Con Gái Nhà Nông

Chương 143: Không thấy Tiểu Bảo!




Editor: ChieuNinh_

Vương Phúc Nhi thật tình cảm thấy Tứ thẩm thật sự là hình mẫu tốt, vì chính đứa nhỏ của mình có gan làm đấu tranh với thế lực ác, làm cho người ta bội phục.

Vương Cúc Nhi và Vương Hoa Nhi sau khi từ Vương gia thôn trở về, đến nhà mẹ đẻ mình ở Tú Thủy trấn, Vương Hoa Nhi nói: "Hiện tại Tứ thẩm xem như cũng viên mãn, lúc này nãi nãi không cần phải nói gì nữa đi."

"Con ít nói lại các trưởng bối một chút, cầm lấy cái này." Thích thị đưa cho Vương Hoa Nhi một cái hà bao.

"Đây là gì vậy?" Vương Hoa Nhi vừa nói vừa chuẩn bị lấy ra xem, Thích thị vội nói: "Lấy ra làm gì, đây là ta và muội muội con cầu cho con ở miếu nương nương, con mang ở trên người, sớm muộn gì cũng có tin tức, vậy là tốt rồi."

Vương Hoa Nhi bị nói đỏ mặt: "Nương, sao người lo lắng không xong vậy, chúng con cũng không gấp."

"Con không vội nhưng ta vội là được, Cúc nhi à, con cũng nói nhiều với muội muội con, tránh cho nó cái gì cũng không để ở trong lòng, còn có chính con, cũng nhanh chóng ở sinh thêm một đứa. Viên Nữu tốt thì tốt, nhưng mà con cũng phải có con trai, cha chồng nhà con nhất định càng thích tôn tử."

Hai tỷ muội đều bị nương nhà mình nói có chút chịu không nổi, tìm lấy cớ đi vô phòng Vương Phúc Nhi rồi.

"Trước kia nương mình cũng không có nói nhiều như vậy, hiện tại sao nói nhiều như vậy chứ?" Vương Hoa Nhi thật vất vả thở ra một hơi.

Vương Cúc Nhi chỉ cười, Vương Phúc Nhi nói: "Nương mình quan tâm các tỷ, tỷ còn ngại nương nói nhiều, người khác nàng mới sẽ không nói đâu."

"Ngay cả miệng hạt dưa muội cũng nói, ta xem về sau muội gả đi ra ngoài, để cho nương mình nói như vậy thì muội làm sao? Đại tỷ, tỷ nói đúng không?"

Vương Cúc Nhi cười nói: "Tỷ thì nghĩ đợi Viên Nữu lớn hơn một chút rồi nói sau, chỉ là nương mình nói cũng có đạo lý, hết thảy thuận theo tự nhiên đi. Phúc nhi, tay nghề châm tuyến càng ngày càng tốt."

Vương Phúc Nhi nói: "Nương để cho muội ngày lễ ngày tết đều đưa chút châm tuyến cho Tống gia bên kia, muội cũng không còn cách nào khác, không muốn làm cũng không được."

Vương Hoa Nhi cười ha ha: "Vậy muội nhanh chóng gả qua đi, thì làm ít đi một chút, ha ha, chúng ta vốn không có phiền não này nữa, hắc hắc."

"Nhị tỷ, chẳng lẽ hiện tại tỷ không làm thiêu thùa may vá?" Vương Phúc Nhi hỏi.

"Hai người cũng biết châm tuyến của ta cũng không ra sao, nương cũng nói quần áo gì đó đều có cửa hàng làm, hiện tại tỷ phải quản gia rồi, nương dạy tỷ." Vương Hoa Nhi nói nương là chỉ a di.

Vương Cúc Nhi cũng nói: "Như vậy cũng tốt, về sau muội cũng là dâu cả, chờ Khương Lỗi thú tức phụ, muội cũng sẽ không bị nàng lấn lướt." Trong ba tỷ muội cũng chỉ có Vương Hoa Nhi về sau sẽ có trục lý.

Vương Hoa Nhi nói: "Quản gia phải nhúng tay vào việc nhà, muội cũng không có nói gì, chỉ là bên kia cô cô thường xuyên tới cửa tống tiền, làm cho người ta chịu không nổi. Trước kia nương là đương gia, các nàng không dám nói gì, hiện tại thấy muội mới tới, cảm thấy da mặt mỏng, đã muốn từ trong tay muội lấy chút này nọ, chỉ là ai thuận theo ý của bà ta?

Còn không phải vì mặt mũi của cha, còn cho các nàng ba quả dưa hai quả táo, chỉ là cứ như thế này mãi cũng không phải biện pháp. Tỷ nói coi cũng không biết trong lòng những người này nghĩ thế nào, thầm nghĩ chiếm tiện nghi, muội nói có công phu kia để đi chiếm tiện nghi, còn không bằng nghĩ kiếm chút tiền lời từ chổ nào đi, so với cái này không phải tốt hơn rất nhiều sao? Nếu là muội, muội cũng không cần chơi may rủi đánh mất cả thể diện, quả thực là rất bẽ mặt." Diendanlequydon~ChieuNinh

Vương Phúc Nhi nói: "Luôn luôn có những người tưởng không làm mà hưởng, tống tiền cũng nhiều đi. Nhị tỷ chỉ cần nhìn thôi, dù sao về sau quan hệ của các tỷ sẽ càng ngày càng xa, cũng không thể cả đời đều đánh gió thu các tỷ."

Vương Hoa Nhi nói: "Bọn họ nào nghĩ vậy, tỷ đã nói trên đời này sao lại có người không biết xấu hổ như vậy, hôm nay nghe Phúc nhi vừa nói như vậy, ngược lại tỷ cũng hiểu được. Chuyện ngày hôm đó, hai người nói xem, người không biết xấu hổ, thật sự là muốn mạng người ta, may mắn không có xảy ra chuyện gì, bằng không cuộc sống sau này không có yên tĩnh nữa."

Vương Phúc Nhi cùng Vương Cúc Nhi đều hỏi chuyện làm sao, Vương Hoa Nhi nói: "Còn không phải Anh Tử kia sao, cũng không biết nương nàng nói gì với nàng ta, thế nhưng thừa dịp mọi người không chú ý vào phòng Nhị đệ, may mắn ngày đó Nhị đệ vẫn luôn ở bên trường học không có trở về, bằng không ngày hôm sau nói thế nào cũng không rõ. Tỷ và nương đi đến phòng Nhị đệ chuẩn bị dọn dẹp cho Nhị đệ một chút, thì thấy Anh Tử ngủ ở trên giường Nhị đệ, làm chúng ta giật nảy mình, muội nói nếu hôm đó Nhị đệ ở trong phòng, lời này phải nói thế nào?

May mắn là không ở, Anh Tử cũng không có thực hiện được, ta thật sự là chưa thấy qua không biết xấu hổ như vậy, muội nói một chút, cái này nếu thật sự bị Anh Tử thực hiện được, vậy về sau nàng ta chính là miễn cưỡng gả vào, người trong nhà này ai muốn trong thấy nàng ta chứ.

Không có người muốn trông thấy nàng, nàng còn sống được sao, trước kia cha đối với Anh Tử coi như cũng tốt, chỉ cần tới nhà, đều sẽ cho này nọ. Việc này vừa xảy ra, thì cha trực tiếp lạnh mặt, kêu Anh Tử về sau cũng không cần tới nữa, nói nàng là đại cô nương, luôn ra ngoài thật là kỳ cục. Sau đó còn nói chuyện với vị cô cô kia của chúng ta, nhanh chóng tìm nhà chồng cho Anh Tử, bằng không về sau ở bên này cũng không cần tới nữa. Tỷ thấy sắc mặt vị cô cô kia của chúng ta cũng không ra sao, hai người nói xem, việc này nếu không phải bà ta dạy, sẽ như vậy sao? Xem như tỷ thật sự phục bọn họ, mệnh đứa nhỏ Khương Lỗi này cũng đủ khổ, nếu thật sự gặp phải một tức phụ như vậy, vậy cũng coi như xui tám đời."

Vương Cúc Nhi và Vương Phúc Nhi nghe được mà trợn tròn mắt, đây chẳng lẽ là sự kiện bò lên giường phiên bản hiện thực sao?

Đây cũng quá quá mức không đáng tin đi, cũng quá cái kia gì đi, thật sự là làm cho người ta không nói được lời nào. Trong mỗi nhà đều có một hai cực phẩm thân thích, lời này thật sự không sai. Vương Phúc Nhi không khỏi hỏi Vương Cúc Nhi: "Đại tỷ, trong nhà tỷ có thân thích như vậy không?"

Vương Cúc Nhi nói: "Cha chồng của tỷ bọn họ là con một ba đời, nếu nói thân thích gần cũng không có, nhưng mà chúng ta có một hai láng giềng, mỗi lần đều đi qua mượn này nọ, có đôi khi nói mượn một hai muỗng dầu mỡ, có đôi khi là một chút muối, thứ này lại ít, chúng ta lại không tốt kêu người ta trả, chỉ là trong lòng thật không thoải mái."

Ực, thật sự là, mỗi nhà có bản kinh khó niệm cả, cuộc sống cũng không phải dễ dàng như vậy, hai tỷ tỷ đều nói: "Về sau muội tới Tống gia, cũng sẽ có một cô cô khó chơi, vị nãi nãi kia còn đối với cô cô rất tốt, muội nên sớm chuẩn bị."

Vương Hoa Nhi nói: "Tình huống của muội còn muốn hỏng hơn cả tỷ, bên trên còn có một pho tượng phật đâu, tỷ bên này cha và nương đều sẽ không nói gì. Tuy rằng cha cũng chăm sóc vị cô cô kia của chúng ta, rốt cuộc chỉ là nói đạo lý. Chỗ muội sẽ không giống vậy, có một tổ tông, người ta còn là mẹ và con gái ruột thịt, đến lúc đó muội nên chuẩn bị để đối phó."

Vương Phúc Nhi nói: "Sợ gì? Dù nói như thế nào, cũng chỉ là cô cô mà thôi, cũng không thể mỗi ngày đều đứng ở nhà mẹ đẻ. Về phần vị nãi nãi kia, nếu bà thật sự muốn đối phó muội, muội cũng sẽ đánh thì không đánh lại mắng cũng không trả lời. Chúng ta cũng không có tính tình bị khinh bỉ, việc ta ta làm, nếu ngươi còn không hài lòng, ta đây sẽ không hầu hạ còn không được sao? Dù sao ngươi cũng chướng mắt." Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh

Vương Cúc Nhi vội nói: "Muội như vậy sẽ không được, bà tốt xấu gì cũng là trưởng bối. Người khác sẽ nói phê bình."

"Chẳng lẽ làm trưởng bối là có thể muốn làm gì thì làm sao, ngược lại muội cảm thấy các trưởng bối không đúng, chúng ta phải nói ra, để cho các trưởng bối không bị người khác nói là không hiền lành mới xem như là chân chính hiếu thuận, các tỷ nói đúng hay không?"

Vương Hoa Nhi cười ha ha: "Chỉ biết nha đầu muội sẽ không chịu thiệt, muội nói rất đúng, dựa vào cái gì chúng ta cũng bị người vô duyên vô cớ bắt nạt? Bắt nạt còn không thể hé răng? Không có đạo lý này. Đại tỷ, tỷ là không có gặp phải người như vậy, có người thật sự không làm cho tỷ tôn kính nổi, nói gì trưởng bối với không trưởng bối. Muội cũng nghe Khương Lỗi nói, trong hiếu thuận cũng có một điều là không để cho trưởng bối không hiền hậu, Khương Lỗi còn chuẩn bị lấy ra nói vị cô cô kia của chúng ta nữa. Muội thấy là cùng một ý tứ Phúc nhi nói, không nói dối gạt hai người, ngày bé muội đã cảm thấy nãi nãi mình đối chúng ta chính là không hiền hậu, Phúc nhi muội còn nhớ rõ không? Chuyện chúng ta không được ăn quả đào, hai chúng ta vụng trộm đi hái đào?"

Vương Phúc Nhi gật gật đầu, việc này đương nhiên nhớ rõ, nãi nãi đều chia đào cho người khác, chỉ là không có cho ba tỷ muội các nàng, mình và nhị tỷ khó chịu, cho nên liền đi hái, sao khi đó lại cảm thấy quả đào ngọt như vậy chứ?

"Dù sao muội nghĩ, hai người cảm thấy lúc ấy nãi nãi làm trưởng bối thì làm đúng sao? Muội một chút cũng không có cảm thấy đúng, cho nên muội còn cứ đối nghịch với bà, dựa vào cái gì chứ, chỉ bởi vì chúng ta là nữ oa, thì không cho ăn đào? Cũng thật quá đáng. Cũng bởi vì chúng ta kêu bà là nãi nãi, thì bà có thể muốn làm gì thì làm đó sao? Đừng nhìn hiện tại muội không nói gì, chuyện ngày bé muội còn nhớ rõ đây, nếu như trong nhà chúng ta vẫn nghèo giống như trước đây, không chừng nãi nãi mình còn muốn bán chúng ta đi hết."

Đúng vậy, thiếu chút nữa chính mình đã bị nãi nãi bán cho Trần gia làm nha hoàn rồi, Vương Phúc Nhi nghĩ nghĩ hỏi: "Trần gia trên huyện, các tỷ biết không?"

Vương Cúc Nhi và Vương Hoa nhi đều gật đầu:"Trần gia này mọi người đều biết, là nhà kẻ có tiền, lại có thân thích là quan phủ, cho dù là huyện thái gia cũng không dám chọc bọn hắn."

"Hiện tại Trần gia giống như đang tranh giành buôn bán cùng với Triệu gia, không biết bọn họ có tranh chấp gì!" Vương Phúc Nhi nói.

"Việc này cũng không thể nào quản, Phúc nhi, muội cũng ít trộn lẫn vào, chỉ là Triệu Thư Lâm cũng tốt, nếu sinh ý thật sự suy sụp, thật đúng là làm cho người ta cảm thấy không thoải mái."

Vương Phúc Nhi vội cười nói: "Nhị tỷ, tỷ nghĩ Triệu thúc thúc bọn họ cũng quá không bản lĩnh đi, hiện tại Triệu thúc thúc đều đã đoạt lấy sinh ý rồi, hiện tại Trần ký cũng chỉ còn món gà nướng là bán được ra ngoài, cái khác đều không được. Hơn nữa Triệu Thư Lâm còn đính hôn với thiên kim Tri phủ, muội thấy Trần phủ cũng không dám làm gì."

Vương Cúc Nhi và Vương Hoa Nhi liếc nhau: "Phúc nhi, muội không sao chứ?" Triệu Thư Lâm đính hôn, chuyện này thật sự là ngoài ý muốn.

"Đại tỷ, nhị tỷ, xem hai người nói này, muội có thể có chuyện gì chứ, hai người nghĩ thế nào vậy, muội cũng đã định thân rồi, hai người không cần nghĩ nhiều."

Vương Hoa Nhi vội hỏi: "Đúng vậy, xem chúng ta không phải làm điều thừa sao?" Ài, lúc trước Triệu Thư Lâm này cũng thích muội tử nhà mình, không nghĩ tới hiện tại cảnh còn người mất. Nhưng mà tiểu tử Tống Trường Khanh này cũng không tệ, cũng không tính mai một muội tử của mình, mình thật sự là quan tâm mù quáng cái gì đây. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh

Vương Cúc Nhi cũng nghĩ, tiểu muội của mình cũng là người thông suốt, hơn nữa còn đã đính hôn trước, khẳng định là không nghĩ gì với Triệu Thư Lâm, bằng không người khác cũng không lay chuyển được nàng, hiện tại mỗi người đều tự đính hôn, cũng là chuyện tốt. Chỉ là về sau quan hệ này khẳng định ít nhiền sẽ có chút xa lạ.

Vương Phúc Nhi còn không có nói thái độ của nương Triệu Thư Lâm cho hai vị tỷ tỷ đâu, nghĩ nghĩ, vẫn là không nói, nói ra còn tưởng rằng trong lòng mình thực không thoải mái nữa, nàng cũng không muốn gây chuyện thị phi. Nương Triệu Thư Lâm khinh thường mình, đó chính là chuyện của bà, không trở ngại Triệu Thư Lâm cũng là người tốt, thứ mỗi người tìm kiếm là không giống nhau, như vậy cũng không trách người khác.

Chờ sau khi Vương Cúc Nhi và Vương Hoa Nhi đi vài ngày, thời tiết càng ngày càng nóng, làm cho người ta hận không thể cào một tầng da ở trên người. Ở đây không có máy điều hòa nhiệt độ, cũng không có khối băng, chỉ có nước giếng. Vương Phúc Nhi để cho Khấu nhi đặt dưa hấu vào trong rổ, sau đó treo ở bên trong giếng, ngâm lạnh hơn nửa ngày, rồi kéo dưa hấu đi lên, lúc đó ăn vào ngọt ngọt thấm lạnh lạnh, rất là giải khát. Lý tẩu tử làm chè đậu xanh cũng nói, chính giữa trưa uống một chén, trong lòng khoan khoái.

Vương Tiểu Bảo đến thời gian tan học còn chưa có trở về, ngay cả thư đồng của hắn là Tiểu Ngưu tử cũng không thấy đâu, còn tưởng rằng là ham đi chơi ở nơi khác. Chỉ là mắt thấy mặt trời sắp xuống núi, còn không có thấy bóng dáng đâu. Mọi người đều nóng nảy, Vương Đồng Tỏa tự mình đi tìm, Lý tẩu tử cũng bị phái ra đi tìm, đến khi chờ trở về cũng là Tiểu Ngưu tử đã bị đánh choáng váng, trong lòng Vương Phúc Nhi lập tức lộp bộp, có phải Tiểu Bảo đã xảy ra chuyện hay không?

Đi Tế An Đường thỉnh đại phu, Tống Trường Khanh tự mình tới đây: "Xảy ra chuyện gì?"

Thích thị cũng không có gì tị hiềm không tránh ngại, vội nói: "Không thấy Tiểu Bảo, Tiểu Ngưu tử bị đánh hôn mê, cha nó (TB) tìm được ở trong ngõ nhỏ."

"Thẩm, đừng nóng vội, trước tiên con cứu tỉnh Tiểu Ngưu tử rồi, chúng ta hỏi một chút là chuyện thế nào có được không?" Tống Trường Khanh vội khuyên nhủ.

"Nương, trước người cũng đừng hoảng hốt, Trường Khanh nói rất đúng, chỉ có Tiểu Ngưu tử biết rõ ràng tình huống nhất, chúng ta không thể rối loạn." Gật gật đầu với Tống Trường Khanh, Tống Trường Khanh cũng bất chấp cái khác, đi trước trị liệu cho Tiểu Ngưu tử.

Hết chương 143.