Con Gái Nhà Nông

Chương 160: Gặp được người quen rồi hả?




Editor: ChieuNinh

Ở chỗ nông thôn chính là tốt, đặc biệt là sáng sớm, trong không khí giống như cũng mang theo ngọt vị, làm cho tinh thần người ta đều phấn chấn lên. Bởi vì thời điểm đến giữa trưa, nắng đặc biệt độc, cho nên mọi người lựa chọn thời điểm sương sớm vừa mới bốc hơi thì xuống đất, nhìn dược điền. Khương đại gia dọc theo đường đi cũng gặp vài người cùng làm việc với nhau ở dược điền, biết là thiếu đông gia tới đây, đều rất cung kính hành lễ. Vương Phúc Nhi nhìn vùng dược thảo lớn như vậy, thì nhớ lại, năm đó sao mình lại không nghĩ tới trồng thứ này nhỉ? Có lẽ cũng có thể kiếm được ít tiền đi.

Cam thảo đã sinh trưởng tươi tốt, Vương Phúc Nhi chỉ nhìn một thứ đại khái, Tống Trường Khanh hiểu biết với cam thảo nhiều hơn Vương Phúc Nhi không biết bao nhiêu lần, bởi vì dược liệu bên trong này là mười thứ thì có chín là cam thảo, lượng dùng cam thảo rất lớn.

Vài người làm việc đã đội mũ rơm lao động ở trong đất, Tống Trường Khanh nhìn mặt trời dâng cao, sợ phơi nắng Vương Phúc Nhi, thì đề nghị qua bóng cây bên kia nghỉ một lát: "Khương đại gia, người việc của người đi, chúng ta tự mình đi trong chốc lát."

Khương đại gia cười nói: "Vậy cũng được, tuy rằng bên này không nhiều người bằng trấn trên, nhưng mà hoa hoa cỏ cỏ cũng nhiều." Khương đại gia nghĩ đến thiếu đông gia dẫn theo tức phụ tới đây chính là đến vui chơi, đương nhiên thuận tiện nhìn xem nghề nghiệp trong nhà cũng là đương nhiên. Ông ta tự hỏi mấy năm nay mình đều làm rất tốt, dược liệu nên đưa cho ông chủ thì đều đưa đủ, cho nên cũng không sợ thiếu đông gia đến đây tra xét.

Mấy người Vương Phúc Nhi và Tống Trường Khanh ngồi ở dưới gốc cây, cảm thấy thực thoải mái, gió nhẹ thổi, thật muốn cất giọng hát một tiểu khúc, Khấu nhi đột nhiên chỉ vào phía trước nói: "Tiểu thư, cô gia, hai người xem đám người kia chạy tới hướng bên kia, không biết đang làm gì."

Mọi người nhìn lại theo phương hướng Khấu nhi chỉ, quả nhiên là một đám già trẻ lớn bé đang cùng chạy tới một hướng, có lẽ là có náo nhiệt đã xảy ra: "Có muốn đi theo qua xem không?" Tống Trường Khanh hỏi.

Muốn chứ, náo nhiệt thì mọi người đều muốn xem, nhưng mà: "Chúng ta trước tìm một người hỏi một chút là chuyện gì rồi lại đi." Nếu chuyện không tốt, chúng ta đi cũng không tốt.

Tống Trường Khanh lập tức kêu Nhạc An đi gọi một người, người kia cũng làm việc trong dược điền này, được thiếu đông gia kêu lên, còn có chút khẩn trương, nhưng mà nghe xong là hỏi chuyện vừa rồi đó, hắn nói: "Đó là chuyện Khương gia thôn, có lẽ là có người bị bắt gian, phải chịu roi da đó."

Vương Phúc Nhi nhìn hắn nói thực bình thường, có phải việc này thường phát sinh hay không. Nhạc An vội hỏi: "Bắt kẻ thông dâm, không phải nên dìm lồng heo sao?"

Người nọ nói: "Chúng ta là địa phương nhỏ, cũng không phải cái loại có từ đường như nhà giàu người ta, không có chuẩn bị việc này, thân thích song phương đều ở đây, đến lúc đó lên công đường còn không phải nháo lớn sao? Chỉ cần chánh chủ không làm việc thỏa đáng, thì sẽ không bị dìm lồng heo, nhiều lắm chính là đánh roi, ngay trước mặt của mọi người. Chẳng qua chỉ như vậy thôi, thì thể diện cũng không còn gì, cũng là trừng phạt đấy."

Biện pháp như vậy thật đúng là kỳ quái, trước kia Vương Phúc Nhi nghe nói có rất nhiều địa phương, đối với nam nữ không tuân thủ quy củ, trừng phạt cũng nghiêm trọng, bên này lại ngoại lệ. Hỏi xong chuyện này, Tống Trường Khanh và Vương Phúc Nhi thật ra cũng không vội mà đi nhìn, dù sao chuyện này cũng không phải chuyện vẻ vang gì. Ngươi vội vàng nhào lên xem người ta thông gian bị đánh roi, vậy thôi đi, xem náo nhiệt cũng phải có lựa chọn nha.

Huống chi Tống Trường Khanh nói, bên kia khẳng định nhiều người, đến lúc đó chen lấn người, vậy mất nhiều hơn được, chúng ta vẫn nên trở về thì tốt hơn. Ngày mai đi lên núi nhìn xem có dược liệu gì tốt hay không, đến lúc đó cũng mang về một ít.

Loại dược liệu ở trên núi này, cũng không phải là một năm là thu vào, rất nhiều đều là vài năm mới có thể ra thành quả, có đôi khi còn phải dựa vào vận khí, bộ dạng tốt đó là ông trời thương ngươi, trưởng thành không tốt, đó là chấp nhận. Cho nên rất nhiều dược liệu trên núi sẽ quý như vậy, đặc biệt là mấy thứ nhân sâm dại trên núi, có đôi khi có thể bán mấy trăm lượng bạc, đều là có thể gặp mà không thể cầu. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d

Mấy tức phụ nhi của Khương bà tử là thay phiên đi làm việc trong ruộng, dù sao cũng phải giữ lại hai người ở nhà chăm sóc nhóm tiểu oa nhi. Đương nhiên mấy nàng dâu hôm nay để ở nhà liền ôm tiểu oa nhi đi xem náo nhiệt, chờ khi các nàng cực kì kích động trở về, phát hiện thiếu đông gia và tức phụ hắn đều đang ngồi ở nhà rồi thì không khỏi có chút hoảng hốt, sợ bị người ta nói làm ra vẻ không ở lại tiếp đãi khách nhân, ngược lại đi ra ngoài xem náo nhiệt.

Tức phụ tiểu nhi tử của Khương bà tử buông đứa nhỏ để cho bọn nó đi chơi, cười nói với Vương Phúc Nhi và Tống Trường Khanh: "Thiếu đông gia và thiếu nãi nãi vừa rồi không có đi ra ngoài xem sao? Bên kia thật náo nhiệt. Chúng ta đều đi nhìn, ai nha, nữ nhân kia bị đánh kêu cha gọi mẹ, ta thấy là đáng đời, một bó tuổi to, còn câu tam đáp tứ, một chút cũng không biết hổ thẹn."

Đại tẩu của nàng vội khụ một cái, nghĩ muốn ngăn cản đệ muội nói tiếp, làm gì vậy chứ, nói chuyện này với người ta, thật là. Không thấy được thiếu đông gia cũng có mặt sao? Nói chuyện này với một nam nhân, thật sự là, có chút đầu óc nào không vậy? Biết ngươi muốn lấy lòng thiếu đông gia và tức phụ hắn, nhưng mà cũng phải có chút đầu óc chứ.

Đại nhi tức của Khương bà tử vội nói: "Đệ muội này của ta nhanh mồm nhanh miệng, nhị vị đừng để ý, coi như không có nghe được, đệ muội nhanh chóng đi làm cơm trưa đi, một lát bà bà sẽ trở lại, đến lúc đó gọt ngươi."

"Lúc này mới bao lâu hả, làm sao cần đi làm cơm? Ta thấy thiếu đông gia và thiếu phu nhân ở đây cũng không thú vị, nói chút chuyện mới mẻ ở đây hẳn là cũng nên đi. Đại tẩu, nếu không ngươi đi trước hái rau đi, ta nói chuyện với thiếu phu nhân một lát?"

Nàng lại nói tiếp: "Cái nữ nhân kia, là từ bên ngoài không biết làm sao tới được, một khi tới đây thì không đứng đắn, còn không phải sao, đã xảy ra chuyện rồi đó. Bị người ta bắt tại trận, nam nhân kia cũng không phải thứ tốt gì, rõ ràng có lão bà, còn muốn kiếm ba kiếm bốn. Ta thấy hẳn là phải đánh hắn mấy roi mới đúng. Rất không phải thứ gì. Đúng rồi, đại tẩu, nữ nhân kia là họ Mai, đến bên này cũng có vài năm, lúc ban đầu ta vừa thấy thì biết bà ta không phải hàng đứng đắn. Ngươi nói nếu còn là tiểu tức phụ tuổi trẻ, người ta còn nói qua, bà ta cũng sắp thành bà tử, còn không đứng đắn, thật sự là không biết xấu hổ."

Đại tẩu nàng ta thấy đệ muội càng nói càng kỳ cục, trực tiếp vừa lôi vừa kéo đi ra ngoài, miệng Khấu nhi và Nhạc An co rút mãi, nữ nhân này cũng thật bưu hãn, nói chuyện muốn chặn cũng không chặn được. Muốn ngăn cản cũng ngăn cản không được.

Vương Phúc Nhi như có vẻ đăm chiêu, họ Mai à, chẳng lẽ là người kia?

Tống Trường Khanh thấy thần sắc Vương Phúc Nhi không đúng, hỏi: "Sao vậy? Có phải vừa rồi nghe xong không thoải mái hay không? Nếu không được, chúng ta lại đi trong thôn tìm một nhà đơn độc ở là được." Nữ nhân này quả thật là có chút không ổn.

Vương Phúc Nhi lắc đầu, nói: "Ta là cảm thấy họ Mai này, sao cảm giác rất quen thuộc. Trước kia Vương gia thôn chúng ta có một Mai quả phụ, sau đó đã xảy ra chuyện, cũng không biết đã đi đâu, chàng nói có thể là người này hay không?"

Tống Trường Khanh nói: "Cho dù là người trước kia nàng nhận biết, người như vậy, cũng không tốt, chúng ta mặc kệ bà ta."

Vương Phúc Nhi muốn nói, người này trước kia còn giống như nghĩ tới cha mình nữa, nhưng mà cuối cùng âm kém dương sai, cùng với Đại bá mình, cuối cùng còn làm ầm ĩ một phen, cũng từng bị lão bà Vương ngốc tử bắt gian một trận. Chẳng lẽ thật là nhân sinh khắp nơi đều gặp lại?

Nếu Mai quả phụ biết mình chính là khuê nữ của nam nhân bà ta từng nghĩ tới, có thể làm gì hay không đây?

Hiện tại tình cảnh của bà ta hẳn là tệ hơn, Vương Phúc Nhi cảm thấy nơi này vẫn là không cần ở lâu thì tốt, tránh cho có chút phiền phức muốn quấn lên thân. Không phải sợ bà ta, mà là cái loại cảm giác, con cóc nhảy lên mặt, không cắn người nhưng ghê tởm người.

Buổi tối trước khi ngủ, Vương Phúc Nhi nói chuyện của Mai quả phụ với Tống Trường Khanh, Tống Trường Khanh ôm Vương Phúc Nhi nói: "Sợ gì, nếu bà ta thực sự nhận ra đến đây, thì còn có ta đây. Người giống như bà ta đến bây giờ cũng không sửa đổi, thật sự hẳn là phải đánh thêm mấy roi, huống chi, không nhất định là người kia Vương gia thôn của nàng, trên đời này nhiều người họ giống nhau đi. Không cần lo lắng."

Được rồi, không cần lo lắng, chính hắn là một nam nhân tốt xấu gì cũng là người vượt trội không phải sao? Bên này còn là địa bàn của hắn, Vương Phúc Nhi chính là nghĩ nhiều. Kỳ thật nói ra chuyện này, Vương Phúc Nhi cũng có chút cảm thấy dọa người, dù sao không phải chuyện tốt đẹp gì, chính Đại bá mình còn từng có một chân với người ta kìa. Mặc kệ nói sao, chuyện không tốt nhà mẹ đẻ, bình thường đều không thích người nhà chồng biết, như mà Tống Trường Khanh chính là ngoại lệ, nàng vui vẻ nói lời trong lòng với hắn. Dù sao về sau người sống cả đời là hai người bọn nàng, nếu đều cất giấu lừa gạt, cuộc sống cũng qua không thư thái.

Tống Trường Khanh người ta một văn tiền riêng đều cho mình không để lại đâu, vậy trong lòng mình có việc cũng nên nói cho hắn nghe, phu thê nên có một thì nói một.

Đêm nay Tống Trường Khanh cũng rất vui vẻ, tức phụ của mình có thể nói việc này cho mình nghe, đó chính là tín nhiệm mình, quan hệ lại cao một tầng, có thể để cho hắn giúp gánh vác một phần, đó là một hiện tượng tốt. Về sau còn phải thêm sức lực, nếu một người khó khăn, làm cho tức phụ của mình nói không nên lời trong lòng, vậy thì có bao nghẹn khuất. Hắn muốn cũng không phải là cuộc sống như thế. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d

Ngày hôm sau Khương đại gia và hai con trai cùng đi ngọn núi, Vương Phúc Nhi hái được không ít trái cây dại, ăn ê cả răng. Giống như về tới ngày bé, Đại Bảo ca cũng thường xuyên mang mấy tỷ muội mình đi hái trái cây dại ăn. Lại nhìn dược liệu, bộ dạng khỏe mạnh, nhưng mà đều là dược chưa đến thời điểm có thể dùng, xem ra còn phải thêm vài năm. Cũng có nhân sâm, nhưng mà hiệu quả nhà trồng và hoang dại còn kém rất nhiều, về mặt giá cả, còn kém không chỉ một cấp bậc. Khương đại gia nói, nếu có bản lĩnh, có thể đi sâu vào thâm sơn rừng già, bên kia nếu vận khí tốt, có thể hái được nhân sâm dại, chỉ là còn phải có kinh nghiệm, người như chúng ta căn bản là không cần nghĩ, không có cái mệnh kia.

Nếu mỗi người đều có thể dễ dàng hái được nhân sâm, vậy nhân sâm cũng sẽ không đáng giá.

Vương Phúc Nhi cười hỏi Khương đại gia: "Nghe nói thời điểm hái nhân sâm dại, phải dùng dây đỏ buộc chặt, bằng không tự củ nhân sâm sẽ chạy đi, có phải như vậy hay không?"

Khương đại gia cười nói: "Cái kia chỉ là nói, nhưng mà ta chưa từng có nhìn thấy qua, chờ đến lúc đó ta cũng nghe thiếu phu nhân, dùng dây đỏ buộc chặt, tránh cho thật sự chân dài bỏ chạy."

Ông nói làm mấy người đều nở nụ cười, Khương đại gia này còn rất hài hước, ông nói: "Mấy ngày nay thiếu đông gia và thiếu phu nhân cũng bị phiền đi, ài, tức phụ tiểu nhi tử của ta tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, hai người đừng chấp nhặt với nàng, lão nhân ta ở đây nhận lỗi với thiếu đông gia và thiếu phu nhân."

Tống Trường Khanh vội nói: "Khương đại gia cũng đừng như vậy, cha ta cũng khen Khương đại gia, hàng năm đưa tới dược liệu tốt, nếu không có người, Tế An Đường chúng ta còn phải chạy rất xa đi mua dược liệu đó."

Vương Phúc Nhi cũng nói: "Khương đại nương đối với chúng ta thật tốt, mỗi ngày chuẩn bị cho thức ăn ngon, chúng ta đều cảm thấy béo lên, Khương đại gia cũng đừng nói những lời này, trong lòng chúng ta đều có cân nhắc."

Cuối cùng thời điểm xuống núi, đụng phải một người thợi săn cũng xuống núi, Tống Trường Khanh nhìn trong tay hắn có săn được thỏ hoang, liền mua hai con, đây cũng là cải thiện cuộc sống một chút, ha ha, món ăn thôn quê. Bởi vì ngày mai liền phải rời khỏi nơi này. Đêm nay là bữa tối cuối cùng, là nên ăn tốt hơn.

Khương đại nương hầm nhuyễn nhừ hai con thỏ hoang, vị tiểu nhi tức còn muốn làm giãy dụa cuối cùng, đề cập nhắc tới việc này, nhưng mà hình như là bị nam nhân của nàng không biết sao đối phó một trận thì trực tiếp không dám mở miệng nữa, xem như yên tĩnh không ít. Đêm nay mọi người đều ăn ngon, Khương đại gia cao hứng uống nhiều mấy chén, đến cuối cùng thế nhưng còn hát lên tiểu khúc, mấy con trai của ông đều có chút đỏ mặt, cảm thấy thật dọa người. Khương bà tử là muốn mắng mà không mắng, thật vất vả kéo Khương đại gia trở về phòng, vội vàng nói xin lỗi liên tục: "Lão nhân là rất cao hứng, mới có thể xướng khúc trẻ con, thiếu đông gia và thiếu phu nhân đừng để ý."

"Tính tình Khương đại gia là thật, rất tốt." Tống Trường Khanh nghiêm trang nói.

Vương Phúc Nhi thì cảm thấy vị nghe Khương đại gia này hát còn đáng yêu, lúc này cũng hát lên, người này vừa uống rượu, cũng không giống như lúc bình thường. Còn có người uống rượu thích cởi quần áo kìa, như vậy cũng coi như bình thường. Khấu nhi và Nhạc An đã sớm cười lật trời ở trong bụng, một lão nhân bốn năm mươi tuổi, giống như tiểu oa nhi hát ca khúc trẻ con, cái này nghĩ như thế nào cũng là nhịn không được muốn cười. Có lẽ trước kia khẳng định là không ai nói chuyện này với Khương đại gia, bằng không nhất định ông sẽ xấu hổ chết, cho nên đám người Vương Phúc Nhi cũng sẽ không nói ra, dù sao buổi sáng ngày mai phải đi rồi.

Hết chương 160.