sung, hai người từ từ nói tình huống mới vừa biết.

Về điểm này, Thát Đát Khả Hãn được chỗ tốt, ngược lại cũng không dấu diếm, thực sảng khoái nói tình huống năm đó đánh rơi hiệp nghị.

Đương nhiên, hắn không có khả năng nói chính mình bị Sở Lập Tung đánh chật vật lui về sau, nếu không mặt mũi Khả Hãn còn đâu? Bởi vậy chỉ tóm tắt một câu chuyện có liên quan đến trận chiến, tỏ vẻ lúc ấy hắn cất hiệp nghị ở trong ngực, sau khi đánh một trận với đại tướng viện quân thì phát hiện không còn nữa.

Xong việc, hắn cũng đi tìm hai lần, nhưng không thấy bóng dáng.

Việc này ảnh hưởng Khả Hãn không lớn, bởi vậy hắn nhẹ nhàng tự tại, nói rõ rớt ở chiến trường nào, liền tính xong việc.

Nhưng, đối với mấy người Hoàng hậu, chuyện cũng không phải đơn giản như vậy.

Đại tướng viện quân, còn không phải Sở Lập Tung sao?

Không nói Sở Lập Tung là tâm phúc của Hoàng thái tử, đối địch với Hoàng hậu, mặc dù là chiến tướng bình thường, bị bên ta cấu kết quân địch hãm hại, chỉ sợ cũng hận muốn kẻ ấy chết đi.

Sau đó không lâu Sở Lập Tung chết trận, nhưng trung gian còn có một đoạn thời gian ngắn, nếu ông ấy thật nhặt được tờ hiệp nghị, khả năng ông ấy sẽ làm gì?

Sắc mặt Hoàng hậu xanh trắng, mồ hôi lạnh nhất thời tuôn rơi, Trần Vương thấy thế vội an ủi: “Mẫu hậu, lúc ấy chiến trường vô cùng nguy cấp, Sở Lập Tung đại quân gấp rút một khắc không ngừng chạy đi tiếp viện, nếu ông ấy nhặt hiệp nghị, không thể nào có rảnh truyền ra.”

“Thực mau, đến Tùng Bảo, ông ta và suất lĩnh viện quân đã toàn quân bị diệt, cũng không thể mở miệng nói với ai.”

“Đương nhiên, càng có khả năng ông ta không nhặt được hiệp nghị.” có lẽ lúc hiệp nghị rơi xuống đất liền bị thiên quân vạn mã giẫm đạp, hóa thành tro bụi.

Trần Vương cẩn thận phân tích rất có đạo lý, vẻ mặt Hoàng hậu Ngụy Vương thả lỏng rất nhiều, chẳng qua, hắn nói câu sau, không khí lại căng chặt.

“Chỉ là, cũng không phải không có khả năng Sở Lập Tung nhặt được hiệp nghị, tuy không thể nói ra, nhưng lúc đó ở Tùng Bảo vẫn còn quân coi giữ, lại có người liệm thi cốt cho ông ấy nữa.”

Loại chuyện này, không thể chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, ở vị trí của Trần Vương, đương nhiên phải xem xét mọi phương diện.

Lúc ấy, Tùng Bảo còn thừa không ít tướng sĩ đang ngoan cường chống đỡ kẻ địch, Sở Lập Tung có thể giao hiệp nghị cho một người trong số đó hay không?

Nhưng, Trần Vương cho rằng khả năng kể trên không lớn, dù sao quân coi giữ Tùng Bảo đồng dạng trực diện đánh trận, ai cũng không thể xác định chính mình cuối cùng còn sống, khả năng giao ra không lớn.

“Mẫu hậu, nhi thần cho rằng, chúng ta nên tra trong nhóm viện quân thứ hai.” Trần Vương suy tư nửa ngày, cuối cùng kết luận.

Nhóm viện quân thứ hai tới chậm, lúc ấy Tùng Bảo đều tử thương gần như không còn, bọn họ tới chính là quét tước chiến trường, còn có liệm thi cốt.

Chiến trường hỗn loạn, còn bị cháy, rất nhiều thi cốt đã không thể phân biệt, quét tước chiến trường chính là đào cái hố to cùng nhau mai táng, để anh linh các tướng sĩ cùng nhau tiếp tục bảo hộ Đại Chu biên cảnh.

Còn sót lại một ít đại tướng có thể nhận ra, linh cữu được hộ tống trở lại kinh thành hoặc quê cũ.

Sở Lập Tung chính là một trong số đó.

Nếu thi thể của ông có người liệm, nếu hiệp nghị kia mang theo trên người, rất có thể liền rơi vào tay người liệm.

Vẻ mặt Hoàng hậu ngưng trọng: “Diệp Nhi nói đúng lắm.”

Con trai út càng ngày càng trưởng thành, bà rất vui mừng, nhưng lúc này lại không rảnh khích lệ, bà lập tức quay đầu nhìn về con trai lớn: “Quân Nhi, con ra cung, lập tức đi Anh Quốc Công phủ.”

Không sai, thống soái nhóm viện quân thứ hai chính là phụ thân của Ngụy Vương kế phi Tần Thải Lam, Anh Quốc Công Tần Thân.

Bốn năm trước, Tần Thân đã âm thầm đầu hướng một đảng Kỷ hậu, hiện giờ hai bên còn thành thông gia, nếu Ngụy Vương thành công đăng cơ, con gái ông ta chính là Hoàng hậu, bản thân ông ta chính là quốc trượng.

Mọi người cùng đứng trên một con thuyền, nếu đối phương nhặt được hiệp nghị, không có khả năng giấu kín để sau này sử dụng. Sở dĩ Hoàng hậu kêu Ngụy Vương đi Anh Quốc Công phủ, là muốn cho Tần Thân hỗ trợ điều tra quan quân cấp trung dưới trướng ông ta.

Liệm thi cốt khẳng định không cần đại tướng dẫn đầu ra tay, nhưng nếu để tiểu binh tốt phụ trách, lại có vẻ không đủ tôn trọng Sở Lập Tung, bởi vậy làm việc khẳng định là quan quân cấp trung.

Nếu có hiệp nghị, rất có thể dừng trong tay đối phương, Anh Quốc Công càng quen thuộc nhóm người này, ông ta ra tay hiệu quả sẽ tốt nhất.

Ngụy Vương không thể không biết đạo lý này, hắn lập tức đứng lên: “Mẫu hậu, nhi thần đi ngay.”

Lúc mẹ con Hoàng hậu đóng cửa mật đàm, bên ngoài phát sinh một chuyện, không lớn không nhỏ, đúng là tin vui.

Ngụy Vương phi mang thai.

Tần Thải Lam đại hôn chỉ mới hơn một tháng, sáng nay không khoẻ, triệu thái y chẩn mạch, kết quả mang thai một tháng.

Cung nhân báo tin vui xuất phát từ Ngụy Vương phủ, cao hứng phấn chấn tiến cung báo tin, Ngụy Vương, Trần Vương chân trước vào Khôn Ninh Cung, nàng liền đến.

Thôi Lục Nương vừa thấy người này, lại nghe đối phương ồn ào, trong lòng lập tức vừa động.

Nàng nhận được chủ tử mệnh lệnh thám thính tin tức đã qua thời gian dài, cũng không có cách nào. Dù sao, chuyện hiệp nghị quá trọng đại, ngay cả nhũ mẫu của Hoàng hậu Hồ ma ma cũng không biết, chỉ phân phó đối phương tự mình giữ cửa, người còn lại càng không thể tới gần.

Tuy Thôi Lục Nương nóng lòng, nhưng rốt cuộc vững vàng, chỉ cẩn thận quan sát, tùy thời tìm kiếm sơ hở.

Trời xanh không phụ người có lòng, nàng rốt cuộc chờ tới rồi.

“Ngụy Vương phi nương nương có thai?”

Thôi Lục Nương vui mừng lộ rõ trên nét mặt, tiến ra đón, cười nói: “Hoàng hậu nương nương đang ở noãn các, ta dẫn đường cho.”

Mọi người đều biết Hoàng hậu mong cháu đã thật lâu, tin vui một đường truyền lại đây, cung nhân thái giám mừng rỡ không khép miệng được.

Ý cười trên mặt Thôi Lục Nương không thay đổi, hơi rũ mắt, che khuất tinh quang chợt lóe, dưới chân càng thêm kịch liệt.

Nàng mới vừa vào ca, vốn không biết Ngụy Vương, Trần Vương tới, nhưng có người một nhà mật báo, nàng vẫn biết.

Nàng còn biết, mấy ngày gần đây chỉ cần Ngụy Vương, Trần Vương tiến cung, đều sẽ đóng cửa mật nghị với Hoàng hậu, địa điểm đều là ở Tây Noãn Các.

Vừa lúc cơ hội tới, Thôi Lục Nương có thể giả bộ hồ đồ, xem có thể thoáng tiến vào, nghe được một lời nửa ngữ hay không.

Tây Noãn Các liền ở phía trước, rẽ qua khúc cong liền đến trước cửa, sáng tạo cực đại tiện lợi cho nàng.

“Đây là tin vui, nương nương biết chắc chắn sẽ rất cao hứng.” Thôi Lục Nương cười tủm tỉm, nói với cung nhân Ngụy Vương phủ theo sát sau người.

“Cô cô nói đúng.”

Cung nhân vội vàng ứng, nếu không phải muốn nhanh chóng báo cho Hoàng hậu biết, nàng cần gì hấp tấp chạy vào?

Đây là nhiệm vụ hời, dừng trên đầu mình, không thể thiếu trọng thưởng. Nàng càng nghĩ càng vội vàng, dưới chân nhanh hơn vài phần.

Này rất hợp ý Thôi Lục Nương, trước mắt bao người, nàng cố ý cười nói: “Vị muội muội này thật gấp.” Nói xong, dưới chân nàng thuận thế lại nóng nảy vài phần.

Hai người vai sóng vai, lúc sắp sửa rẽ qua khúc cong, Thôi Lục Nương dùng khuỷu tay thọc thọc người phía sau. Cung nhân hiểu ý, đây là đã đến, nàng vội giương giọng kêu to: “Đại hỉ! Đại hỉ!”

“Báo tin vui cho Hoàng hậu nương nương, Vương phi nương nương nhà ta có thai!”

Khi nói chuyện, hai người vừa chuyển qua khúc cong, vài bước liền tới trước cửa Tây Noãn Các.

Khoảnh khắc này, ý cười trên mặt Thôi Lục Nương không thay đổi, thực tế đã nín thở ngưng thần, lỗ tai cao cao dựng thẳng lên, nỗ lực lắng nghe động tĩnh trong noãn các.

Cũng là nàng vận khí tốt, lúc này Ngụy Vương, Trần Vương chân trước mới vào noãn các ngồi xuống, vừa mới nói cho Hoàng hậu hiệp nghị bị đánh rơi, Hoàng hậu đại kinh thất sắc, nói ra câu kia, “Quân Nhi, Diệp Nhi, các con nói gì? Hiệp nghị sớm đã bị đánh rơi?”

Bởi vì vạn phần kinh ngạc, Hoàng hậu không đè thấp giọng, vừa lúc bị Thôi Lục Nương nghe vừa vặn, trong lòng nàng rùng mình, vội âm thầm ghi nhớ.

“Ồn ào cái gì!”

Hồ ma ma canh giữ trước cửa noãn các liên thanh thét to:, “Nhanh, đi xa chút!”

Ngụy Vương phi có hỉ, bà cũng nghe thấy, nhất thời vô cùng vui sướng. Nhưng, bà cũng không quên nhiệm vụ của chính mình, chạy nhanh kêu hai người rời đi.

Thôi Lục Nương vừa thấy tư thế như vậy, lập tức “bừng tỉnh tỉnh ngộ” lại, lập tức túm chặt cung nhân Ngụy Vương phủ chạy trước một đoạn, vội vàng xuống bậc thang, đi một đoạn ra hoa viên nhỏ trước Tây Noãn Các.

“Ma ma, các điện hạ tiến cung sao?”

Nàng biết rõ cố hỏi, không dấu vết cho thấy chính mình không biết, thoát khỏi hiềm nghi cố ý tới gần.

“Ừ, mới vừa rồi liền tới.”

Hồ ma ma cũng không nghi ngờ, Thôi Lục Nương là người cũ, xưa nay đáng tin cậy, lúc này cũng là nghe tin Ngụy Vương có hậu, mới kích động chút.

Dàn người cũ như bọn họ lo nỗi lo của chủ tử, đều hy vọng Ngụy Vương có con nối dõi thật lâu, bà cũng có cảm giác đồng cảm với hành động của đối phương.

“Gần đây chủ tử dễ nóng giận, ngươi không phải không biết.”

Hồ ma ma trấn an người một nhà hai câu, lại nhìn về phía cung nhân Ngụy Vương phủ: “Được rồi, việc này đợi lát nữa lại bẩm báo, trọng thưởng không thể thiếu ngươi.”

Cuối cùng, bà chắp hai tay tạo thành chữ thập, vui vẻ nói: “Ngụy Vương điện hạ rốt cuộc có con vợ cả.”

Nơi này không thể lưu người lâu lắm, ngay sau đó, Hồ ma ma làm Thôi Lục Nương lãnh cung nhân kia đi dùng trà nghỉ ngơi, lại làm nàng đi phân phó chuẩn bị hồng bao đánh thưởng.

Khôn Ninh Cung có chuyện vui, ban thưởng trên dưới không thể thiếu.

Chuyện này rất hợp ý Thôi Lục Nương, nàng vừa lúc tìm khe hở, truyền ra tin tức mới vừa rồi.

Cao Húc ở Văn Hoa Điện nghị sự, mới vừa về Thanh Ninh Cung hạ kiệu, liền thấy tiểu thái giám vội vàng tới bẩm: “Điện hạ, nương nương tới, đã đợi ở noãn các ba mươi phút.”

Kỷ Uyển Thanh rất ít đến tiền điện, bởi vì nàng biết nam nhân nhà mình rất bận rộn, nàng tới hắn tất nhiên thật cao hứng, nhưng khó tránh khỏi sẽ quấy rầy hắn xử lý công vụ.

Thê tử tâm tư trong sáng, xưa nay đúng mực, huống hồ hiện giờ nàng thân mình nặng, vì bảo đảm càng chưa bao giờ bước ra hậu điện. Hôm nay riêng tới chờ, hiển nhiên là có chuyện quan trọng.

Cao Húc suy nghĩ hơi chuyển, lập tức hiểu là chuyện kia, dưới chân hắn nhanh hơn vào noãn các.

Quả nhiên, vừa vào cửa, liền thấy trên mặt Kỷ Uyển Thanh hơi nôn nóng, thấy hắn đôi mắt sáng ngời: “Điện hạ!”

“Ừ, chậm rãi nói, không được nôn nóng.”

Hắn ngồi xuống gần thê tử, ấn nàng dựa vào gối. Cao Húc lực đạo mềm nhẹ, đồng thời không quên đánh giá trên dưới, thấy nàng sắc mặt hồng nhuận, tinh thần không tệ, lúc này mới an tâm.

“Điện hạ, chàng xem.”

Kỷ Uyển Thanh đương nhiên biết nặng nhẹ, đưa mật tin cho hắn, kế tiếp, nàng liền không nhọc lòng, “Đây là Khôn Ninh Cung vừa rồi truyền tới.”

Cao Húc tiếp nhận rũ mắt đọc, chỉ thấy trên giấy nhỏ hẹp viết một hàng chữ nhỏ, chữ viết qua loa, hẳn là thời gian hấp tấp, chỉ có một câu.

“Hoàng hậu nói, Quân Nhi, Diệp Nhi, các con nói gì? Hiệp nghị sớm đã bị đánh rơi?”

Trong lòng hắn lập tức rùng mình.